Cuối cùng cuộc cãi vã của hai người đã kết thúc, nhưng mọi người đều không dám thở phào nhẹ nhõm, vẫn kẹp giữa họ.
Có đồng nghiệp khác chạy ra từ một bên hành lang, người đó còn chưa kịp đi lên hóng chuyện đã thấy Hà Xuyên Châu vẫy tay với mình, cậu ấy vội quay đầu lại.
Mấy cảnh sát đứng ra ngăn cản đầu tiên lau mồ hôi, muốn kể khổ nhưng không cả dám trao đổi ánh mắt, chỉ đành nhẫn nhịn.
Mọi người thật sự không ngờ hai người họ sẽ chạm mặt ở đồn cảnh sát, hơn nữa trận chiến còn long trời lở đất đến vậy.
Đương nhiên chủ yếu là Thẩm Văn Chính bị đánh, mẹ Chu phát đòn tấn công nằm ngoài sức mạnh của bản thân. Khi trận chiến bùng phát, bất kể là về mặt tay chân hay ngôn từ, bà đều ở thế thắng. Thẩm Văn Chính không chạm được đến một sợi lông của bà.
Trong mấy giây hòa bình ngắn ngủi, anh Hoàng đau đầu suy nghĩ đối sách tiếp theo. Anh ấy liếc nhìn gương mặt thê thảm của Thẩm Văn Chính, nghĩ tới cách làm việc của đối phương, trong đầu anh ấy chợt cuồn cuộn bão tố, sau đó tích tụ thành hai chữ “Mẹ nó”.
Thẩm Văn Chính kéo cổ áo, nới lỏng cà vạt siết chặt vào cổ khiến ông ta đau nhói ra, mặt mày đỏ bừng, tức giận trừng mắt với cảnh sát đứng trước mặt mình, sau đó đẩy bàn tay đang giơ lên giữa không trung của đối phương.
Có lẽ vì cảm thấy sự im lặng vừa rồi của mình quá mất mặt, ông ta không chút khách sáo tách hai người phía trước ra, nhìn thẳng vào Hà Xuyên Châu ở đối diện, khó chịu nói: “Bà ta đánh tôi, chuyện này tính thế nào? Bà ta ra tay trước, nếu muốn bắt vì tội gây rối có phải nên nhốt bà ta trước không? Các người bắt đi! Lẽ nào cảnh sát các người muốn bao che cho bà ta sao?”
Anh Hoàng suy nghĩ một lúc, khi không biết rõ mọi việc, anh ấy không biết nên quở trách hay an ủi đối phương. Chủ yếu là anh ấy không biết nguồn cơn sự việc nên rất khó phán đoán. Anh ấy liếc nhìn Hà Xuyên Châu, thấy cô không có phản ứng gì, thế là anh cũng không buồn tiếp lời Thẩm Văn Chính. Anh ấy hất cằm, bực bội hỏi đồng nghiệp đứng giữa: “Có chuyện gì thế?”
Người thanh niên đẩy gọng kính bị hỏng, cậu ấy cúi đầu, do dự nói: “Em không biết… Em nghe thấy tiếng hét nên chạy ra ngoài, sau đó nhìn thấy hai người lao vào nhau, không ai cản được, đánh thừa sống thiếu chết.”
Nhìn tình hình hiện trường có thể thấy người ra tay trước là mẹ Chu. Bà ấy ra tay nhanh tới nỗi Thẩm Văn Chính không kịp trở tay, tới khi ông ta hoàn hồn, cảnh sát đã tách hai người ra.
Thẩm Văn Chính bình tĩnh lại, lúc này mới cảm thấy đau đớn, ông ta nghiến răng sờ vết thương. Vừa nghe thấy lời kể của cảnh sát, lửa giận trong người ông ta lại bùng lên, ông ta chỉ vào người phụ nữ phía sau đám người: “Con mụ điên này vừa thấy tôi đã xông lên! Tay đấm chân đá, tay cào tay cấu, đây còn là đồn cảnh sát nữa, bà ta mới là người vô pháp vô thiên! Chuyện này phải được xử lý cho ra nhẽ, các người đừng hòng đòi dĩ hòa vi quý!”
Mẹ Chu đã vứt hết các loại túi trên người ra, túi không có khóa kéo nên vô số đồ đạc rơi liểng xiểng dưới đất.
Hà Xuyên Châu cúi người nhặt từng món một, cũng tìm được cúc áo của Thẩm Văn Chính.
Cô quay đầu nhìn ông ta, Thẩm Văn Chính vẫn đang gân cổ chỉ trích, không hề ra tay mà vẫn cố giữ gìn chút hình tượng của một chủ tịch doanh nghiệp. Nhưng vì phải chịu đòn tấn công trước đó, cộng với thái độ lạnh lùng của mấy người Hà Xuyên Châu, lý trí của ông ta đã bị giày xéo. Ông ta càng nói càng kích động, không kiêng nể gì.
Lúc này mẹ Chu biết mình đã gây thêm rắc rối cho mọi người, do vậy bà đứng yên tại chỗ, không nói gì.
Hà Xuyên Châu đưa túi cho Từ Ngọc, nói: “Cô đưa bà ấy xuống trước đi.”
“Xuống dưới? Cứ bỏ qua vậy sao? Các người định đưa bà ta đi đâu?” Thẩm Văn Chính đi nhanh về phía trước nhưng lại bị anh Hoàng ngăn lại.
Anh Hoàng mỉm cười nắm lấy tay ông ta: “Ông bình tĩnh đã, chỉ tách ra hòa giải thôi mà, chắc chắn chúng tôi sẽ làm việc theo quy trình.”
Mẹ Chu vừa rời đi, mọi người đã thở phào nhẹ nhõm, những cảnh sát còn lại cần quay về trực ban, hiện trường chỉ còn lại ba người.
Không gian trở nên rộng rãi hơn hẳn, không còn sự bí bách như vừa rồi.
Hà Xuyên Châu kéo ghế, bảo ông ta ngồi xuống. Thẩm Văn Chính không chịu nhân nhượng, cô cũng không để ý, nói thẳng: “Tôi không thấy bà ấy đánh người, tôi chỉ thấy hai người ẩu đả thôi.”
“Tôi ẩu đả? Tôi không hề ra tay!” Thẩm Văn Chính chỉ vào cằm mình, vì kích động mà ngón tay suýt chọc mạnh vào đó: ‘Cô nhìn gương mặt già khú đế của bà ta đi, có vết thương nào không? Còn tôi này! Bị bà ta cào đấy! Cô bị mù à?”
