Tôi ngủ một giấc ngủ thật ngon lành. Cái gác nhỏ bằng gỗ trong căn nhà cũ kĩ của huyện trưởng chính là căn phòng của Kì Nặc. Anh cầm lấy chiếc đèn lồng đom đóm, ngồi xuống bậc cầu thang rồi nói: “Tiểu Mạt, em ngủ đi! Có chuyện gì thì cứ gọi anh nhé!”
Tôi thấy anh treo cái đèn lồng lên cái móc trên trần nhà. Bố ngồi xuống đắp lại chăn cho tôi.
Tôi kéo lại chiếc chăn, đắp kín lên người. Chiếc chăn mỏng màu xanh nhạt, căn gác xép nhỏ tỏa ra mùi gỗ mục hòa lẫn với mùi thơm thoang thoảng của các loại dược liệu, còn có cả tiếng chuột kêu “chít chít” khiến cho tôi cảm thấy sờ sợ. Tôi nhìn qua khe cửa, thấy Kì Nặc đang đứng dựa vào cầu thang. Anh khẽ nhắm mắt lại, ánh trăng chiếu sáng trên khuôn mặt anh. Tôi cảm thấy lòng mình ấm áp và yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Đã lâu lắm rồi tôi không ngủ một giấc ngon lành đến vậy. Kể từ sau khi mẹ qua đời, tôi thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng.
Xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ rằng huyện Thụ Thủy lại là một nơi phong cảnh hữu tình, không khí trong lành và bình yên đến vậy. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lại có một người có thể giúp cho tôi cảm thấy an toàn và bình yên. Dường như chỉ cần nhìn thấy anh ấy là thế giới của tôi sẽ bình yên trở lại.
Tôi ngủ rất lâu, ngủ tới tận chiều ngày hôm sau. Khi tôi tỉnh giấc, Kì Nặc đã ra ngoài từ lâu. Ánh sáng mặt trời chói chang rọi vào căn gác xép cũ kĩ.
Tôi đi xuống nhà, cả căn phòng im lặng không một bóng người. Tôi nghĩ chắc chắn bố đã ra ngoài đi bàn bạc chuyện sửa đường xá rồi. Tôi đi đi lại lại trong phòng, muốn tìm kiếm cái gì đó để bỏ bụng. Trên chiếc bàn ở phòng khách, tôi nhìn thấy một bát cháo kê đậy nắp cẩn thận. Một mảnh giấy bị đè ở dưới cái bát. Trên giấy có viết: -Tiểu Mạt, khi nào tỉnh lại nhớ ăn hết cháo nhé!
Chữ của Kì Nặc viết rất đẹp. Giọng điệu của anh khi nói với tôi chẳng giống như hai người mới gặp mặt lần đầu, khiến cho tôi cảm thấy thật quen thuộc.
Tôi ngồi trên ghế ăn hết bát cháo. Ánh sáng mặt trời buổi chiều vàng rộm như mật ong. Cháo này có vị ngọt thì phải? Tôi nghĩ chắc chắn là như vậy, nếu không sao miệng tôi lại có vị ngọt ngào đến vậy? Vừa ăn hết bát cháo thì tôi nhìn thấy Kì Nặc về.
Anh ấy mặc một chiếc áo cộc tay màu xanh, quần ngố màu đen, tay đang xách một con thỏ hoang. Anh nhìn con thỏ rồi nói: -Mày đừng có chạy, đừng có chạy, tối nay tao sẽ nướng mày ăn thịt!
Tôi im lặng nhìn anh ấy đi từ ngoài vào. Khi anh ấy mỉm cười, một nét tinh nghịch hiện lên trên khuôn mặt. Nước từ cái vòi rơi tí tách, tôi vẫn yên lặng nhìn Kì Nặc, trầm ngâm suy nghĩ không biết hôm nay gặp tôi anh sẽ nói gì? Liệu anh có tỏ ra thân thiết như người thân của tôi nữa hay không?
Ngẩng đầu nhìn thấy tôi, anh chợt ngây người, sau đó ngạc nhiên hỏi: -La Tiểu Mạt?
Tôi gật đầu, đi đến trước mặt anh, lấy giấy ăn giúp anh lau sạch mồ hôi trên trán. Tóc của anh hơi rối, không giống như một Kì Nặc gọn gàng ngày hôm qua.
