Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi

Chương 7




Buổi tối một ngày trước khi rời khỏi huyện Thụ Thủy để trở về Cảnh An, tôi nhìn qua khe cửa, thấy Kì Nặc đi vào phòng của Kì Ngôn. Anh ấy định nói gì với Kì Ngôn sao? Tôi ngồi yên ở đó, ngắm nhìn ánh trăng dịu dàng lan tỏa trên nền phòng khách. Một hồi lâu sau, tôi nhìn thấy Kì Nặc đi ra khỏi phòng của Kì Ngôn. Anh ấy mặc một bộ quần áo bằng vải thô sạch sẽ, lặng lẽ ngồi trên cầu thang, vẻ mặt ủ dột, buồn phiền. Sau đó, anh bất chợt nhìn thấy tôi. Ánh mắt anh hoang mang…anh vội vàng đứng dậy bỏ đi.

Tôi kéo rèm cửa vào, bật quạt lên và chìm vào giấc ngủ. Đêm đó tôi đã mơ thấy rất nhiều thứ. Tôi mơ thấy Kì Nặc tay cầm lồng đèn đi về phía tôi rồi lại xách lồng đèn rời xa tôi, mặc cho tôi có gọi thế nào anh ấy cũng không quay đầu lại. Buổi sáng, sau khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy Kì Nặc đang ngồi yên lặng cạnh bàn ăn. Tôi tự an ủi rằng có lẽ bản thân mình đã căng thẳng quá mức rồi!

Lúc xuất phát tôi không nhìn thấy Kì Ngôn đâu cả, huyện trưởng nói chắc là cậu ta tức giận nên đã ở lì trong phòng không chịu ra. Kì Nặc chỉ cúi đầu, chẳng nói nửa lời.

Chúng tôi men theo con đường cũ quay lại Cảnh An. Kì Nặc vẫn không nói một lời với tôi. Tôi cảm thấy thật kì lạ. Đi được nửa đường, mọi người đều xuống xe đi vệ sinh hết, chỉ còn lại Kì Nặc và tôi ở trên xe. Kì Nặc khẽ ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại căng thẳng cúi đầu xuống. Một chùm ánh sáng chiếu qua khe cửa, tỏa sáng trên khuôn mặt anh.

Trong ánh mắt của anh ấy, không hề có sự ấm áp và trầm tĩnh mà tôi vẫn thấy.

Có thể lần đầu tiên tôi đã nhận nhầm, nhưng đã ba mươi ngày ở bên nhau, làm sao tôi có thể lại nhận nhầm được chứ?

Tôi kinh ngạc chỉ tay vào anh: -Lặc Kì Ngôn, anh làm cái trò quái quỷ gì vậy? Kì Nặc đâu?

Kì Ngôn cũng kinh ngạc không kém, vội vàng lấy tay bịt chặt miệng tôi, nói:

-La Tiểu Mạt, em nói nhỏ đi một chút có được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.