Hà Xuyên Châu bình thản đáp: “Không phải ông không ra tay mà là không có khả năng ra tay. Nhiều cảnh sát ngăn ông vậy mà. Ông đừng nói với tôi trong trận chiến vừa rồi ông chỉ toàn bị đánh suốt.”
Anh Hoàng ngứa răng, chỉ cảm thấy cô đang thêm dầu vào lửa. Nếu thật sự làm to chuyện, mẹ Chu sẽ gặp rắc rối. Quả nhiên Thẩm Văn Chính gào lên: “Tôi bị thương đấy! Bà ta có bị thương không? Cô lại thích nói dối trắng trợn, tôi phải mời luật sư tới!”
Hà Xuyên Châu đi lên trước, nghiêm túc nhìn vết thương của ông ta: “Vậy tôi công bằng chút. Nói thật vết thương này của ông quá nông, cho dù có làm theo ý của ông, là bà ấy xông lên đánh ông trước, ông không phản kháng, cũng không chửi vả, khiêu khích, vậy bà ấy chỉ bị quy vào tội đánh người, tình tiết khá nhẹ, cùng lắm chỉ bị giam giữ dưới năm ngày thôi, hoặc nộp phạt dưới 500 tệ là được. Chúng tôi giam bà ấy lại rồi, còn ông thì sao?”
Thẩm Văn Chính tức tới bật cười: “Tôi thì làm sao? Tôi chưa chết nên cũng phạm pháp sao? Tôi biết cô là ai, Hà Xuyên Châu, cô đang mang rõ tình cảm cá nhân vào chuyện này đấy, tôi hoàn toàn có thể kiện cô!”
Hà Xuyên Châu nhẫn nại đợi ông ta nói xong rồi gật đầu, chậm rãi đáp: “Ông vừa quay lại thành phố A đã có scandal, tại sao bà ấy đánh ông, tôi nghĩ trong lòng ông cũng biết rõ. Chuyện về Đào Tư Duyệt còn chưa nguôi, chuyện ông bị một bà lão gần 60 tuổi ra tay đánh vì con gái mình đã xảy ra, cho dù bà ấy có bị giam giữ mấy ngày ông cũng được gì đâu? Đương nhiên, không phải tôi có ý nói ông làm gì sai, chắc chắn ông Thẩm đây hiểu rõ mấy cách thức điều hướng dư luận hơn tôi, tôi chỉ nhắc nhở ông đôi chút thôi. Thật ra ở thành phố A cũng có rất nhiều đơn vị truyền thông hứng thú với chuyện của ông, tôi không biết ông quay lại thành phố A trong thời điểm nhạy cảm này là vì chuyện gì?”
Khi cô nói được một nửa, lửa giận trong mắt Thẩm Văn Chính đã tan biến hoàn toàn, bừng tỉnh khỏi cơn mê man.
Ông ta tới thành phố A là vì loại bỏ những ảnh hưởng tiêu cực từ xã hội.
Trong chuyện của Đào Tư Duyệt còn có một số cư dân mạng đứng về phía ông ta, cho rằng tình tiết phát triển quá ly kỳ, khó tin, cộng thêm hiện tại danh tiếng của Quang Dật cũng không mấy tốt đẹp, biết đâu đây chỉ là một mưu hèn kế bẩn cô ta tự tạo ra thì sao.
Nhưng nếu như lại xuất hiện tin xấu lần nữa, vậy thì sẽ rất khó nói. Cư dân mạng có thể dựa vào trực giác của mình để phán đoán mọi chuyện, không cần chứng cứ cũng có thể đè chết ông ta.
Hình tượng ông ta khổ sở xây dựng mấy chục năm đã sụp đổ hơn nửa, ông ta tự tin mình có thể thoát khỏi chế tài của pháp luật, vậy nên càng không thể vác theo tiếng xấu như vậy sống nốt nửa đời còn lại được.
Thẩm Văn Chính: “Nhất định phải bảo bà ta xin lỗi tôi.”
Hà Xuyên Châu không cần nghĩ đã đáp: “Không thể nào.”
Thẩm Văn Chính không kịp hống hách, Hà Xuyên Châu đã cười nhạt, chỉ xuống dưới tầng: “Bây giờ bà ấy không con không cái, không công việc, không có bảo hiểm xã hội, có thể nói là người không nơi nương tựa, là đối tượng yếu ớt nhất trong xã hội, cũng đã đi vào đường cùng. Ông có thể thử ép bà ấy lần nữa, xem bà ấy có thể làm ra được gì. Phân cục chúng tôi không dám gánh trách nhiệm này.”
Thẩm Văn Chính cũng rất kiêng dè mấy người liều mạng bất chấp như vậy. Ông ta hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không đè nén nổi lửa giận trong lòng, nhìn thấy gì cũng ngứa mắt. Ông ta giơ chân đá chiếc ghế phía trước, Hà Xuyên Châu lại cố tình hỏi ý kiến ông ta: “Vậy nên ông muốn tiếp tục truy cứu không?”
Ánh mắt Thẩm Văn Chính âm u, cơ mặt căng cứng lại, đỏ au, không nói lời nào.
Hà Xuyên Châu vẫn mặt không biến sắc: “Vậy là muốn hòa giải rồi đúng không ông Thẩm hào phóng?”
Anh Hoàng hắng giọng, khuyên cô tém tém lại. Nếu ép ông ta quá, có khi lại rước họa vào thân.
Thẩm Văn Chính tức điên lên, châm biếm một câu không có lực sát thương: “Mỗi năm tôi đều đóng rất nhiều thuế nuôi một đám vô dụng, không được tích sự gì cả.”
“Đóng thuế là nghĩa vụ của mỗi một công dân, ông cũng có thể thử không đóng xem sao.” Hà Xuyên Châu không hề để tâm: “Điều này không thuộc phạm vi quản lý của đội trọng án chúng tôi, vậy nên không tư vấn cho ông được.”
Thẩm Văn Chính tức phát điên, anh Hoàng vội đứng dậy giải vây: “Ông có thể quay về trước rồi. Đội trưởng Hà, công việc của chúng ta vẫn còn nhiều lắm, vừa nãy cục trưởng Phùng còn bảo cô qua tìm bà ấy kìa. Ông Thẩm, bên này ông cứ giao cho tôi là được. Tôi bày tỏ sự đồng tình sâu sắc với ông, ông là người hào phóng, cứ bỏ qua chuyện này nhé? Tôi thay bà ấy xin lỗi ông có được không?”