Mặt anh đỏ lựng lên, bối rối hỏi tôi: -Em không ra ngoài à?
Tôi lắc đầu.
Anh nghiêng nghiêng đầu rồi cúi xuống nhìn tôi, đôi môi khẽ mỉm cười, ánh mắt pha chút tinh nghịch:
-Vậy anh dẫn em đi chơi nhé! Nhân tiện thịt con thỏ này luôn!
Tôi nhìn con thỏ tội nghiệp, lắc lắc đầu.
Anh mỉm cười nói: -Vậy thì cho em đấy! Anh cầm cả buổi chiều, mệt lắm rồi! Em vuốt nó thử xem, rất đáng yêu đấy!
Tôi đột nhiên nhớ lại con đom đóm ngày hôm qua, không biết nó đã bay đi mất hay chưa, không biết nó có còn sáng không nữa? Tôi lại nhớ đến bàn tay bị Kì Nặc nhìn thấy ngày hôm qua, không biết tại sao, tôi đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Tôi thò tay ra cho anh xem, hai bàn tay, một bàn tay thì hoàn chỉnh, bàn tay còn lại…giờ chỉ còn là một khối tròn…
Tôi nhìn thấy đôi mắt anh trợn tròn như hai quả bóng, anh ấy thấy sợ ư? Đó cũng là chuyện bình thường. Ngay cả bản thân tôi lần đầu tiên nhìn thấy bàn tay ấy cũng cảm thấy kinh hãi nữa là.
Tôi xoay người lại, đi về phía gác xép. Tôi rất sợ phải nghe thấy những điều anh ấy sẽ nói tiếp theo. Nhưng vừa bước đến bước thứ bảy thì tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong veo vang lên: -Ở trên đó chẳng có gì thú vị cả! Để anh dẫn em đi chơi!
Tôi quay đầu lại, Kì Nặc đang ôm chặt con thỏ trong lòng, ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt của anh ấy vẫn trong veo như vậy, điều này khiến cho tôi cảm thấy rất vui! Tôi chạy ào xuống dưới cầu thang, ôm chặt con thỏ. Sinh vật bé nhỏ ấy nằm yên trong lòng tôi, trông thật là đáng yêu!
Kì Nặc nói: -Đi thôi, không đi nhanh thì trời tối mất!
Tôi vui vẻ gật đầu và mỉm cười với anh. Tôi phát hiện ra tôi lại cười rồi! Điều này khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ trên suốt quãng đường.
Huyện Thụ Thủy có rất nhiều đèn lồng đom đóm. Những cái lồng được làm từ những nan tre nhỏ xíu, xung quanh dán kín giấy màu vàng nhạt, treo lủng lẳng trước cổng mỗi gia đình.
Kì Nặc nói: -Những chiếc đèn lồng này là điềm báo cho sự bình an, vì vậy nhà nào cũng đều treo đèn lồng. Huyện Thụ Thủy mất điện quanh năm, vì vậy dán những chiếc đèn lồng này để tiện cho việc đi lại.
Tôi và Kì Nặc đi vòng qua những chiếc đèn lồng này, suốt cả dọc đường, anh ấy cứ nói chuyện luôn miệng.
-La Tiểu Mạt , em không thích nói chuyện hay là vì em không biết nói chuyện?
-La Tiểu Mạt, em cười trông xinh lắm, tại sao không cười nhiều vào?
-La Tiểu Mạt, những đứa trẻ trong thành phố đều trầm tính như em sao? Nhưng mà cô bé đến đây mấy hôm trước rất hoạt bát mà?
………
Anh nói chuyện liên tục như một chú chim non mới tập hót vậy, dường như anh đã trở thành một người khác hẳn với một Kì Nặc dịu dàng và điềm đạm của ngày hôm qua. Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi, đi đến một rừng cây. Kì Nặc treo một sợi dây thừng lên cành cây to rồi nói: -Được rồi, chúng ta chơi xích đu thôi!
Tôi bối rối lắc đầu, anh ấy quả nhiên là một cậu bé 12 tuổi hiếu động và nghịch ngợm.
Anh nói: -Em không tin anh đu cho em xem!
Kì Nặc vừa ngồi lên “xích đu” thì “rắc” một tiếng, cành cây gãy lìa ra, Kì Nặc nhã nhào trên đất, toàn thân lấm lem bùn đất.
