Lối Rẽ

Chương 92




Mọi người quyết định đi hết tuyến đường một lượt.

Chặng đường hơn 100km mất khoảng một tiếng lái xe. Suy xét tới vấn đề trong lúc hoảng loạn, Tôn Ích Diêu sẽ không lái quá nhanh, họ đã sắp xếp hai chiếc xe, một đi nhanh, một đi chậm.

Trên đường họ đã thật sự nhìn thấy rất nhiều ngọn đồi nằm ở góc khuất, nhưng không phù hợp với yêu cầu của nơi vứt xác. Hơn nữa hiện tại mọi người chỉ biết Tôn Ích Diêu đi qua chỗ đường này, không chắc chắn mục tiêu cuối cùng của cô ta là nơi nào. Để tránh việc đi không có đích đến, sau khi ra khỏi đường cao tốc, mọi người đã quay về thành phố A luôn, không thu được thành quả gì.

Tôn Ích Diêu không phải người bản địa, ngoại trừ thành phố A ra, về cơ bản cô ta chưa từng tới nơi khác, việc cô ta chọn nơi hẻo lánh này thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Hà Xuyên Châu cho rằng chắc chắn phải có lý do, nhưng họ vẫn chưa phát giác ra. Mấy người quyết định hơn 10 giờ tối sẽ đi một chuyến nữa, như vậy có thể khớp với thời gian Tôn Ích Diêu vi phạm luật giao thông hơn. Có lẽ ánh sáng ban đêm có thể giúp họ phát hiện ra manh mối quan trọng nào đó.

Trên đường cao tốc có rất nhiều chi tiết không thể kiểm chứng, sau khi quay về, mấy người lại tìm khu nào đó khá ít người và xe qua lại gần phân cục, muốn mô phỏng lại quá trình vứt xác.

Lăn lộn một buổi chiều, lúc này sắc trời đã tối dần, mọi người ra ngoài ăn cơm tối, tới khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, họ lắp máy quay, bắt đầu kiểm nghiệm.

Từ Ngọc đóng giả thành Tôn Ích Diêu, họ còn tìm một nữ cảnh sát có ngoại hình tương tự Chu Thục Quân tới hỗ trợ.

Từ Ngọc khá khỏe đối với nữ giới, nhưng để cô ấy kéo một người nặng hơn 50kg ra khỏi cốp sau xe cũng mất rất nhiều sức.

Cho dù có công cụ vận chuyển hỗ trợ, ví dụ như vali, nhưng cũng cần một khoảng thời gian nhất định.

Mọi người dừng xe ở bãi đất trống bên đường, nhìn Từ Ngọc lôi đồng nghiệp mềm oặt tới chỗ đó. Đi được một nửa, con đường bên cạnh lóe lên tia sáng chói mắt.

Từ Ngọc vô thức quay đầu lại nhìn, bị ánh đèn chiếu thẳng vào. Cô ấy giơ tay che trước mặt, sau đó lập tức chạy quay về.

Hà Xuyên Châu hỏi: “Nhìn được bên dưới ngọn đồi không?”

Từ Ngọc chống một tay lên cửa xe, khom lưng nói: “Chắc chắn không rồi, xung quanh tối qua. Ngay cả viên đá dưới đất còn không nhìn rõ được, chỉ nhìn thấy bóng cây thôi.”

“Tối như này, tầm nhìn của Tôn Ích Diêu cũng sẽ không rõ như vậy, cô ta cứ thế ném thẳng người và xe xuống thì không hợp lý lắm, rất dễ bị cảnh sát giao thông đi tuần tra phát hiện. Nếu cô ta thật sự liều lĩnh vậy, việc tìm thi thể của Chu Thục Quân đã không rắc rối thế rồi.” Anh Hoàng cầm điện thoại, nhìn đồng hồ, nói: “Hơn nữa Tôn Ích Diêu phải quan sát tình hình đường xung quanh chứ nhỉ? Cô ta không thể tìm bừa một nơi nào đó vứt xác rồi bỏ chạy được. Đoạn đường cao tốc không thể thích đi thì đi thích dừng thì dừng vậy được, xe đi ban đêm còn rất nguy hiểm.”

Hà Xuyên Châu: “Cho dù lượng xe trên đường cao tốc vào ban đêm rất ít, nhưng vẫn có rất nhiều tài xế xe chở hàng đi đường đêm, giống như vừa rồi vậy, đèn xe liên tục chiếu vào cô ta. Tôi nghĩ Tôn Ích Diêu không dám dừng xe lại lâu. Tố chất tâm lý của cô ta bình thường, hơn ba năm rồi mà cô ta vẫn sợ hãi khi nhìn thấy ảnh của Chu Thục Quân, không có gan làm liều đó.”

