Lời Thề

Chương 69: 69: Dĩ Độc Trị Độc




Tiêu Yến Thanh quắc mắt bước thẳng về mặt Thông Ảnh Kính trên bức tường đối diện hắn.

Hắn đưa tay quệt mũi, nhếch khoé môi khảng khái nói.

- Một chút tài mọn đã lên giọng hống hách, ta đây còn chưa khởi động đâu.

Ám Ma Ảnh nhà ngươi chỉ dựa vào Thông Ảnh Kính làm nơi ẩn náu.

Để ta phá nát tấm gương này, xem ngươi còn giở được trò gì.

Linh lão nghe hắn nói định huỷ diệt tấm gương báu, vội vàng ngăn cản.

Dẫu nó là vật khắc chế lại Ẩn thân thuật của lão, thế nhưng cũng là một bảo vật trên đời.

- Ấy, ấy.

Ngươi nghĩ thông chưa vậy?.

Định phá huỷ bảo vật của chính môn đạo phái hay sao?.

Tiêu Yến Thanh nghe Linh lão đẩu nói, hắn chỉ liếc đuôi mắt hừ nhẹ.

- Bảo vật thế nhưng đã sớm bị tà hoá, giữ lại phỏng có ích gì!.

Hơn nữa còn làm chỗ trú thân cho những kẻ phách lối!.

Hắn nói xong, trên các mặt gương hắc ám chợt hiện lên một thân ảnh kì quái.

Y vụt hiện ra, ảnh của y ngự trong một mặt Thông Ảnh Kính lớn, xem ra không muốn hành sự kiểu xuất quỷ nhập thần nữa.

Yến Thanh híp mắt cười nhạt.

- Cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện !.

Ám Ma Ảnh Thủ hiện ra giữa mặt gương, y mặc bộ sát phục màu đen, dáng người nhỏ thó, từ cổ trở lên đã bị chiếc nón hiệp khách che đi mất.

Y không nói gì, bèn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Yến Thanh âm trầm chờ đợi diện mạo của Ám Ma Ảnh hiện ra trong gương.

Thế nhưng một khắc sau đã thất vọng toàn bộ, trên mặt y cư nhiên còn đeo một mặt nạ trắng, khuôn miệng của chiếc mặt nạ lại đang thể hiện ý cười rất xảo trá.

Ám Ma Ảnh Thủ xếp bằng tại lơ lửng giữa mặt gương hắc ám, dáng vẻ trông thập phần quái dị, bí ẩn.

Khuôn mặt vô diện ẩn sau chiếc mặt nạ khẽ cười, điệu cười đã mấy phần âm trầm hơn trước.

- Hà, hà, nhãi con nhà ngươi cũng khẩu khí lắm.

Tuy nhiên ta đây không ưa xằng ngôn lắm lời, nếu có bản lĩnh như vậy, xem các ngươi có toàn mạng mà bước qua Tà Quang Huyễn Ảnh Sát của ta hay không.

Hừm!.

- Ảo ảnh thân nhà ngươi chỉ mạnh trong địa lợi của mình, đừng quá tự tin!.

Yến Thanh thẳng tay chỉ tới Ám Ma Ảnh Thủ cao giọng trấn chỉnh y.

Chính hắn trong đầu cũng đang gấp gáp suy tính tìm cách trị tấm Thông Ảnh Kính trùng điệp khắp bốn phía kia.

Tuy nhiên bên ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, tự tại mà đối phó với đối phương.

Ám Ma Ảnh Thủ lúc này không còn cao giọng khiêu khích, ngược lại còn bày ra dáng vẻ quỷ quyệt khó lường.

Y đổi tư thế, rất nhanh xoay người chống một tay xuống dưới, hai chân đá ra đằng sau xoạc rộng, ngẩng mặt lên nói với Tiêu Yến Thanh, có lẽ muốn tự mình làm chủ một cuộc chơi mới.

- Nào, để xem.

Ngươi bản lĩnh hơn hay ta lợi hại hơn...!Hà...hà...hà.

Dứt lời, hắt đạp chân một cái, thân thủ như cắt đã phóng khỏi mặt Thông Ảnh Kính kia, phóng vút tới một mặt gương khác, chính là ở bức tường hướng đối diện.

Ám Ma Ảnh Thủ hiện ra đằng sau lưng Tiêu Yến Thanh, y vung tay bắn ta một đạo quang ảnh.