-Sao lại thế? Hôm qua vẫn còn chơi được mà? Có khi tại hôm qua chơi lâu quá nên cành cây này mới bị gãy!- anh vừa giải thích với tôi vừa lồm cồm bò dậy.
Tôi ôm con thỏ trong tay, không nhịn được cười. Hoàng hôn, những ánh mặt trời yếu ớt len lỏi vào rừng cây và mất hút trong đám lá cây rậm rạp.
Kì Nặc lẩm bẩm nói: -Giá như em có thể nói chuyện thì tốt biết mấy!
Sao tôi không muốn nói chuyện với anh ấy cơ chứ? Chỉ có điều lâu quá rồi không nói chuyện, dường như tôi đã mất đi khả năng nói rồi, điều này khiến cho tôi vô cùng phiền muộn.
Lúc Kì Nặc đang thử xích đu thì có một con rắn màu xanh lục bò qua, trái tim tôi như muốn hét lên “Cẩn thận” nhưng con rắn ấy đã trườn nhanh về phía anh và mổ vào chân anh rồi. Anh ngã lăn ra đất, nằm yên bất động. Tôi buông con thỏ ra, chạy như bay về phía anh. Môi anh đã trắng bệch ra, vết thương bắt đầu sưng tấy.
Anh nói bằng giọng yếu ớt: -Hết rồi, La Tiểu Mạt, anh sắp chết rồi!
Tôi cúi đầu định hút nọc độc ở vết thương của anh nhưng Kì Nặc đã đẩy tôi ra: -Em muốn chết à! Chẳng may trúng độc thì sao? Nhân lúc anh vẫn còn chưa làm sao, em hãy chạy đến phố Thanh Đường, ở đó có một trạm y tế!
Tôi định dìu anh đứng dậy nhưng tay tôi chẳng có chút sức lực nào, cuối cùng cả hai chúng tôi cùng ngã lăn ra đất. Giọng nói của anh trở nên cực kì yếu ớt:
-La Tiểu Mạt, anh không muốn chết! Anh mới quen em thôi, sao có thể chết nhanh như vậy được?
Tôi ngồi trên đám cỏ, mắt trân trân nhìn anh. Anh ấy sẽ chết thật sao? “Chết”, cái từ đáng sợ này lại vụt lên trong đầu tôi. Tôi lắc đầu, lao đến ôm chặt lấy anh.
Kì Nặc nói: -Em làm gì mà ôm anh chặt thế? Anh lại la lên bây giờ!- giọng nói của anh vô cùng yếu ớt nhưng vẫn nhưng vẫn mang vẻ hài hước, anh đang cố gắng chọc cho tôi cười.
Tôi đột nhiên bật khóc và gào to: -Lặc Kì Nặc, anh sẽ không chết đâu, em không cho anh chết!
Nửa năm nay, đây là lần đầu tiên tôi mở miệng nói chuyện. Tôi khóc, khóc thảm thiết như năm xưa lúc mẹ qua đời. Tôi không thể tưởng tượng rằng cuộc sống của mình vừa mới có một đốm sáng xuất hiện nay bỗng chốc lại bị dập tắt. Chuyện này quá đột ngột, tôi không sao có thể chấp nhận được!
Tôi nghe thấy tiếng anh đang cười. Anh đưa tay lên vỗ vỗ vào vai tôi, nói: -La Tiểu Mạt, cuối cùng anh cũng được nghe em nói rồi! Nhưng mà, anh không thích em nói câu đó, em nói sai rồi, phải đổi lại là…
Kì Nặc còn chưa kịp nói hết thì đã ngất đi rồi. Tôi lay lay người anh nhưng anh vẫn không tỉnh lại. Tôi cố gắng lôi anh ra khỏi khu rừng đó mà không được. Tôi bàng hoàng, không biết phải làm thế nào. Tôi hét thật to “Cứu tôi với! Cứu tôi với”. Tôi cứ hét to như vậy cho đến khi cổ họng khản đặc lại, không thể phát ra tiếng được nữa.
Cuối cùng cũng có một người tốt bụng đi ngang qua. Người đó vội vàng cõng Kì Nặc lên lưng rồi chạy nhanh về phía trạm y tế ở trên đường Thanh Đường.