Lối Rẽ

Chương 76




Thật ra bức ảnh đó chẳng có gì cả.

Một tấm là cảnh Đào Tư Duyệt dựa lưng vào tường, cúi đầu khóc, Hà Húc đứng đối diện nhìn. Tấm còn lại là tấm khi Đào Tư Duyệt suýt ngã, Hà Húc đưa tay ra kéo.

Góc chụp tấm thứ hai hơi có vấn đề, nhìn giống như Hà Húc đã ôm nửa người cô ta vào lòng. Cộng thêm đứng ở vị trí chụp lén, ánh sáng điện thoại đều dồn vào chỗ khác, khiến màu sắc bức ảnh trở nên tăm tối, mờ nhạt hơn.

Nếu như cố đấm ăn xôi nhìn chăm chăm vào bầu không khí mập mờ này, thật ra cũng có thể suy diễn ra nhiều điều.

Đào Tiên Dũng giơ cao điện thoại lên cho người đi đường xung quanh xem.

Trong mấy giây ngắn ngủi, bức ảnh đã được đi một vòng, mọi người đều không nhìn rõ, chỉ nghe được lời kể lại chi tiết của Đào Tiên Dũng, suy nghĩ của họ cũng dần được hình thành theo hình dung của ông ta. Ai nấy đều tức giận, yêu cầu lãnh đạo đồn cảnh sát ra trả lời.

Khi Hà Húc đi ra, bên ngoài đã có hơn 30 người, ngay cả ông chủ sạp hàng bên đường cũng tới, rướn cổ lên hóng chuyện.

Cảnh sát đang rảnh trong đồn cũng đi ra hết, duy trì trật tự hiện trường, đẩy đám người ra sau, muốn giải tán họ.

Đào Tiên Dũng vừa thấy Hà Húc, lập tức chỉ vào ông, tức giận nói: “Là anh ta! Anh ta là tên cầm thú đó!”

Đám người lần lượt nhìn về phía ông.

Hà Húc mang loa theo nhưng lại bị đồng nghiệp đẩy ra sau chắn cho, ông lùi về sau mấy bước, đứng lên bậc thang, nhìn Đào Tiên Dũng, nói: “Tôi không biết anh đang nói gì, chắc chắn có hiểu lầm gì đó!”

Xung quanh có người quen Hà Húc, bèn nhỏ giọng nói: “Không thể nào là anh ấy được đâu.”

Nhưng Đào Tiên Dũng đã dẫn theo mấy trợ thủ, người ca kẻ xướng, chèn ép mấy giọng nói lý trí trong đám người, điều hướng dư luận, chửi những lời tục tĩu.

Cổ họng Đào Tiên Dũng khàn hẳn đi, nhưng giọng ông ta vẫn cao tới chói tai, chất vấn Hà Húc một cách logic: “Không có hiểu lầm gì hết! Tại sao con gái tôi không phối hợp điều tra với cảnh sát, cứ kiên quyết nói phải gặp ông? Tại sao con bé vừa thấy ông đã khóc nói không nên lời? Tại sao hai người lại ôm ấp nhau? Ông là một người cảnh sát mà…”

Ánh đèn flash lóe lên tứ phía.

Hà Húc híp mắt, vẻ mặt không mấy tốt đẹp, ông cố gắng bình tĩnh, sửa lại: “Tôi không ôm con bé, con bé suýt ngã nên tôi tiện tay đỡ con bé thôi. Nếu anh đã chụp được ảnh, anh cũng nên nhìn cho rõ chứ.”

“Anh đừng có lắm lời, anh nói ra câu này chính anh có tin được không?” Đào Tiên Dũng nhổ một miếng nước bọt về phía ông, không nghe ông giải thích, lớn giọng nói: “Các anh chị cho một lời nói công bằng đi! Tại sao con gái tôi lại báo cảnh sát? Vì giáo viên con bé phát hiện con bé bị bắt nạt! Con bé sẽ tìm một cảnh sát không thân quen để nói chuyện này sao? Sao con bé có thể mở miệng nói nó ra với một người đàn ông xa lạ? Con bé là cô gái không biết gì hết, người này ỷ vào việc mình là cảnh sát nên đã sỉ nhục, lừa gạt con bé vô số lần!”