Từ Ngọc xoa cánh tay: “Khi con người căng thẳng trong thời gian dài sẽ không phát ra được sức mạnh quá lớn. Tôn Ích Diêu lái xe mấy tiếng liền, lái xe cũng mất sức mà. Tôi cảm thấy tốc độ vứt xác của cô ta sẽ không quá nhanh.”

Thiệu Trí Tân ghi chép lại.

Ánh đèn vàng trong xe thu hút rất nhiều muỗi dĩn bên đường tới. Cậu ấy xua tay nhưng không đuổi chúng đi được, chỉ đành mặc chúng bu lấy, cống hiến cho chúng gương mặt trắng trẻo của mình.

“Vậy nên khả năng Tôn Ích Diêu vứt xác trên đường cao tốc là không lớn?” Thiệu Trí Tân ra sức ngẩng đầu ra sau nhìn, lấy bút gõ vào trán: “Có khi nào cô ta lao xuống vực, đánh liều một phen? Dù sao khi đó cũng là lần đầu tiên cô ta thấy thi thể, còn là bạn cũ của mình, cô ta đã hoảng loạn tay chân, làm việc không theo logic. Khi một người phát điên, người đó không thể phân tích sự việc từ góc độ lợi, hại, chỉ cần có thể mau chóng vứt bỏ nó đi là được.”

Hà Xuyên Châu hơi buồn ngủ, nhất là khi gió đêm còn khá ấm. Ngày xảy ra vụ án, thành phố A đang dưới 0 độ.

“Cậu có thể nói Tôn Ích Diêu không thông minh, nhưng chắc chắn cô ta không phải kẻ ngốc. Sau sự việc cô ta còn biết đi trả tiền phòng để chủ nhà không báo cảnh sát, đợi thời gian chứng cứ biến mất. Chứng tỏ thật ra cô ta có suy xét tới mọi việc, không phải kiểu người gặp chuyện gì là hoảng loạn tay chân.” Giọng Hà Xuyên Châu trầm thấp, nghe vô cùng yếu ớt: “Hơn nữa hơn ba năm rồi không ai phát hiện ra thi thể của Chu Thục Quân, cộng thêm trước đó khi thẩm vấn Tôn Ích Diêu, cô ta đã vô tình để lộ ra thái độ của mình, tôi cho rằng cô ta không lo cảnh sát sẽ phát hiện ra thi thể. Vậy nên chắc cô ta đã lựa chọn kỹ càng địa điểm che giấu, không phải vứt bừa bãi.”

Anh Hoàng chỉ vui vẻ được lúc đầu, về sau lại bắt đầu mặt nhăn mày nhó. Anh ấy không được coi là quá già nhưng lại có nếp nhăn nhiều hơn những người đồng trang lứa, dường như đã suy nghĩ suốt cuộc đời.

“Chắc cô ta tìm mãi không tìm được nơi thích hợp nên mới lái xe hơn 100km. Bây giờ chúng ta không thể biết rốt cuộc cô ta đã dừng xe ở đâu, đi xe vậy có mục đích gì. Nói thật mấy suy đoán hiện giờ chúng ta đưa ra đều khá lạc quan, điều tôi lo lắng là liệu thi thể có còn hay không?”

Thiệu Trí Tân kinh ngạc: “Gì mà có còn hay không?”

Anh Hoàng thản nhiên đáp: “Thì là thiêu đốt rồi, thiêu thành tro rồi rắc vào trong núi hoặc chôn xuống đất, như vậy thật sự rất khó tìm.”

“Cũng không phải dễ thiêu gì, phải có công cụ thiêu hỗ trợ chứ… Nhưng sau khi thiêu xong, chứng cứ sẽ bị phá hủy ở mức độ cao.” Từ Ngọc thở dài, quay sang nhìn Thiệu Trí Tân, làm như không có chuyện gì, hù dọa: “Tôi nhớ ra vụ án khi tôi vừa vào phân cục, thi thể bị cháy đen hơn nửa, đáng sợ lắm. Có thể cậu chưa tận mắt nhìn thấy gương mặt đó, làn da đó…”

Cô ấy đang nói tới chỗ quan trọng, điện thoại Hà Xuyên Châu đột nhiên vang lên. Tại nơi hoang dã, âm u này, tiếng chuông khiến ai nấy đều run rẩy.