Hà Xuyên Châu không chĩa mũi nhọn vào ông ta nữa, quay người đi xuống tầng.
Từ Ngọc đi rót nước ấm rồi đưa cho mẹ Chu. Bà cầm cốc nước, nhìn không chớp mắt, yên lặng ngồi tại chỗ.
Chân tay bà lạnh ngắt, vẻ mặt lo lắng, hoàn toàn không còn chút ngạo nghễ nào như vừa nãy. Nhưng phản ứng này của bà không có nghĩa là bà sợ, mà chỉ đang suy sụp sau cơn tức giận thôi.
Từ Ngọc thấy bà như vậy cũng không biết nên nói gì.
Khi vừa tới phân cục, bà không chịu nghe ai khuyên, hung hãn ra tay với Thẩm Văn Chính, khi im lặng, gương mặt dãi dầu sương gió khiến người ta khó lòng ngăn cản.
Từ Ngọc ngồi xuống cạnh bà, dựa vào vai bà, nói: “Bác à, bác nói xem sao bác lại kích động thế? Bác đánh ông ta rồi, lỡ bị nhốt vào tù, bác cảm thấy có đáng không? Ông ta không phải người tốt bụng, sao có thể để mình chịu thiệt được?”
Mẹ Chu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô ấy. Một lúc lâu sau, trong mắt bà ánh lên sương mù, cảm xúc vẫn luôn trôi dạt phương nao đột nhiên quay về, nỗi bi thương to lớn khiến bà bật khóc: “Cô cảm thấy tôi còn quan tâm tới điều đó sao? Cô cảm thấy tôi sẽ để tâm sao? Ông ta bắt nạt con gái tôi.”
Từ Ngọc luống cuống, vốn dĩ còn muốn thử khuyên bà xin lỗi, giờ không nói nổi chữ nào.
Giọng mẹ Chu nghẹn ngào: “Có phải con gái tôi mất rồi không? Chỉ còn lại mình tôi thôi đúng không?”
Từ Ngọc không thể trả lời bà, cũng may lúc này Hà Xuyên Châu đi xuống.
Bà nghẹn ngào khóc, Hà Xuyên Châu đứng trước mặt bà một lúc, lời nói ra lại rất vô tình: “Bác về nhà trước đi, có tin gì chúng cháu sẽ báo ngay cho bác. Bác ở lại thành phố A cũng không tiện, chỉ đợi chờ cũng không có tác dụng gì. Thiệu Trí Tân, cậu lái xe cảnh sát đưa bác ấy về.”
Thiệu Trí Tân đồng ý, sau đó rủ mắt nhìn mẹ Chu, dè dặt hỏi: “Vậy chúng ta đi chứ?”
Mẹ Chu khịt mũi, mở miệng muốn từ chối, nhưng lại nghe thấy Hà Xuyên Châu nói: “Bác phối hợp với chúng cháu, chúng cháu sẽ dốc sức điều tra.”
Mẹ Chu sờ vào túi, không sờ được khăn tay hay dùng. Từ Ngọc chủ động đưa một gói khăn giấy cho bà ấy, bà ấy lau bừa lên mặt, chống vào tường, đứng dậy.
Thiệu Trí Tân muốn đi lên trước đỡ nhưng bị bà lắc đầu, từ chối.
Một đồng nghiệp khác ra hiệu bằng tay, cùng đưa bà ấy về.
Xe vừa lăn bánh, Thẩm Văn Chính đã xuống tầng.
Anh Hoàng chậm rãi đi phía sau, đôn đáo vỗ vai ông ta.
Cuối cùng đồn cảnh sát đã yên tĩnh trở lại, anh Hoàng mệt mỏi ngồi xuống, vẫy tay: “Mấy ngày nay bận bịu mãi rồi, nghỉ ngơi lúc rồi xuất phát sau. Tôi mệt chết đi được.”
Hà Xuyên Châu dựa vào tường, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Anh Hoàng thấy ngón tay cô soạn tin nhắn liên tục, anh ấy bèn ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Cô làm gì thế?”
“Không có gì.” Hà Xuyên Châu nói: “Thẩm Văn Chính quay lại thành phố A rồi, sao có thể không báo cho bên truyền thông biết được. Ít nhiều cũng phải có một bài viết chứ.”
“Tiểu Châu á?” Anh Hoàng đi tới xem, quả nhiên cô đang gửi tin nhắn cho Châu Thác Hàng: “Đánh chữ làm gì, gọi đi.”
Anh ra hiệu cho Hà Xuyên Châu đưa điện thoại cho mình, sau khi ấn chỗ gọi, anh ấy cầm điện thoại ngồi vào chỗ cũ, vắt hai chân lên. Vừa thấy đối phương nghe máy, anh ấy đã xốc lại tinh thần, nhiệt tình chào hỏi: “Alo, đồng chí Châu này.”
Gần đây mối quan hệ của anh Hoàng và Châu Thác Hàng lên như diều gặp gió, theo đánh giá của anh ấy thì nó đã đi tới giai đoạn tình sâu nghĩa nặng. Đó không chỉ đơn thuần là giao tình được thiết lập dựa trên các bữa cơm khuya nữa, mà chủ yếu là mấy tài khoản truyền thông của Châu Thác Hàng rất hữu dụng, có nhiều người theo dõi. Nhất là người phóng viên Châu Thác Hàng quen, người đó nhạy bén, làm việc năng suất, rất nhiều thông tin cảnh sát không biết nhưng người đó lại biết rõ, còn có thể dùng cách thức đặc biệt để moi ra nhiều điều cảnh sát không tiện hỏi, giúp đỡ trung đội họ kha khá việc.
Anh Hoàng kinh ngạc nhận ra, đây cũng là một tổ tông nhỏ của đội!
Anh ấy mở loa ngoài, hỏi một cách sến sẩm: “Anh tan làm chưa? Ấy buổi tối có tiết hả, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi nhé, người trẻ cũng đừng thức khuya, chú ý sức khỏe.”
Thái độ hỏi han nồng nhiệt này khiến Hà Xuyên Châu cảm thấy lạ thường, cô không khỏi rùng mình.
Từ Ngọc chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, xích tới, khom lưng nói: “Đồng chí Châu, vừa nãy Thẩm Văn Chính tới phân cục chúng tôi, khiêu khích đội trưởng Hà đấy, anh biết không?”
Châu Thác Hàng hỏi lại: “Khiêu khích cô ấy?”