Yến Thanh rất nhanh đã phản ứng kịp, bèn nghiêng đầu né đi, lại xoay người giương tay điền lực dồn vào nhị chỉ phóng nội ba đáp trả.

Luồng nội lực phóng tới mặt gương nơi bóng Ám Ma Ảnh vừa hiện ra, lạ thay lại như lần trước, liền như lọt xuống mặt nước, biến mất không chút tung tích.

Mặt Thông Ảnh Kính không hề suy xuyển, dường như không bị một chút sát thương nào tác động tới.

Yến Thanh trong bụng thầm chột dạ.

Mặt hắn đanh lại.

- Thật kì lạ, nội ba của mình không sát thương xuyên qua được Thông Ảnh Kính!.

- Ha ha ha!.

Nhãi nhép nhà ngươi định gãi ngứa ta đấy phỏng!.

- Chỉ là thăm dò chút thôi.

Giờ ta đánh thật đây!.

Tiêu Yến Thanh xoay hẳn người lại, quệt mũi, cười khẩy đáp trả.

Hắn xoa xoa cổ tay, tròng mắt sắc lạnh chĩa về tấm gương bóng loáng.

Ám Ma Ảnh Thủ nghe thấy, tiếng cười giễu cợt của y vang lên khắp bốn phía căn phòng.

- Ha, ha, ha!.

Đừng giảo ngôn!.

Mấy chiêu doạ nạt của nhà ngươi đem về dùng cho đám thiếu nhi đi.

Ảnh lão ta không có hứng thú!.

Lão Linh đẩu nãy giờ nép ở một góc phòng thận trọng quan sát một màn đấu trí giữa Yến Thanh và Ám Ma Ảnh, lão nheo mắt trầm ngâm đánh giá.

- Tên nhóc này, miệng nói cứng thế nhưng rõ ràng muốn nương tay cho Thông Ảnh Kính...

Quả đúng như nhận định của Linh đẩu lão, Tiêu Yến Thanh dùng nội ba công kích Thông Ảnh Kính bởi hắn chỉ muốn đả thương Ám Ma Ảnh Thủ ngự trong gương.

Người thi triển khi vận dụng chiêu thức này, sẽ biến hoá nội lực theo hướng Âm - hàn, chưởng đánh ra có tính nhu như khí, lại nhuyễn như sóng, một khi bắn vào mục tiêu sẽ thâm nhập vào kinh mạch trong cơ thể đối phương, du tẩu toàn thân đồng thời di động gây đau đớn dẫu cho không để lại một vết tích nào ngoài thân thể.

Thông Ảnh Kính vốn là vật không âm cũng không dương, là bản vật thuần thuý, tinh sạch đến nỗi có thể soi thấu mọi chân thể.

Bằng năng lực của mình, vị nữ nhân kia đã khiến cho tấm gương nhiễm tà tính, đương nhiên nó cũng mang tính âm trong mình.

Yến Thanh dùng nội ba công mà đánh, âm với âm đồng tính, căn bản là không muốn phá huỷ báu vật chính phái này.

Tuy nhiên, sự việc diễn ra luôn nằm ngoài tính toán của hắn một bước, nội ba công đánh tới tuy không hề hấn gì với Thông Ảnh Kính, thế nhưng cũng không đả thương được tới Ám Ma Ảnh Thủ ngự trong nó.

Yến Thanh nghĩ ngợi quyết liệt một phen, còn chưa đưa ra được quyết định đã bị Ám Ma Ảnh tiếp tục công kích.

Hàng loạt ảnh quang ám thuật từ tay y bắn ra từng tia từng tia một, tốc độ thực kinh hoàng, so với cung tiễn cũng không kém cạnh một chút nào.

Trong căn phòng chỉ nghe thấy âm thanh “ vút”, “ vút “ chắc nịch dồn dập vang lên.

Tiêu Yến Thanh vừa né tránh ám thuật vừa tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Ám Ma Ảnh ra chiêu nhanh bao nhiêu, Yến Thanh lại né chiêu của y lẹ bấy nhiêu.

Yến Thanh vừa né đông né tây vừa thầm than trong bụng.

- Cứ thủ mãi cũng không phải thượng sách.

Dùng dằng thế này chỉ tổ làm mình hao tổn sức lực, hắn lại ở trong địa lợi, chỉ đợi mình xuống sức, lập tức ám sát.

Hừ!.

Tiêu Yến Thanh lộn mấy vòng trên không, đáp xuống mặt đất lại thuận đà lăn mấy vòng nữa lui vào mép tường.

