Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- ------------
Một câu " Khó coi chết đi được" của Trần Nhiên làm cho tâm trạng của Trình Âm rơi xuống tận đáy cốc.
Từ bé đến giờ chưa một ai nói cô khó coi.
Mặt cô lập tức xị xuống cúi đầu đi ra ngoài.
Trình Thanh đứng chờ cô ở cửa nói lời cám ơn với Vương Duẫn Huệ xong rồi mang Trình Âm xuống tầng.
Từ thang máy đến khi vào trong xe, Trình Thanh không hề nói gì.
Trình Âm cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Bây giờ cô cũng đang rất khó chịu.
Về đến nhà, Trình Âm đi luôn về phòng mình.
Đóng cửa phòng lấy sách bài tập ra, làm một lát rồi lật lại những câu hỏi trước đấy.
Nhìn nhìn đến mức hốc mắt Trình Âm cảm thấy hơi chua xót.
Tủi thân cả một ngày đến bây giờ như phát hết ra, đặc biệt là nhìn một đống chỗ trống trong sách bài tập, ập vào mặt cảm giác bất lực càng tăng thêm.
Trình Âm dụi dụi mắt phát hiện ẩm ướt.
Cô thở dài, nằm sấp xuống, nhìn chiếc đèn bàn thú một sừng trên bàn.
Không biết do ánh đèn quá sáng hay nhìn quá lâu mà nước mắt Trình Âm cứ từ khóe mắt chảy xuống cánh tay.
Cô cũng không muốn lau trong đầu đều là câu nói kia của Tiếu Tư Nhiên "Các cậu cảm thấy người xếp hạng cuối không học vấn, không nghề nghiệp, đầu óc trống trơn này có thể đại diện cho trường chúng ta sao!"
Cùng với sự yên lặng của cả lớp.
Chuyện này quá tổn thương người.
Trong gần mười tám năm cuộc đời, chuyện khiến cô khổ sở nhất có thể so với chuyện này là lúc bà ngoại mất.
Lúc ấy cô mới mười hai tuổi, bà ngoại từ bệnh viện về nhà, mặt nạ oxy cũng không đeo ôm cô dựa vào mép giường, hơi thở mong manh, "Bà ngoại không kịp nhìn A Âm trưởng thành rồi, A Âm phải khỏe mạnh bình an hạnh phúc nhé."
Lại nói với cha mẹ ngồi ở mép giường: "Hai đứa phải bảo vệ A Âm, đừng để cho con bé bị người ta bắt nạt."
Không biết sao cứ nghĩ đến bà ngoại nước mắt của Trình Âm lại càng rơi không dừng được, không cẩn thận làm ướt cả nửa tay áo rồi.
Bỗng vang lên tiếng đập cửa.
Trình Thanh ở bên ngoài hỏi: "A Âm, anh đi vào nhé."
Trình Âm vội vàng lấy giấy ăn ra lau nước mắt nhưng lúc Trình Thanh đi vào cho dù nước mắt đã lau khô nhưng hốc mắt đỏ bừng không lừa được người khác.
Hơn nữa vừa mở miệng giọng vừa khóc xong còn mang theo chút khàn khàn.
"Làm gì đấy?"
Trình Thanh vẫn đeo khẩu trang, đứng ở cửa, tay nắm khung cửa nhìn thấy mắt mũi Trình Âm đỏ rực lo lắng đến mức quên muốn nói gì.
"Không có việc gì thì anh ra ngoài đi." Trình Âm quay người đưa lưng về phía anh, "Em phải làm bài tập."
Trình Thanh nhìn dáng vẻ của cô, bất đắc dĩ nhíu mày.
Hơn mười phút sau, Trình Thanh mang một ly bò sữa vào.
"Uống chút sữa đi."
Lúc này cảm xúc của Trình Âm cũng đã bình ổn được hơn, cô cầm cốc đưa lên miệng uống.
Trình Thanh ngồi bên cạnh cô mấy lần muốn nói mà đều nuốt lại.
Cuối cùng, anh hỏi: "Chiều ăn gì rồi?"
Trình Âm không dám nói mình ăn mười xiên bọ cạp nướng đánh nói dối: "Ăn cơm niêu."
"Đi ăn với ai?"
Nếu như bình thường Trình Thanh không hay hỏi nhiều nhưng hôm nay Trình Âm hơi chột dạ liền nói: "Tạ Dĩnh ạ."
Trình Thanh im lặng rất lâu.
Mặc dù nhìn Trình Âm như đang làm bài tập, nhưng thật ra vẫn luôn dựng lỗ tai để nghe ngóng phản ứng của Trình Thanh.