“Đúng vậy!” Mặc dù Từ Ngọc không ở đó nhưng lại nói như thật, làm như mình tận mắt chứng kiến sự việc: “Ông ta đáng ghét lắm! Ánh mắt ông ta nhìn đội trưởng Hà không tôn trọng, bất lịch sự, không thiện lương gì cả! Chắc chắn không có ý tốt gì!”
Hà Xuyên Châu cười lạnh: “Cô cảm thấy gần đây an ninh khu vực này yên ổn quá, thiếu chút k1ch thích đúng không?”
“Chủ yếu là tôi muốn trải nghiệm sự bá đạo vô tình của mấy tổng tài khi nói câu “Trời lạnh rồi, cho công ty X phá sản đi thôi” thôi mà.” Từ Ngọc kích động nắm chặt tay: “Xông lên đi anh Châu! Đừng cho ông ta cơ hội trở mình! Phân cục chúng tôi đều tin anh!”
“Lại còn bá đạo.” Hà Xuyên Châu bật cười: “Lỗi thời rồi.”
Nào ngờ lời cô nói lại bị tam sao thất bản: “Anh Châu, đội trưởng Hà nói anh lỗi thời rồi.”
Anh Hoàng đẩy cô ấy ra: “Đi ra đi ra, đồng chí Châu này, đừng phát biểu lời nào ảnh hưởng tới mối quan hệ hài hòa giữa lãnh đạo chúng tôi và người nhà.”
Anh ấy hắng giọng, tìm lại tone giọng dịu dàng trước đó, nói tiếp: “Đồng chí Châu này, độ hot của mấy tin về Thẩm Văn Chính vẫn chưa hạ đúng không? Chúng ta đừng bỏ cuộc, liên tục nhắc tới nó đi, biết đâu mấy ngày nữa lại có người bị hại tới báo án thì sao? Cho họ chút thời gian do dự, suy nghĩ kỹ càng, mọi người cùng cố gắng. Tôi biết anh là một đồng chí tốt mà.”
Anh Hoàng nhiệt tình nói một tràng rồi tắt máy, đứng dậy vươn vai, mặt mày rạng rỡ, vỗ tay: “Tốt rồi, xuất phát sớm còn về sớm thôi, biết đâu còn có thể ngủ thêm chút nữa! Các anh em, làm việc thôi.”
Mọi người lập tức tập hợp, nhóm người chia ra làm hai xe, đi dọc theo con đường Tôn Ích Diêu đã đi lượt nữa.
Xe cảnh sát bị thiếu, anh Hoàng còn lái cả xe của mình.
Hà Xuyên Châu ngồi ở ghế lái phụ, lấy điện thoại ra mở bản đồ xem.
Đoạn đường cao tốc này không bắt được định vị chuẩn xác, cô thu nhỏ bản đồ lại, ấn bừa một vị trí ở phía trước.
Khi cô đặt điện thoại xuống, định đi bộ thì trong đầu chợt xuất hiện điều gì đó rất mơ hồ, nhưng lại cảm thấy quen quen, thế là cô lại cầm điện thoại lên xem.
“Đội trưởng Hà, sao thế?” Từ Ngọc tưởng cô quên địa chỉ nên lấy điện thoại ra: “Tôi có lưu địa chỉ, hay là tôi chỉ đường cho?”
Hà Xuyên Châu xua tay, ý bảo cô ấy đừng nói gì. Cô nhìn cảnh tượng ban đêm bên ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Cô có địa chỉ nhà ở quê của Chu Thục Quân không? Họ là người của làng Nham Mộc sao?”
Từ Ngọc hoang mang: “Tôi không biết, tôi không để ý.”
Hà Xuyên Châu lập tức gọi điện cho anh Hoàng, đối phương nghe máy rất nhanh.
“Sao thế? Tôi chuẩn bị xuất phát rồi.”
Hà Xuyên Châu nói: “Quê của Chu Thục Quân ở làng Nham Mộc.”
“Chắc là vậy.” Anh Hoàng quay vô lăng, vượt qua xe của Hà Xuyên Châu: “Có chuyện gì sao?”
Hà Xuyên Châu: “Tôn Ích Diêu đi qua con đường này, đây vừa hay là đường tới làng Nham Mộc.”
Xe dừng lại đột ngột, anh Hoàng chửi một câu rồi không nói gì nữa.
Không khí trong khoang xe kín chầm chậm chảy như dòng nước, sự yên tĩnh đột ngột này tựa như âm thanh đang chìm xuống.
Một lúc lâu sau, một giọng nói mới vang lên từ loa điện thoại: “Không phải chứ?”
“Tại sao không phải?” Giọng nói của Hà Xuyên Châu lanh lanh, khỏe khoắn: “Ngoại trừ thành phố A ra, Tôn Ích Diêu không hay tới những nơi khác, do vậy cô ta không thể hiểu rõ những nơi đó được. Cô ta ra ngoài vứt xác thì có thể vứt ở đâu được chứ?”
Dòng suy nghĩ của cô đã trở nên mạch lạc hơn nhiều, cô nói đâu vào đấy: “Nếu Chu Thục Quân nói với cô ta quê cô ấy ở đâu, chắc cô ta sẽ biết đó là một nơi hẻo lánh, ít người sinh sống, đâu đâu cũng chỉ toàn người già, đa số thanh niên đều lên thành phố làm việc. Ở đó có rất nhiều cánh đồng bị bỏ hoang, có mấy cánh rừng không người qua lại, trên núi còn có vô số ngôi mộ của thế hệ trước, cùng với đó là những ngôi mộ bỏ hoang không ai tới cúng bái. Có những chỗ cả chục năm chính quyền cũng sẽ không đả động tới, chỉ cần chọn địa điểm thật tốt, vậy đó chính là nơi vứt xác lý tưởng nhất.”
Hà Xuyên Châu nói tiếp: “Hơn nữa ai có thể ngờ được sau khi giết người, hung thủ lại đưa người chết về quê của cô ấy chứ?”
Anh Hoàng cảm thấy vô cùng khó tin.
Này là đang vứt xác hay nhặt xác? Còn phục vụ tới tận mức này sao?
Anh Hoàng nghẹn lời: “Tôi cảm thấy…”
Ai có thể đoán được khi đó Tôn Ích Diêu đang nghĩ gì chứ? Trên xe có một thi thể, nửa đêm nửa hôm cô ta lái xe đó ra ngoài, chắc chính cô ta cũng sắp sợ tới phát điên.
Nghĩ vậy mới thấy có khả năng là làng Nham Mộc thật.
Anh Hoàng hất đầu: “Vậy đi xem xem.”