Phía sau lưng là tấm gương loang loáng in bóng lưng mờ ảo của hắn.

Hắn đánh mắt liếc tới, đã thấy một bóng đen khác vừa phóng vụt tới sát bóng lưng mình trong gương.

Yến Thanh mím môi, nhanh như cắt, hắn định lôi trong túi áo ngực ra một tấm phù khu tà, do gấp gáp không ngờ lại lôi ra một thứ khác.

Hắn vội vã nhảy đi né ảnh quang bắn ra từ tên sát thủ ngự trong gương.

Lại nhìn xuống tay mình, một khắc chỉ muốn chửi thề, thứ hắn vừa lôi ra thế nào lại là Nhật Quang Chiếu Thần Kính.

- Chết tiệt!.

Yến Thanh lầm rầm chửi rủa, sau gáy loé lên một ánh quang xanh tím huyền ảo vút tới, hắn xoay thân mình, theo phản xạ tay đang cầm tấm gương bèn giơ lên làm khiên đỡ tia tà quang ấy.

Chỉ nghe “ chíu “ một tiếng nhỏ, Yến Thanh liếc mắt sang, thoáng ngỡ ngàng khi trông thấy tia tà quang vừa bắn vào mặt tấm gương trên tay mình liền bị phản ngược trở lại, dội tới mặt Thông Ảnh Kính.

Hắn rất nhanh nảy ra một ý, vừa nhìn tấm gương trong tay khoé môi vừa cong lên, nheo mắt cảm thán.

- Xem ra, không gì tiện bằng lấy độc dĩ độc!.

Linh lão đẩu nhìn thấy món bảo bối trong người Yến Thanh vừa được hắn đem ra dùng, đáy mắt mờ đục cũng sáng lên, lão run run hỏi.

- Thiếu niên tử à, món đó là gì vậy?.

Lợi hại, lợi hại!.

Tiêu Yến Thanh vừa dùng tấm gương đỡ ám thuật vừa đáp lời Linh lão.

- Cũng là một môn bảo của Đạo gia, còn là chí dương kì trân thần bảo, Nhật Quang Chiếu Thần Kính!.

Linh lão đẩu thoáng ngẩn ra, xem ra trên đời này bảo vật tuy không nhiều nhưng nói phong phú và độc nhất thì luôn luôn tồn tại.

Cái này khắc chế cái kia, cái kia lại chế khắc cái kia nữa.

Quả đúng là những kì trân dị bảo, hiếm có trên đời.

Lão nheo mắt thán phục.

- Hảo vật!.

Hảo vật!.

Tiêu Yến Thanh rốt cuộc nhờ vơ nhầm bảo vật mà sớm tìm ra cách đối phó lại Ám Ma Ảnh Thủ xuất quỷ nhập thần kia.

Dĩ thường, Nhật Quang Chiếu Thần Kính này là môn bảo sư phụ đặc biệt cho hắn, từ khi bước ra giang hồ độc lập hành tẩu, cũng ít khi phải sử dụng đến.

Bởi lẽ thông thường, hắn cũng chỉ gặp những vụ khu tà, trừ ma, bất quá thì dăm ba vụ tróc quỷ, hàng yêu, vạn nhất cũng chưa từng đạt đến hạng cao siêu như nữ nhân chủ ngôi nhà này.

Thế nhưng, vốn bảo vật này hắn luôn xem như kỷ vật của sư phụ, cho nên luôn mang theo bên mình.

Cuối cùng cũng đã tới lúc dụng đến nó.

Chiêu thức đã lâu lắm không dùng, nay mới đem ra xài, e là không kịch liệt chuẩn xác.

Yến Thanh có phần hơi chột dạ, tuy nhiên lửa đã đến chôn, không nhanh tay thì có mà chết cháy.

Hắn chạy ngang dọc quanh căn phòng, Ám Ma Ảnh Thủ trong gương cũng phóng thân thủ đuổi theo, bắn ám thuật truy đuổi.

Yến Thanh vừa dùng người né, vừa dùng thần gương để đỡ.

Trong đầu gấp gáp nghiên cứu tương tác giữa hai loại thần gương.

Đúng lúc ấy, đạo ảnh quang từ tay Ám Ma Ảnh bắn tới, Yến Thanh thoáng giật mình vội giơ Nhật Quang thần gương chống đỡ, không chỉ ảnh quanh bị phản ngược trở lại, mà đột nhiên, từ mặt thần gương trong tay hắn lạ thay còn loé lên một tia sáng chói rực rỡ, chính là một đạo minh quang.