Đào Tiên Dũng giơ tay lên, lấy ngón trỏ chỉ vào Hà Húc, chửi bới: “Anh xem lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế được? Hà Húc, anh không phải con người!”

Người dân xung quanh xì xào bàn tán, người đi đường cũng dừng bước hóng chuyện. Ngày càng có nhiều người vây xung quanh hơn, cảnh sát đã bị người dân bao vây ngược lại.

Đồng nghiệp không nhìn nổi nữa, giải thích hộ: “Chuyện gì cũng phải có chứng cứ, anh chỉ dựa vào một bức ảnh đã tới đồn cảnh sát náo loạn, anh có hỏi con gái anh chưa?”

“Các anh còn dám nhắc tới con gái tôi?” Mặt Đào Tiên Dũng đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi tố cáo: “Chính anh đã khuyên con gái tôi đừng báo cảnh sát, điều này chứng tỏ gì? Anh đang chột dạ! Chính là anh, thứ độc ác này!”

Hà Húc tức giận cắt ngang lời ông ta: “Tôi không khuyên cô ấy đừng báo cảnh sát! Hôm qua tôi đã nói rõ với các anh rồi…”

Hà Húc còn chưa nói xong, Đào Tiên Dũng đã hét xông lên, bổ nhào về phía ông.

Đồng nghiệp bên cạnh nhanh tay nhanh mắt cúi người chắn cho ông, đẩy Đào Tiên Dũng sang một bên.

Xung quanh loạn như cào cào, hiện trường ầm ĩ như chợ bán rau.

“Có người ngã rồi!”

“Đừng đẩy nữa!”

“Ai đá tôi đấy! Không phải tôi, anh cảnh sát, không phải tôi đánh người, tôi bị đẩy lên trên!”

“Đây là phạm pháp! Các anh muốn làm gì, lùi ra hết cho tôi, dừng tay lại.”

Hàn Tùng Sơn lấy máy ảnh ra, leo lên trên bậc cao, chụp từ trên cao, đồng thời thêm dầu vào lửa: “Đây không phải một vụ ẩu đả, mà là sự tức giận của một người bố bình thường! Chúng tôi yêu cầu được trả lại công bằng, cảnh sát đừng hòng bao che cho nhau!”

“Không có chuyện đó đâu, anh đừng có mà bịa đặt!”

Hà Húc còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị đồng nghiệp nửa kéo nửa lôi rời khỏi cửa. Mãi cho tới khi đội trưởng xuất hiện, chuyện này mới dừng lại.

Hiện trường tạm thời yên ắng trở lại, Đào Tiên Dũng xoa mặt, kéo người vợ luôn đứng tách khỏi đám đông ra, nắm cánh tay bà ta, lớn giọng nói với đội trưởng: “Đây là vợ tôi, cô ấy tên Lý Lan. Em nói cho họ biết đi, tại sao cảnh sát không cho người bị hại báo án? Đó là phạm pháp đấy! Sao các người có thể dung túng cho tội phạm được? Chuyện này không thể thỏa hiệp được, không thể làm hòa! Cảnh sát phạm pháp cũng phải bị điều tra!”

Da mặt đội trưởng tê rần, nếp nhăn trên mặt bị dồn thành đống, vẻ mặt hiện rõ sự từng trải, biểu cảm hoang mang, nặng nề. Ông ấy nhìn một vòng rồi ôn hòa nói với Đào Tiên Dũng: “Chúng ta vào trong rồi nói. Mọi người có gì từ từ nói với nhau, xem có phải có hiểu lầm gì không.”

Cục diện được kiểm soát, tin tức người thân người bị hại và những người dân khác ẩu đả với cảnh sát tại cửa đồn cảnh sát nhanh chóng được lan truyền.

Vào những năm 2009, hình thức livestream vẫn chưa phổ biến, mọi người vẫn lan truyền mọi chuyện chủ yếu bằng truyền miệng, phải gần một ngày sau, tin tức mới bùng nổ khắp thành phố A.

Đào Tư Duyệt luôn ở trường học, không phát giác ra điều gì bất thường, mãi cho tới chập tối, cô ta bị giáo viên gọi tới văn phòng, ẩn ý hỏi cô ta rất nhiều câu hỏi kỳ lạ.

Gì mà có quen biết cảnh sát gì không, có phải bị uy hiếp gì không.

Cô giáo còn phổ cập cho cô ta biết sự khác nhau giữa án hình sự và dân sự.