Khi xe lên tới trạm thu phí ở đường cao tốc, anh Hoàng lấy thẻ ra, nhấn mạnh chân ga, mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu đầu bị gió đêm cuốn đi hết. Anh ấy điều chỉnh lại tư thế, nhìn chằm chằm đen xe trước mặt, nói: “Không thể tin nổi mà! Tôn Ích Diêu! Đừng nói cô điên thật đấy nhé!”
Từ Ngọc cũng hét lên: “Khi tôi tới nhà cô ta hỏi chuyện đã biết cô ta là người phụ nữ không thể dùng tiêu chuẩn bình thường đánh giá được.”
Một đồng nghiệp hỏi: “Có cần nói cho Trí Tân biết không?”
“Tạm thời đừng nói! Trên xe cậu ấy còn có người khác, để tìm được thi thể rồi nói sau.” Anh Hoàng hào hứng: “Đuổi theo thôi, đuổi theo cậu ấy! Trí Tân tới đâu rồi?”
Khi lái xe vào ban đêm, Thiệu Trí Tân vô cùng căng thẳng, cậu cần tập trung cao độ vào con đường phía trước, cũng may chập tối nay cậu có lái xe một lần nên vẫn nhớ kha khá con đường này.
Hai người ngồi phía sau không nói gì. Thiệu Trí Tân là người không thích im lặng, một khi đã mở miệng là rất khó ngậm lại được, lúc nào cậu cũng bị anh Hoàng nói vì điều này. Lúc này cậu thấy bầu không khí quá bí bách nên mở đài lên.
Không biết có phải hôm nay đi không đúng giờ hoàng đạo không mà bài hát đầu tiên vang lên lại là bài “Người mẹ trong ánh nến”. Cậu hoảng loạn tay chân đổi kênh khác, MC lại đang nói: “Cô Vương có yêu cầu một bài hát cho mẹ của mình…”
Cậu chửi thề một câu, cuống cuồng tắt đài đi, sau đó nhìn ra sau một cái, nào ngờ lại va phải ánh mắt của mẹ Chu.
Mẹ Chu thở hắt một hơi, hỏi: “Tên Thẩm Văn Muỗi ấy có phải giàu lắm không?”
Thiệu Trí Tân sững sờ, “a” một tiếng, thầm nghĩ mình vẫn nên im lặng thì hơn, này có gì tốt đẹp để nói đâu.
Mẹ Chu suy nghĩ linh tinh suốt chặng đường, không nhịn được hỏi: “Tại sao các cậu không nhốt ông ta lại? Ông ta phạm tội nghiêm trọng lắm đúng không? Ông ta không chỉ hại một mình con gái tôi! Ai ai cũng biết hết, người như vậy còn có thể rong ruổi khắp nơi sao?”
Thiệu Trí Tân vô thức nhìn gương chiếu hậu, ngượng ngùng đáp: “Bọn cháu cần bằng chứng.”
“Tôi cho các cậu bằng chứng rồi đấy!” Mẹ Chu cao giọng, ngả người về phía trước, nói: “Ít nhất các cậu nên làm như trên tivi ấy, bắt ông ta tới đồn công an hỏi chuyện!”
Thiệu Trí Tân khổ sở giải thích: “Không đơn giản vậy đâu ạ, cho dù có như trên tivi thì đâu phải lúc nào cũng có thể tùy tiện kêu kẻ tình nghi tới đồn cảnh sát thẩm vấn được. Hơn nữa lời khai bác cung cấp không liên quan trực tiếp tới vụ án mất tích của con gái bác. Đó chỉ là lời khai thôi, tới giờ bọn cháu còn chưa lập án nữa.”
Mẹ Chu: “Cô gái trong tivi ấy, 100 triệu tệ ấy, có phải đó là chứng cứ trực tiếp rồi không? Cô ấy cũng nói rồi đấy, Thẩm Văn Muỗi xâm hại cô ấy!”
Thiệu Trí Tân: “Cô ấy cũng không có chứng cứ, chỉ có lời khai.”
Đồng nghiệp ngồi phía sau nghiêng đầu, người lảo đảo theo tốc độ của xe, y như đang ngủ gật, cậu ấy không hề lên tiếng giải vây cho cậu.
Thiệu Trí Tân chỉ đành nói: “Hơn nữa chính bác cũng biết rõ, vụ án của con gái bác chưa chắc đã liên quan tới Thẩm Văn Chính. Bác chỉ nhìn thấy ảnh chụp chung của họ mà thôi, không chứng minh được điều gì cả.”
Mẹ Chủ dựa người ra sau, đầu dính vào cửa xe: “Tôi không tin.”
Thiệu Trí Tân không mấy vui vẻ: “Bác, bác yên tâm đi, nếu thật sự tìm được bằng chứng Thẩm Văn Chính phạm tội, chúng cháu là người hy vọng ông ta lọt lưới nhất. Bác đừng nghi ngờ điều này!”
Cậu nói rồi liếc nhìn ra sau, mặc dù biết Hà Xuyên Châu không thể đang ở trên xe được, nhưng cậu vẫn chột dạ xác nhận lại, sau đó mới thấp giọng nói: “Đội trưởng Hà của chúng cháu từng có thù hằn.”
Có lẽ vì Hà Xuyên Châu quá uy nghiêm, cũng không phải cậu đang nói xấu gì sau lưng người khác, nhưng nhắc tới cái tên này, cậu lại vô thức rùng mình.
“Cũng coi như là thù giết bố. Nếu bác xem hết các tin tức chắc cũng biết chuyện này.” Thiệu Trí Tân than ngắn thở dài: “Năm đó chính Thẩm Văn Chính ép Đào Tư Duyệt vu oan cho cảnh sát Hà, cũng tức là bố của đội trưởng Hà, nên mới khiến chú Hà bất cẩn rơi xuống tầng. Haiz, Thẩm Văn Chính là nguồn cơn của mọi tội ác đấy. Ông ta và Hàn Tùng Sơn… À ông ta là một phóng viên rất xấu xa, hai người họ cùng một giuộc. Chú Hà chết nhiều năm như vậy rồi, họ vẫn còn kiên quyết vu oan, bôi nhọ chú ấy, trước đó thậm chí còn muốn khiến đội trưởng Hà không làm nổi cảnh sát nữa. Lần này Thẩm Văn Chính lại chạy tới thành phố A, lượn lờ trước mặt đội trưởng Hà, bác nói xem có phải ông ta đã cố tình xát muối vào vết thương của cô ấy hay không? Bác đừng thấy đội trưởng Hà thế mà nghĩ cô ấy lạnh lùng, không làm được gì, hôm nay thái độ của cô ấy cương quyết như vậy là vì đang khó chịu trong lòng đấy.”