Một lúc sau, Trình Thanh chỉ thở dài.
"A Âm, sáng nay anh đã nói sẽ đón em tan học mà!"
Trình Âm "A" một tiếng, "Em quên mất!"
Mày Trình Thanh càng nhăn hơn, giữ tay Trình Âm lại làm cho cô không thể làm bài tập được.
"Em vừa mới khóc à, có ai bắt nạt em à?"
Quả nhiên vẫn bị phát hiện.
Trình Âm vội vàng nói: "Không có không có, Chỉ...... chỉ bị giáo viên mắng thôi."
Trình Thanh nhìn tai Trình Âm đỏ lên, đau lòng lại chua xót.
Em gái anh hôm nay khóc chắc chắn có quan hệ với bạn cùng bàn tên "Trần Nhiên" kia.
-
Trình Thanh ngồi trong phòng Trình Âm một lát hai anh em không nói thêm câu nào, mỗi người một ý nghĩ khác nhau.
Thời gian trôi qua, cuối cùng vẫn là Trình Thanh phá vỡ sự im lặng.
Anh chỉ vào một câu hỏi sinh học trong sách bài tập của Trình Âm nói: "Sai rồi."
Trình Âm nhìn vào bài rồi lại nhìn Trình Thanh.
"Vậy phải làm như thế nào?"
Trình Thanh hơi bối rối.
Đây là lần đầu tiên Trình Âm chủ động hỏi anh, nếu bình thường chỉ chỗ sai thì cô cũng mặc kệ hoặc nói trên lớp giáo viên sẽ giảng.
Cho nên hôm qua về câu trả lời của cô vẫn để nguyên.
Trình Âm cúi đầu xem bài nghĩ mãi cũng không biết câu trả lời như thế nào.
Anh vốn là chuyên ngành sinh học nên liếc một cái có thể nhìn ra sai lầm của Trình Âm, nhưng để anh giải thích cho cô thì anh không thể diễn đạt bằng kiến thức của mình cho học sinh trung học hiểu được.
Nếu bắt anh giải quyết cái này thì làm khó anh quá rồi.
Mấy phút sau, Trình Âm không đợi câu trả lời của Trình Thanh nữa.
"Anh ơi, anh...... cũng không biết làm à!"
Trình Thanh: "Mai em đến nghe giáo viên giảng đi."
-
Sáng hôm sau, lúc Trình Âm đến các bạn gần như đã có mặt đầy đủ.
Chỉ còn hai chỗ cuối cùng là của cô và Trần Nhiên.
Bài tập về nhà đã thu gần xong rồi, Trình Âm cũng nộp như mọi khi.
Đại biểu của môn hóa là Tiếu Tư Nhiên, lúc này đang đếm số bài tập thu được.
"43, 44, 45, 46...... còn ai chưa nộp bài tập hóa ——"
Cô ta vừa ngước lên đã thấy Trình Âm đứng trước mặt cầm sách bài tập hóa trong tay.
Cô gái trước mặt mặc đồng phục mới, bộ âu phục mặc rất nghiêm chỉnh gọn gàng, nhưng trên cổ áo lại buộc cái nơ thắt hình con bướm, làm cho bộ đồng phục nghiêm túc trở nên đáng yêu hơn.
Váy dài xếp li đến đầu gối đây cũng là nguyên nhân mà nhiều nữ sinh không vui khi mặc đồng phục mới.
Chiều dài này quá đáng ghét, nếu cẳng chân không đủ dài không đủ thon không đủ thẳng thì mặc vào không khác gì tự sát.
Mà Trình Âm không chỉ mặc mà còn đi một đôi tất màu sắc sặc sỡ bên trong đôi giầy vải.
Chuyện này chính là...... Hận không thể thông báo toàn thế giới tôi có một đôi chân đẹp.
Tiếu Tư Nhiên không nhìn cô nhận bài tập cô đưa rồi ngồi xuống, không nói một câu.
Nhưng chờ Trình Âm đi cô ta lại không nhịn được xoay người nhìn lại.
Cô ta cho rằng hôm nay Trình Âm sẽ bện tóc đuôi sam, bởi vì hôm qua lúc buộc tóc như thế rất nhiều nam sinh trong lớp đều lén nhìn bàn tán.
Còn có học sinh lớp khác cũng đến xem.
Không nghĩ hôm nay cô lại chải một kiểu tóc bình thường. Nhưng cho dù có như vậy thì lúc Trình Âm quay người đi đám nam sinh xung quanh lại bắt đầu bàn tán về bộ đồng phục mới và kiểu tóc của cô.