Tia sáng này chiếu tới Thông Ảnh Kính đang có thân thủ của Ám Ma Ảnh Thủ ngự trong đó, khiến y nhất thời bị chói mắt, vội giơ tay lên che trước mặt nạ, dáng vẻ cũng có phần luống cuống.

Tiêu Yến Thanh nhân cơ hội ấy dồn pháp lực vào hai bàn tay áp vào Nhật Quang Chiếu Thần Kính, kích hoạt năng lực thanh trừ tà ma, xú uế cơ bản của một chính đạo thần vật.

Chỉ thấy mặt tấm gương hình tròn phút chốc phát sáng toàn bộ, lại là một thứ ánh sáng chói loà như ánh mặt trời.

Tiêu Yến Thanh vận pháp lực, bắt đầu đã nghiến cả răng lại, bàn tay hắn giữ thần gương thoáng run lên.

Hắn bèn khuỵ một chân xuống làm trụ, hai cánh tay giữ tấm gương chĩa tới Thông Ảnh Kính kia.

Luồng sáng chói loà chiếu tới Thông Ảnh Kính khiến cho Ám Ma Ảnh Thủ không thể nhìn thấy gì, y từ tấn công lúc này đành phải chuyển sang phòng thủ, lao mình thoát khỏi thứ ánh sáng mạnh mẽ như thiêu đốt kia.

Tiêu Yến Thanh thu thấy kết quả đó, càng giúp hắn tăng thêm niềm tin vào thứ bảo bối này.

Chính là ở chỗ, nó có thể sát thương Ám Ma Ảnh Thủ mà không làm tổn hại Thông Ảnh Kính.

Bởi lẽ, quang đối với quang, đồng nhất tính chất, minh quang từ Nhật Quang thần kính có thể đi xuyên qua Thông Ảnh Kính mà sức sát thương không hề bị tiêu đi.

Hơn nữa, điểm dĩ độc ở đây chính là, bản chất của minh quang phát ra từ Nhật Quang thần kính vốn thuần dương, đi vào Thông Ảnh Kính kia thuần âm nhưng lại không hề đả kích lẫn nhau khiến cho Thông Ảnh Kính bị vỡ, ngược lại, hoàn toàn bình an vô sự.

Chỉ có tên Ám Ma Ảnh Thủ kia là rơi vào thế bị động, tà quang ám thuật của hắn vốn dĩ có thuộc tính âm.

Nếu trúng minh quanh chí dương của Nhật Quang Chiếu Thần Kính, chỉ có nước thảm bại toàn bộ.

Tình thế trong căn phòng kính lúc này đã thay đổi, không còn thấy Ám Ma Ảnh cất tiếng cười khiêu khích quỷ dị như ban đầu nữa, thân ảnh y như một bóng đen loang lổ lao vút giữa những mặt Thông Ảnh Kính trùng điệp khắp bốn bức tường.

Tiêu Yến Thanh biết đã đến lúc ra chiêu quyết định chấm dứt trận đánh, hắn gồng mình điền lực thông qua hai cánh tay đi vào Nhật Quang Chiếu Thần Kính, hai mắt hắn cơ hồ cũng hắt ra chính quang lạ lẫm.

Mặt thần gương được bồi trợ thêm pháp lực, vì thế so với hồi nãy còn sáng chói hơn thập phần.

Giữa căn phòng, lúc này sắc quang tím quỷ dị hầu như đã bị minh quang đẩy lùi toàn bộ, căn phòng nhất thời sáng lên như bạch nhật.

Tiêu Yến Thanh nghiến răng, hắn gầm lên một tiếng uy lãnh, nhấc chân trụ đứng lên đá mình xoay một vòng mang theo Nhật Quang Chiếu Thần Kính di chuyển.

Ánh sáng tinh quang tức khắc chiếu thấu khắp bốn bề, vô số những tia tinh quang phát ra từ mặt gương chiếu tới Thông Ảnh Kính liền được hấp thụ, đi vào bên trong.

Ám Ma Ảnh Thủ đã không còn nơi để ẩn thân, y chỉ kịp giương tay lên che trước tấm mặt nạ luôn cười của mình trước khi tia sáng bạch quang rực rỡ chiếu tới chạm vào thân thể của mình.

- Chết ta rồi!!!.

Thay vào tiếng cười quỷ quái ban đầu là câu nói bất lực xen lẫn sửng sốt đó của y.

Tiêu Yến Thanh xoay mình mấy vòng rồi giơ chân đáp xuống lăn trên mặt đất.