Quả thật mẹ Chu không biết chuyện này, bà sững sờ: “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi! Vậy nên bác đừng nói tới điều bác nghi ngờ vừa nãy trước mặt cô ấy, khiến người ta tổn thương đấy.” Thiệu Trí Tân nói mãi, tới chính cậu cũng cảm động: “Lúc cô ấy còn học cấp ba, bố đã mất rồi, còn bị người ta hại chết nữa. Cô ấy biết hung thủ là ai, người tham gia vào có những ai, nhưng lại không làm được gì. Cô ấy làm cảnh sát bao năm như vậy nhưng mãi vẫn không nắm được chứng cứ buộc tội họ. Chuyện này ghim sâu trong lòng cô ấy suốt, bác nói xem cô ấy đau khổ tới nhường nào? Chuyện 100 triệu lần này làm to vậy, vốn dĩ ai cũng nghĩ có thể lôi Thẩm Văn Chính xuống, nào ngờ không ai tới báo án, có mỗi mình bác thôi.”
Mẹ Chu bàng hoàng, đèn xe chiếu vào đồng tử bà, khiến nó sáng chói lên. Nghĩ tới chuyện của Hà Xuyên Châu, bà lại nhớ tới chuyện con gái mình.
Người thanh niên “say giấc” phía sau không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, thấp giọng bổ sung: “Nói thật chỉ với chứng cứ bọn cháu điều tra ra được tới hiện giờ thì vụ án của con gái bác không liên quan tới Thẩm Văn Chính mấy. Đội trưởng Hà cũng biết, nhưng bây giờ cô ấy không có sức lực lo chuyện ông ta, cô ấy dốc hết sức lực muốn tìm được Chu Thục Quân. Hôm nay bác gây chuyện ở đồn cảnh sát, thật ra tâm trạng cô ấy cũng rối ren lắm.”
Mẹ Chu nhắm mắt, sự đồng cảm khiến bà vơi đi nỗi buồn một chút.
Bà nhớ lại cảnh khi Hà Xuyên Châu cầm tay mình, nghe những lời kể rời rạc của mình, nhìn đôi mắt nhem nhuốc của mình, hơi ấm đó vẫn còn đọng mãi tới giờ, không khỏi khiến bà áy náy.
Khi bước tới bờ vực sụp đổ, bà khát khao được giúp đỡ, trút hết mọi áp lực, đau đớn của bản thân lên người Hà Xuyên Châu, để đối phương gánh vác thay mình.
Mẹ Chu nắm chặt tay mình, khàn giọng nói: “Tôi xin lỗi. Tôi biết thật ra các cậu đều là người tốt. Tôi không biết những điều này, tôi không cố ý nghi ngờ các cậu đâu…”
Thiệu Trí Tân đang định nói chuyện thì nhìn thấy một chiếc xe vượt qua, còn đang bấm còi inh ỏi về phía cậu.
Ánh xe trong đêm khá tối, Thiệu Trí Tân cũng không lái xe nhanh, về cơ bản chỉ nhìn thấy được đen phía sau xe, nghe được tiếng bíp còi thì cậu mới nhìn xe đó thêm mấy cái.
Đó không phải xe của đồn cảnh sát bọn họ sao?
Thiệu Trí Tân há miệng, kinh ngạc: “Xe đằng trước không phải đang mở đường cho chúng ta sao? Làm gì ghê vậy?”
Đồng nghiệp phía sau cạn lời: “Trong đầu cậu toàn chứa gì vậy? Nghĩ hay quá ha.”
Cậu ấy nói: “Mau đuổi theo đi!”
Thiệu Trí Tân nửa tin nửa ngờ đi theo, khi sắp tới làng Nham Mộc, Hà Xuyên Châu giảm tốc độ xe lại, đi ngang hàng với xe cậu.
Thiệu Trí Tân nghi hoặc, nghe thấy lời mẹ Chu nói thì dừng xe lại bên đường.
Mẹ Chu vừa xuống xe đã chỉ vào một bãi đất trống: “Nơi có thể dừng xe thì đều dừng được, chỗ chúng tôi dừng lại cũng không bị gì đâu.”
Hà Xuyên Châu cũng dừng xe lại, chẳng mấy chốc anh Hoàng cũng tới nơi.
Thiệu Trí Tân đi tới hỏi: “Sao mọi người lại qua đây?”
Hà Xuyên Châu không trả lời cậu ọa mở ảnh chụp xe Tôn Ích Diêu trong điện thoại ra, đưa cho mẹ Chu, hỏi: “Trước đây bác từng thấy xe này chưa?”
Mẹ Chu lắc đầu: “Tôi không biết xe nào với xe nào hết. Tôi chỉ nhận biết được màu sắc với biển số xe thôi. Nhưng tôi nhớ chỗ chúng tôi chưa có ai mua xe màu đỏ cả.”
Trong làng không có nhiều hộ dân, trải qua cuộc sống bần hàn kéo dài từ năm này qua năm khác khiến mọi người trong làng gắn kết hơn, người thuộc hai, ba thế hệ đều quen biết nhau, ngay cả người ở làng kế bên cũng biết.
Hà Xuyên Châu mở ảnh của Tôn Ích Diêu ra, hỏi: “Vậy bác từng thấy người này chưa?”
Lần này mẹ Chu nhìn rất lâu, nhưng vẫn không chắc chắn: “Không phải người trong làng chúng tôi, có lẽ từng gặp rồi nhưng không nhớ rõ.”
Bà ấy cảnh giác hỏi: “Người này có quan hệ gì với con gái tôi?”
Thiệu Trí Tân cũng trợn tròn mắt: “Chuyện gì thế?”
Tới giờ này đa số mọi người đều đã say giấc, không thể đi dò hỏi được.
Hà Xuyên Châu nhìn xung quanh rồi đưa ra câu trả lời không liên quan: “Đợi trời sáng đã. Chắc hơn 5 giờ là trời hửng sáng rồi.”
Thiệu Trí Tân ngậm miệng lại, thấy không ai trả lời câu hỏi của mình, cậu tự giác đi tới cạnh Từ Ngọc, thì thầm với cô ấy.
“Nhà bác ở đâu thế? Bọn cháu muốn qua nhà bác ngồi một lát.” Hà Xuyên Châu đi tới cạnh mẹ Chu, tiếp tục nghe ngóng: “Bình thường có nơi nào ở quê bác mà mọi người rất ít khi lui tới không?”