Tiếu Tư Nhiên khó chịu không vui cúi đầu xem bài tập về nhà, đếm cả hai bên, cuối cùng gạch tên những người chưa nộp bài tập về nhà.
Trần Nhiên.
Cô ta quay đầu tìm nhìn thoáng qua cái chỗ ngồi trống trơn kia.
Quá đáng ghét.
Từ sau khi chuyện chocolate bị lộ ra, ngày nào cô ta cũng cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của Trương Dược Hải nhìn cô ta.
Thật ra cô ta không biết chứ, Trương Dược Hải đã dạy bao nhiêu năm rồi loại chuyện như này đã gặp quá nhiều không đến mức khinh thường Tiếu Tư Nhiên.
Con gái tuổi dậy thì, chuyện này là bình thường, chơi xấu là không đúng nhưng cũng chưa đến mức làm cho Trương Dược Hải khinh thường cô ta.
-
Tan học tiết thứ ba vào buổi sáng, bọn học sinh ầm ĩ xuống tầng tập thể dục.
Trình Âm lười biếng đứng lên, nhìn chỗ ngồi của Trần Nhiên, lẩm bẩm tự nói: "Sao bây giờ vẫn còn chưa tới......"
Tạ Dĩnh cảm thấy kỳ lạ "Anh ta không phải lúc nào cũng thế sao? Cậu đang đợi anh ta à?"
"Không phải, tớ chờ anh ta làm gì." Trình Âm vội phản bác, "Không phải trong cùng nhóm học tập sao, anh ta như vậy thì thi thế nào?"
"Mặc kệ thôi, dù sao tớ cũng không ôm hi vọng với anh ta, một mình tớ cân ba, ổn hết."
Hai người kéo tay nhau xuống tầng.
"Đúng rồi, sáng nay muốn hỏi cậu mà quên mất." Tạ Dĩnh đột nhiên nói, "Sao hôm nay cậu không bện tóc đuôi sam."
Trình Âm rầu rĩ nói: "Khó coi."
"Tớ cảm thấy rất đẹp!" Tạ Dĩnh nói, "Cậu không thấy hôm qua có mấy nam sinh lớp khác chạy tới đây nhìn cậu sao?"
Trình Âm cũng không hiểu, rõ ràng cô thấy cũng đẹp mà.
"Dù sao cũng có người nói khó coi."
"Ai thế mắt bị mù à!"
Trình Âm không trả lời.
Lúc này hàng lang rất đông đúc người trước người sau sát vào nhau.
Trình Âm đi rất chậm, nhưng vẫn cảm giác được người xung quanh so với cô càng chậm hơn.
Nhiều nam sinh đang cố tình đi chậm lại.
Trình Âm hơi thiếu kiên nhẫn, muốn kéo Tạ Dĩnh đi nhanh hơn kết quả không cẩn thận trượt chân.
May mà Tạ Trường Tinh gần đó túm được cô nhưng trên hành lang nhiều người sợ đụng phải người khác nên Tạ Trường Tinh đành phải một tay nắm lấy lan can, một bàn tay giữ chặt vai Trình Âm.
Sau vài giây mới đứng vững được nhưng Trình Âm vẫn sợ chưa bình tĩnh được.
Lúc này Tạ Dĩnh đứng bên cạnh nói to: "Aiya, lớp trưởng anh hùng cứu mỹ nhân nhé!"
Lời này vừa nói xong, bốn phía chung quanh đều nhìn Trình Âm và Tạ Trường Tinh.
Mặt hai người đều đỏ.
Lúc này, Trình Âm nhìn thấy Trần Nhiên đang ngược dòng đi lên.
Trong đám đông rất dễ nhận ra anh, không mặc đồng phục, một tay cho vào trong túi quần, một tay cầm hộp cơm.
Trình Âm đứng thẳng ngay dậy, Tạ Trường Tinh cũng buông tay ra.
"Cảm ơn a."
"Không có gì không có gì."
Vừa ngước lên lại thấy ánh mắt Trần Nhiên di chuyển giữa cô và Tạ Trường Tinh.
Mí mắt nhếch lên hơi có chút chế nhạo.
Ngay sau đó, anh đi qua Trình Âm, cũng không nói gì mà đi thẳng lên tầng.
Trình Âm xoay người nhìn thoáng qua, ở góc này của cô chỉ có thể thấy sườn mặt của Trần Nhiên.
Anh lười biếng đi lên tầng, thoải mái tự nhiên, nhưng lại làm Trình Âm cảm thấy không thoải mái.
Như này là sao, làm như không thấy.
Quả nhiên mù.