Khi hắn vừa chống tay ngồi dậy, còn thở hồng hộc thì đã nghe tiếng Lão linh đẩu run run cất tới.

- Thiếu niên tử, ngươi nhìn xem...!đẹp quá!.

Đẹp quá!.

Yến Thanh có phần hơi ngỡ ngàng, bèn ngẩng mặt lên nhìn.

Khắc sau đã không giấu nổi sửng sốt, những mặt Thông Ảnh Kính khắp bốn phía căn phòng lúc này chính là đang phát sáng, lại là hắt ra một sắc quang sáng lạn, rực rỡ y như Nhật Quang thần kính.

Cẩn quang tăm tối tà dị lúc trước đã hoàn toàn bị chính quang thanh triệt.

Đối với Thông Ảnh Kính bị nhiễm tà tính chính là đã được thanh tẩy một phen.

Cả hai không khỏi vui mừng, không những tiêu diệt được một Ảnh sát thủ, còn có thể khôi phục chính khí của Thông Ảnh Kính.

Tuy không phải bản chất nguyên khai của nó, thế nhưng cũng có thể xem là một kì tích không nhỏ rồi.

Tiêu Yến Thanh quệt mồ hôi trên thái dương, hắn nhoẻn miệng khí khái nói với Linh lão đẩu.

- Tấm gương nhỏ thế mà bằng mười tấm gương lớn, đây gọi là “ nhỏ mà có võ “ đấy!.

Ha ha!.

Linh lão đẩu lúc này mới lọc cọc bò ra giữa phòng, xoay mình nhìn tấm gương lớn toả sáng rực rỡ, không kìm được cũng phải gật đầu cảm thán.

- Lần này ngươi đại thắng rồi đó tiểu tử!.

Yến Thanh nghe ông lão ca ngợi mình, hắn chỉ cười nhẹ khoanh tay tại tại đi đến trước mặt kính, nheo mắt trầm hoà nói.

- Bất tri nan hội phát, lần này bất quá cũng tính đến cả may rủi.

Thông Ảnh Kính này thuộc dạng nhu tĩnh có thể hấp thụ các nguồn linh khí, còn Nhật Quang Chiếu Thần Kính lại cương động, tuyệt đối không có gì có thể xâm nhập vào.

Quả là những bảo vật trời sinh một cặp hiếm có trên đời.

- Đúng vậy!.

Ta vốn chỉ biết có một Thông Ảnh Kính vì nó là khắc chế cứng với Ẩn thân thuật, nay nhờ có ngươi mới được mở rộng tầm hiểu biết một chút.

Nhật Quang thần kính quả nhiên lợi hại còn trên vài bậc!.

Hà, hà!.

- Đương nhiên rồi, môn bảo của Đạo gia luôn luôn có những thứ nhất, chính là khắc tinh của tà đạo, yêu quỷ.

Yến Thanh hắng giọng tự hào xác nhận.

Bỗng nhiên Linh lão đẩu thắc mắc run run nói.

- Thế nhưng...!căn phòng này không có cửa ra phỏng?.

Lúc bấy giờ Yến Thanh mới thoáng giật mình nhớ tới việc tìm cửa ra.

Căn phòng này bốn bề đều chỉ có những mặt gương bao phủ, tuyệt nhiên không thấy chỗ nào có cánh cửa.

Duy chỉ có sàn nhà mới không có gương.

Tiêu Yến Thanh nhìn xuống sàn nhà lúc này được Thông Ảnh Kính chiếu rọi sáng sủa, hắn đi đi lại lại vòng quanh một lượt, rồi ngồi xổm xuống, đột nhiên hắn gồng mình vận lực vào một cánh tay dùng Thôi Sơn Chưởng đánh xuống sàn nhà bằng gỗ.

Sau một tiếng “ rắc “ giòn giã, nền nhà liền bị hắn đánh lủng một lỗ, lộ ra một không gian đen thui bên dưới.

Linh lão đẩu sửng sốt.

- Không ngờ bên dưới còn có cả tầng hầm hay sao?.

- Chưa biết, có lẽ cũng là một cửa Tử khác thôi.

Yến Thanh trầm ngâm lắc đầu, đáy mắt sáng quắc như ưng nhãn của hắn chiếu xuống cái lỗ lớn hơn hai bàn mình vừa tạo ra.

Từ trong nó phả lên một luồng âm phong lạnh lẽo, còn có mùi tanh tưởi nồng đặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.