Trái tim mẹ Chu đập điên cuồng, thấp thỏm dẫn đường cho cô. Bà khua tay vẽ ra tuyến đường, cố gắng bình tĩnh nói chuyện.
Từ Ngọc kéo góc áo anh Hoàng, nhỏ giọng: “Tôi vẫn chưa buồn ngủ, hay là chúng ta đi dạo mấy vòng đi? Chắc Tôn Ích Diêu cũng lái xe tới đây vào nửa đêm, không biết cô ta quay về vào lúc nào, chúng ta thử hòa mình vào nơi này theo cô ta xem, biết đâu có phát hiện gì đó.”
Anh Hoàng nghĩ một lúc rồi đáp: “Cũng được, cô chú ý an toàn đấy, đừng chạy lung tung. Đừng tới mấy nơi ở sâu trong núi, nếu thấy có người còn thức thì có thể đi lên hỏi thăm xem.”
Từ Ngọc: “Ok.”
Anh Hoàng đi vào nhà theo Hà Xuyên Châu, những người còn lại chia thành hai nhóm, lần lượt đi sang hai hướng Bắc, Nam.
Những ngôi nhà trong làng mang phong cách riêng biệt. Có những nhà làm bằng gỗ, trông đã khá xập xệ, có những nhà mới xây, mang phong cách châu Âu đột nhiên mọc lên giữa rừng nhà thấp bé.
Đi về phía trước một đoạn là cánh đồng thẳng tắp cò bay, tiếng côn trùng xen lẫn với hơi thở thiên nhiên.
Thiệu Trí Tân bật đèn flash lên, chiếu về phía trước, miệng lẩm bẩm: “Này tìm kiểu gì? Tôi cảm thấy trong làng có rất nhiều nhà bỏ hoang hoặc đất còn chưa khai khẩn, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Đi dọc theo con đường này chắc chắn sẽ không thu hoạch được gì. Tôn Ích Diêu không gan dạ vậy đâu, tôi cảm thấy vẫn nên ra ngọn núi phía sau xem thì hơn. Mấy ngọn núi đồi hoang vu thường là nơi vứt xác mà, bình thường chẳng ai vào đó đào mộ cả.”
Ánh sáng từ điện thoại khá yếu, ở khoảng cách hơn một trăm mét là không nhìn rõ được gì nữa. Đèn đường cũng bị hỏng mấy cái, khe hở giữa những ngôi nhà chỉ toàn một màu đen xì.
Từ Ngọc lên tiếng: “Chúng ta không nhìn rõ thì Tôn Ích Diêu cũng không nhìn rõ. Có lẽ đêm khuya mới thích hợp để vứt xác. Đối với tội phạm, kiểu ánh sáng này rất an toàn. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô ta tới nơi này, cậu đoán xem cô ta sẽ chôn thi thể ở đâu?”
Tối nay Từ Ngọc vô cùng phấn chấn, có lẽ vì đã thức đêm quá nhiều nên Thiệu Trí Tân rất lo lắng cho IQ của cô ấy.
Hai người đi vào một con đường nhỏ, tìm được một hộ dân ngủ muộn. Hai người hỏi họ mấy câu, không có thu hoạch gì. Họ tiếp tục đi sâu vào bên trong, chợt phát hiện con đường phía trước là đường ra sau núi, dưới chân núi có mấy hộ dân, nhưng lúc này mấy người đó đã tắt đèn đi ngủ hết, thế là hai người chỉ đành rút lui.
Đi được một nửa, hai người tính đi đâu đó xem thử vận may thì một bóng dài đột nhiên xuất hiện phía trước.
Ban đầu Thiệu Trí Tân không để ý tới, cậu híp mắt lại nhìn mới thấy đó là một con người: “Nửa đêm nửa hôm rồi còn ai ra ngoài nữa? Mắt ngủ nên đi dạo sao? Này!”
Thiệu Trí Tân hét lên, đối phương không trả lời. Hai người đi nhanh hơn, muốn tìm người đó hỏi xem, ngọn đèn trong tay đối phương lóe lên tia sáng, thấy họ lại gần, người đó lại tắt đèn đi, vứt thứ gì đó rồi quay người bỏ chạy.
“Đừng chạy!” Thiệu Trí Tân khản cổ gọi: “Anh chạy gì chứ! Chúng tôi là người tốt!”
Từ Ngọc phát giác ra điều bất thường, cô ấy lập tức hào hứng đuổi theo.
Việc thường xuyên luyện tập thể dục thể thao của Thiệu Trí Tân đã phát huy tác dụng, cậu lao đi như một cơn gió, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách của hai bên.
Đối phương chạy không nhanh, tay chân kém linh hoạt, bước chân nặng nề, vừa chạy được mấy bước đã hết hơi. Nhưng hai bên vốn đã cách nhau một đoạn đường, vậy nên khi bóng đen đó lao tới đường lớn đối diện, Thiệu Trí Tân chỉ vừa chạy ra khỏi con ngõ.
Cậu chiếu đèn về phía trước, đối phương vừa hay chạy qua đèn đường nên đã để lại một bóng lưng khá rõ rệt.
Đó là một người phụ nữ, tóc dài, không béo cũng không gầy, mặc áo dài quần dài. Gần đây thành phố A rất nóng, người này lại mặc áo dài, hiển nhiên rất có vấn đề.
Thiệu Trí Tân cũng không chắc chắn đối phương là ai, nhưng dây thần kinh ở não đột nhiên giật mạnh một cái, thế là cậu cũng mặc kệ lúc này đang là đêm khuya, buột miệng hét: “Tôn Ích Diêu, đứng lại!”
Người phía trước vừa giảm tốc độ đã hoảng loạn quay đầu nhìn lại, sau đó lao nhanh về chỗ tối phía trước.
Da đầu Thiệu Trí Tân tê rần, máu dồn lên não, chính cậu cũng không dám tin, gào lên: ‘Con mẹ nó! Đúng là cô thật! Đội trưởng Hà, đội trưởng Hà, Tôn Ích Diêu tới rồi, cô mau tới đây đi!”
Từ Ngọc ở phía sau hét lên một câu: “Chạy đi đâu hả!”
Hai người xuyên qua con đường đối diện, tách ra hai bên, tính ngăn cô ta lại.
Nhưng ánh sáng quá tối, bên ngoài mấy ngôi nhà còn có rất nhiều chậu cây, đồ tạp nham, nếu Tôn Ích Diêu muốn trốn, có lẽ họ sẽ không nhận ra được.