Hà Xuyên Châu cầm điện thoại lên xem, là cục trưởng Phùng gọi. Cô ra hiệu tay, bảo mọi người nói nhỏ chút, rồi nghe máy.

Mọi người vốn dĩ cũng không bận tâm, tưởng là hỏi tiến trình phá án như ngày thường thôi, nhưng lại thấy đối phương nói câu gì đó khiến Hà Xuyên Châu vô cùng kinh ngạc. Cô nhướng mày, vẻ mặt nghiêm trọng, sau khi đáp đơn giản mấy câu, mặt cô sầm lại, tắt máy.

“Cô đừng dọa tôi.” Anh Hoàng ngồi cạnh cô, xích tới hỏi: “Sao thế?”

Hà Xuyên Châu điều chỉnh lại cảm xúc, xoa trán, ánh mắt bớt đi vẻ thâm trầm: “Không có gì, Thẩm Văn Chính tới phân cục chúng ta rồi.”

“Ông ta tới làm gì?” Từ Ngọc sững sờ, tức giận nói: “Ông ta còn mặt mũi tới sao?”

Hà Xuyên Châu nhắm hờ mắt, giọng điệu yếu ớt, người quen mới có thể nghe ra sự sắc bén ẩn giấu bên trong: “Gần đây ông ta đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, giá cổ phiếu của công ty giảm liên tục, chỉ có thể tạm thời rút khỏi bộ phận quản lý. Bây giờ ông ta một mực nói Đào Tư Duyệt đang hãm hại mình, yêu cầu đối phương xin lỗi, ông ta tới thành phố A để chứng tỏ quyết tâm, tiện thể tới xem tôi.”

Thiệu Trí Tân buột miệng: “Cô có gì để xem chứ?”

Nói xong cậu cảm thấy không ổn lắm, bèn sửa lại: “Thẩm Văn Chính xem con khỉ? Dựa vào đâu chứ?”

Mọi người im lặng, ngọn lửa vừa bùng lên đã bị cậu dập tắt hơn nửa, đều quay đầu nhìn cậu chằm chằm.

Thiệu Trí Tân: “…” Miệng cậu mọc ra để làm gì hả?

Từ Ngọc đi vòng vòng phía trước, thò tay vào từ chỗ cửa sổ, dịu dàng xoa đầu cậu, gõ như gõ dưa: “Ngoan, em trai câm.”

“Đúng là phiền phức.” Anh Hoàng nghẹn lời: “Lúc này rồi làm gì còn sức lực lo chuyện ông ta nữa, ông ta lại tự mình tìm tới cửa. Đang khiêu khích hả? Có phải gan to lắm rồi không?”

Hà Xuyên Châu bẻ từng ngón tay, nụ cười ở khóe miệng lạnh lẽo: “Đào Tư Duyệt đưa ra phần thưởng lớn vậy mà không ai có thể đứng ra chỉ tội ông ta, có lẽ ông ta đợi mấy ngày cũng biết cách thức xử lý mọi chuyện của mình rất sạch sẽ, vậy nên mới ngông cuồng chạy tới tẩy trắng cho bản thân. Nếu như thật sự 100 triệu cũng không lôi ra được chứng cứ nào, biết đâu quá khứ của doanh nghiệp họ Thẩm ông ta thật sự sắp được tẩy trắng rồi.”

Chỉ nghe tới cái tên này, ai nấy đã thấy đen đủi. Họ phát hiện ra hướng đi của hiện thực còn thảm hơn họ nghĩ, cơn bực bội đè nén trước đó đều nghẹn lại ở lồ ng ngực, khó lòng phát ti3t được.

Anh Hoàng muốn nói lại thôi, lời tục tĩu tới bờ môi rồi lại nuốt về, sợ nói ra sẽ khiến mọi người không vui, chỉ đành giữ lại trong lòng.

Từ Ngọc giơ tay lên, nhắc nhở: “9h45 rồi đội trưởng Hà.”

Hà Xuyên Châu gật đầu: “Quay về phân cục trước, xử lý mọi chuyện đã, sau đó chạy theo tuyến đường cao tốc lượt nữa.”

Trên đường quay về, mọi người đều im lặng, sau khi tới phân cục, họ dừng lại một lúc rồi ai nấy về văn phòng của mình lấy đồ.

Hà Xuyên Châu vừa đi vào sảnh đã nghe thấy trên tầng truyền tới tiếng cãi vã, kèm theo đó là tiếng gào thét của mẹ Chu.