Đào Tư Duyệt không hiểu, ậm ừ đáp mấy tiếng rồi quay về lớp học. Cô ta thấy bạn bè đang rỉ tai nhau thì thầm gì đó, vừa thấy cô ta quay lại đã dừng cuộc nói chuyện, ánh mắt nhìn cô ta vừa phức tạp lại kỳ lạ.

Đào Tư Duyệt chầm chậm đi về chỗ ngồi, hỏi Giang Chiếu Lấm: “Họ sao thế?”

Giang Chiếu Lâm mất tự nhiên lắc đầu, tìm thứ gì đó trên mặt bàn bừa bộn một lúc, cuối cùng hỏi cô ta: “Cậu làm xong bài tập Vật lí chưa?”

Đào Tư Duyệt nửa tin nửa ngờ rút tập đề thi ra, đặt lên bàn. Lúc này cô chợt nghe thấy một cậu bạn không chút giấu giếm nói: “Ha ha, trong nhóm có rất nhiều người nói cậu bị cảnh sát c**ng hi3p, chuyện này khó tin quá.”

Đào Tư Duyệt sững sờ, sau đó như có vô vàn con kiến bò qua chỗ sống lưng, nỗi sợ hãi gần như nuốt chửng mọi giác quan của cô ta. Cô ta ngồi im bất động, máu dưới lòng bàn chân như lập tức đóng băng, lạnh tới nỗi khiến cô ta khó thở.

Giang Chiếu Lâm đứng bật dậy, mắng: “Cậu không nói mấy lời linh tinh thì chết à?”

Cậu bạn phát giác ra phản ứng của Đào Tư Duyệt rất bất thường, cậu ta cũng không dám nói gì nữa.

Giang Chiếu Lâm quay người lại: “Một đám người ăn nói linh tinh, không biết ai muốn hãm hại cậu hay chú Hà nữa, cậu đừng quan tâm tới họ.”

Trong giọng nói đó còn mang theo sự run rẩy chính cậu cũng không nhận ra, cậu hỏi như đang kiểm chứng lại: “Đúng không?”

Đào Tư Duyệt không trả lời, thất thần ngồi tại chỗ, ánh mắt rã rời, con ngươi đảo qua đảo lại, người chợt run lẩy bẩy.

Giang Chiếu Lâm sợ hãi, cậu xích tới gần, nhỏ giọng gọi tên cô: “Đào Tư Duyệt?”

Hô hấp Đào Tư Duyệt nặng nề, cô ta hỏi lại: “Ai nói vậy? Ai lan truyền tin đó?”

Lớp học im phăng phắc, không ai trả lời.

Đào Tư Duyệt lặp lại lần nữa, giọng nói sắc bén: “Ai nói hả?”

Giang Chiếu Lâm lí nhí đáp: “Họ nói bố mẹ cậu tới đồn cảnh sát làm loạn…”

Đào Tư Duyệt đứng bật dậy, lao thẳng ra ngoài. Giang Chiếu Lâm đi sau cô ta, khi đi tới cửa, Đào Tư Duyệt quay đầu lại, gào lên: “Cút!”

Giang Chiếu Lâm sững sờ tại chỗ, khi cậu muốn đuổi theo, Đào Tư Duyệt đã chạy xuống tầng.

“Tôi không biết tôi phải đi đâu.” Đào Tư Duyệt khép hờ mắt, cả người như nằm nhoài lên ghế, gương mặt lạnh nhạt: “Khi tôi rời khỏi trường học, tôi vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Tôi sợ có người tới bắt chuyện với tôi, tôi luôn cảm thấy ai cũng nhận ra tôi, tôi không thể ở lại thành phố này nữa. Tôi đứng đợi đèn xanh, dòng người đi qua đi lại, tôi không thể nghĩ được gì, tôi chỉ oán hận bố mẹ mình. Tại sao họ không thể hiểu ra nỗi sợ khi không muốn người khác biết chuyện này của tôi? Họ chưa bao giờ hỏi ý kiến tôi dù chỉ một lần.”

“Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao Đào Tiên Dũng lại chó cùng rứt giậu, đánh liều một phen rồi. Nhưng khi đó tôi không thể hiểu nổi. Lúc tôi đi đi lại lại chỗ ngã tư, người đàn ông đó lại xuất hiện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.