Một vài ngôi nhà đã sáng đèn, còn có người mở cửa sổ ra ngó xuống nhìn.
Thiệu Trí Tân thấy mình đã đánh thức người khác dậy, cậu thẳng thừng hét lên: “Cảnh sát! Chúng tôi là cảnh sát! Phiền những người đã tỉnh dậy bật đèn lên giúp chúng tôi!”
Có người đã bật đèn ở hành lang dưới tầng lên thật. Thiệu Trí Tân vui mừng, tìm kiếm dọc theo con đường phía trước, đột nhiên cậu dừng lại, vì cậu đã nhìn thấy một ánh đèn xe lóe lên, chuẩn bị rời đi.
Thiệu Trí Tân lập tức giang rộng hai tay ra, gào lên: “Dừng xe lại! Tôn Ích Diêu, cô xuống xe ngay, cô không chạy thoát được đâu!”
Tôn Ích Diêu ngồi trong xe, mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt vô lăng. Tiếng khởi động xe vang lên không ngớt.
Thiệu Trí Tân chỉ tay vào cô ta, chầm chậm đi tới gần: “Không được cử động! Xuống xe ngay! Lập tức xuống xe! Cô biết tại sao chúng tôi xuất hiện ở đây không?”
Tim Thiệu Trí Tân đập thình thịch, dưới sự k1ch thích của adrenalin, cậu khó lòng kiềm chế được sự hưng phấn trong người.
Cậu cất điện thoại vào túi áo, vung hai tay lên, ra hiệu cho cô ta hạ cửa kính xuống nghe mình nói chuyện. Sau khi đến gần, cậu xác nhận lại người trong xe là Tôn Ích Diêu thì nhìn chằm chằm cô ta.
Từ Ngọc đứng gần đó gọi tên cậu: “Trí Tân, tôi tới rồi, người ở đâu?”
Thiệu Trí Tân vô thức nhìn về phía phát ra tiếng nói, đèn xe phía trước đột nhiên sáng bừng lên, ánh sáng chiếu trong khoảng cách gần khiến cậu phải nhắm mắt lại. Sau đó tiếng chân ga rồ vang lên.
Tôn Ích Diêu bật đèn pha ô tô, lao nhanh về phía trước.
Thiệu Trí Tân nhắm mắt, hai tay che đi ánh sáng. Cậu cũng nghe thấy tiếng động, biết mọi chuyện không ổn nhưng cơ thể cậu không thể nhúc nhích được.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay kéo mạnh cổ áo cậu về phía sau.
Thiệu Trí Tân nhảy lên theo đà đó, quần áo như chạm hẳn vào xe, cậu vội né tránh, sau đó va vào bức tường bên cạnh theo quán tính, phần lưng bị đồ đạc phía sau đâm một phát, đau điếng người.
Tầm nhìn còn chưa ổn định lại, cậu đã nghe thấy tiếng chửi mắng của Hà Xuyên Châu: “Cậu điên rồi sao? Coi mình là khiên thịt người à? Không ai dạy cậu khi bọn cướp có xe thì phải làm thế nào sao?”
Thiệu Trí Tân mở mắt ra, sắc trắng và đen xen lẫn vào nhau khiến cậu mãi không hoàn hồn lại được, cảm giác sợ hãi chiếm trọn tâm trí cậu, vẻ mặt sững sờ.
Cậu sững sờ nhìn Hà Xuyên Châu, nói: “Tôn Ích Diêu chạy rồi.”
Hà Xuyên Châu cũng giật mình trước cảnh vừa nãy. Cô nuốt nước bọt, giọng điệu sắc bén: “Chạy thì chạy! Báo cho cảnh sát giao thông ở đường phía trước chặn cô ta lại! Cô ta có thể bay lên trời được chắc?”
Thiệu Trí Tân tủi thân đáp: “Tôi không nghĩ cô ta dám đâm vào tôi…”
Từ Ngọc mềm nhũn chân, bám vào tường: “Thiệu Trí Tân, cậu làm tôi sợ chết khiếp! Tôi tưởng nửa đời sau phải chịu trách nhiệm với người nhà cậu rồi cơ!” Chửi xong, cô ấy vội lấy điện thoại ra liên lạc với đội giao thông.
Hà Xuyên Châu đi về phía xe mình, vừa mở cửa xe ra, còn chưa đi vào, cô đã nghe thấy tiếng nổ lớn vọng lên từ đằng xa.
Mọi người vội nhìn qua đó, xe Tôn Ích Diêu bị lật, đâm thẳng vào cánh đồng bên đường.
Từ Ngọc trố tròn mắt: “Mọi chuyện xảy ra tối nay đều k1ch thích thần kinh của tôi. Mẹ ơi, chuyện quái quỷ gì không biết?”
Cũng may Tôn Ích Diêu hoảng loạn, không biết phải làm sao nên lái xe xiên xiên vẹo vẹo, không điều khiển được tốc độ xe, lao xuống ruộng là nhẹ lắm rồi.
Anh Hoàng và Thiệu Trí Tân nhảy xuống, mở cửa xe ra kiểm tra, cô ta vẫn còn tỉnh táo, ngoại trừ vết xước ở cánh tay, chân ra thì không có vấn đề nào khác.
Anh Hoàng vừa chửi vừa kéo người ra: “Cô cũng liều lĩnh thật đấy Tôn Ích Diêu, lại xem lái xe đâm vào cảnh sát. Cô muốn ăn cơm tù mấy năm?”
Thiệu Trí Tân bất giác sợ hãi, vội đi tới cõng Tôn Ích Diêu lên bờ, cả người run cầm cập: “Vừa nãy cô muốn đâm vào tôi sao? Cô điên hả, tôi có mệnh hệ gì thì cô không xong đâu!”
Từ Ngọc đỡ lấy người, nhìn cậu mấy cái, rồi an ủi: “Yên tâm, với tốc độ đó thì không đâm chết cậu được đâu.”
Tôn Ích Diêu nằm dưới đất, mặt trắng bệch, hai mắt không có tiêu cự, cả người run lẩy bẩy. Vì đang sợ hãi nên mãi lâu sau cô ta mới nghe thấy tiếng của họ, yếu ớt trả lời: “Tôi không biết… Tôi sợ lắm.”
Thiệu Trí Tân mặt mày ủ rũ: “Tôi mới là người sợ này! Bố nhà cô!”
“Tôi cho cô cơ hội thành thật cuối cùng.” Hà Xuyên Châu lấy còng tay ở eo ra, còng tay Tôn Ích Diêu lại.
“Thi thể của Chu Thục Quân ở đâu?”