Trái tim Hà Xuyên Châu “lộp bộp” một cái, cô thầm nói không hay rồi, sau đó nhanh chóng lao lên tầng hai, quả nhiên thấy một nhóm người đang đánh nhau ở khu nghỉ ngơi.

Không có nhiều cảnh sát trực đêm lắm, lúc này hai người đang cản mẹ Chu, hai người cản Thẩm Văn Chính, còn có một người ngăn ở giữa, mắt kính bị đánh vẹo sang một bên, mặt sầm lại, bảo họ đừng gây lộn nữa.

Mặc dù hiện trường được kiểm soát nhưng thái độ chiến đấu của hai bên ngày càng kịch liệt hơn. Giày mẹ Chu đã mất một chiếc, hoàn toàn phớt lờ người khuyên can ở giữa, giọng nói choe chóe, sắc bén: “Tôi phải giết anh! Anh là đồ súc sinh, không bằng cả con chó!”

Tay bà ấy liên tục khều về phía trước, móng tay không quá dài, đã được cắt gọn đúng lúc. Hà Xuyên Châu nhìn mặt Thẩm Văn Chính, dưới cằm phải ông ta có dấu đỏ chói mắt, có thể thấy đã bị cào một trận.

Khi tới, Thẩm Văn Chính cố tình mặc vest xám đắt tiền, ăn mặc lồng lộn, chỉn chu, chắc là để vớt vát thể diện.

Một cúc áo khoác bên ngoài bị cảnh sát giật đứt, lồ ng ngực hằn lên dấu giày, kiểu tóc được chải chuốt gọn gàng cũng bị vò như tổ gà, trông vô cùng thảm hại.

Ông ta cũng nổi điên lên, mặc kệ hình tượng, đỏ mắt lao về phía trước. Đáng tiếc bị cảnh sát hai bên ghìm chặt lại, ông ta gào lên: “Bà ta đánh người, cảnh sát các anh bị điên sao mà ngăn tôi? Buông tôi ra! Con gái bà ta ra ngoài bán dâm bà ta có biết không? Đều do người làm mẹ như bà dạy đấy!”

Giọng nói của hai bên khiến không khí xung quanh dường như cũng run lên, khí thế họ tỏa ra khiến ai nấy đều kinh ngạc. Năm cảnh sát khó lắm mới tách họ ra được, thấy hai người lại đang chọc giận đối phương, sức lực còn lớn hơn cả lúc trước, họ không chống đỡ nổi nữa, giọng nói khàn cả đi.

Anh Hoàng sững sờ, vội chạy tới ngăn giúp.

Có thêm một người nữa xuất hiện, hiện trường càng hỗn loạn hơn, không ai chịu nhường ai.

“Bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại đi, đừng chửi nữa!”

“Anh còn là con người không? Con gái tôi mới bao lớn chứ?”

“Hôm nay bà dám đánh tôi, tôi nói cho bà biết, bà đi đời rồi! Tôi sẽ bắt bà quỳ xuống cầu xin tôi.”

“Anh chết rồi tôi còn phải đi cúng bái sao? Ha, có chết rồi thì tôi sẽ hắt nước tiểu lên mộ anh đấy!”

“Lùi ra sau hết đi, đừng cử động!”

“Chúng tôi là tôi tình cô nguyện, cô ta cần tiền thì tôi cho! Bà có biết điều này nghĩa là gì không?”

“Đã nói rồi, đánh người là phạm pháp đấy! Nơi này là đồn cảnh sát đấy!”

Mẹ Chu không chịu nổi k1ch thích, nghe thấy Thẩm Văn Chính liên tục nói xấu Chu Thục Quân, hai mắt bà đỏ bừng, điên loạn tới mất lý trí, vùng vẫy như con dã thú, giơ chân đá một chiếc giày còn lại ra, vừa hay đập vào lưng anh Hoàng.

Thẩm Văn Chính thấy vậy cũng xông lên, thề phải đánh bà bằng được.

Hà Xuyên Châu không nhịn nổi, hét lên: “Đủ rồi đấy!”

Cô chỉ vào người phụ nữ: “Nếu bác còn muốn biết tung tích của con gái mình thì giờ bình tĩnh lại cho cháu!”

Giọng mẹ Chu lập tức dừng lại.

Thẩm Văn Chính còn định nói, Hà Xuyên Châu đã quay ngoắt đầu lại: “Ông còn nói thêm câu nữa là tôi nhốt ông vì tội gây rối đồn công an đấy!”

Cô đập mạnh sổ ghi chép lên bàn: “Tới đồn cảnh sát đánh nhau, vô pháp vô thiên hết rồi phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.