Lối Rẽ

Chương 56




Từ Ngọc và đồng nghiệp kiểm tra camera giám sát gần hiện trường phát hiện án lần thứ ba, hai người đã mệt tới nỗi chỉ có thể mở một mắt để xem video.

Thời gian Vương Tập Phi tới thành phố A là 6 giờ tối. Nếu như ngồi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe bus để tới khu ngoại ô, chắc khi tới nơi là khoảng 7 rưỡi.

Sau khi tới thành phố A, có thể cậu đã dùng tiền mặt nên tối ngày 16 mới không thấy có ghi chép chi tiêu điện tử nào, điều này khiến lượng công việc của bên điều tra tăng lên đáng kể.

Mọi người chỉ có thể lần tìm theo các tuyến đường trên bản đồ, kiểm tra toàn bộ camera giám sát gần trạm xe bus trong khoảng thời gian từ 7 tới 11 giờ, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của cậu.

Theo ghi chép của dự báo thời tiết, tối ngày 16, trời đổ mưa từ 10h15 tới 1h32 phút sáng. Lời khai của Giang Bình Tâm lại cho thấy thời gian hung thủ giết người là từ khi trời mưa tới trước 11 giờ. Như vậy hắn mới có thể sát hại Hàn Tùng Sơn và vứt xác ông ta trong lúc Giang Bình Tâm quay về lấy ô.

Đồng nghiệp xem xong đoạn video cuối cùng thì ấn dừng lại, người sắp suy sụp tới nơi. Anh ấy ngả người ra sau, dựa vào ghế, ôm mặt kêu gào: “Không tìm thấy! Không thấy bóng dáng cậu ta ở trạm xe bus, tài xế taxi cũng nói không đón khách nào như này, rốt cuộc cậu ta tới ngoại ô kiểu gì? Đi xe taxi chui sao? Đâu thể đi bộ được đúng không?”

Từ Ngọc ấn trỏ chuột, lười biếng nhắm mắt lại, nói: “Cũng có thể là đi taxi chui. Mặc dù trước đó bộ phận liên quan có đi truy quét nhưng ở lối ra vào trạm xe vẫn có rất nhiều tài xế taxi chui lôi kéo khách.”

Đồng nghiệp chỉ vào màn hình: “Cho dù là đi taxi chui thì khi tới ngoại ô, cậu ta cũng đâu thể tránh được hết tất cả camera được? Bảy năm trời cậu ta không về thành phố A, tôi không dám cá cậu ta có thể biết rõ đường xá nơi này thế.”

Một người khác thò đầu ra từ ghế phía sau, nói thêm: “Tôi cũng cảm thấy khi có thể chọn một nơi hoang vu như vậy để gây án, hung thủ chắc chắn phải rất rành thành phố A.”

Từ Ngọc xoa mặt, cảm thấy trước mắt mờ ảo, khi cô ấy đang định lên tiếng thì Thiệu Trí Tân ở gần đó đột nhiên hét lên: “Tìm thấy rồi!”

Mấy người vốn dĩ đang gật gù lập tức tỉnh táo, đứng bật dậy, lao về phía cậu. Còn chưa tìm thấy người mà họ đã chỉ muốn dán chặt mắt vào màn hình máy tính, liên tục hỏi: “Ở đâu?”

Thiệu Trí Tân chỉ vào một thanh niên ở góc video: “Là cậu ta đúng không?”

Người trong cảnh đang tạm dừng mặc áo cộc trắng với quần bò rộng, đeo balo đen, cúi đầu đi trên đường. Góc camera này không quay được chính diện gương mặt cậu, nhưng lại quay được rõ bóng lưng.

Từ Ngọc ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm màn hình. Cô ấy nhíu mày, để lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đồng nghiệp cứ ngỡ góc nhìn video của mình có vấn đề, quay đầu hỏi: “Cậu từng gặp Vương Tập Phi chưa? Cậu có thể dựa vào một bóng lưng để nhận ra cậu ta sao?”

Thiệu Trí Tân phóng to ảnh lên, thành thật đáp: “Tôi không quen cậu ta, nhưng tôi nhận ra balo của cậu ta. Trong video của mình, cậu ta thường hay đeo balo màu đen này. Mọi người xem, phía sau balo có treo một cái mũ tránh nắng, cũng y như cái trong video của cậu ta! còn có móc khóa màu đỏ này nữa, có đúng không? Sao trùng hợp thế được?”

Mắt đồng nghiệp phát sáng, người đó ra sức vỗ vai cậu: “Được đấy Trí Tân.”

Từ Ngọc xoa mặt, nghi hoặc: “Nhưng không phải Giang Bình Tâm nói tối đó hung thủ mặc áo cộc màu xanh lam sao? Lẽ nào sau khi giết người xong, cậu ta đã thay quần áo mới?”

“Vấn đề tới rồi!” Thiệu Trí Tân trốn khỏi “sự cổ vũ” bạo lực của đồng nghiệp, chỉ vào thời gian ở góc bên trái: “Đây là video vào lúc 1h42 phút, nếu như không có gì sai sót thì lúc này Vương Tập Phi mới vừa tới ngoại ô.”

Cậu kéo về phía trước, có thể nhìn thấy Vương Tập Phi đứng bên đường xem điện thoại, lát sau cậu ấy giơ điện thoại lên, quay một vòng, có lẽ đang xác định phương hướng, sau đó mới đi dọc về phía trước theo đường cạnh bờ kênh.

Theo lời khai, hơn hai tiếng sau Hàn Tùng Sơn mới chết. Nếu Vương Tập Phi là hung thủ, cậu không nên ở lại hiện trường, hơn nữa nhìn dáng vẻ tra bản đồ của cậu ấy, hiển nhiên cậu rất lạ lẫm với nơi này, chắc chắn phải là lần đầu tiên tới đây.

Thiệu Trí Tân kích động nhìn ngang ngó dọc, hỏi: “Thế nào? Có phải tôi lập công rồi không?”

Từ Ngọc ấn đầu cậu, ra hiệu cho cậu bình tĩnh lại: “Đây là camera ở đoạn đường nào? Xác nhận lại đường đi của cậu ta đi.”

Nửa tiếng sau, đội trưởng Trương cầm ảnh được in ra, gọi mọi người tới phòng họp.

Anh ấy ngồi vào chỗ gần máy chiếu, giơ tay lên, nói một cách ngắn gọn: “Mọi người nói về tiến triển của mình đi.”

Thiệu Trí Tân vô cảm đọc những ghi chép trên sổ ra: “Theo camera giám sát, sau khi tới thành phố A, Vương Tập Phi đã nghỉ chân ở nơi khác, mãi cho tới khoảng một giờ sáng, cậu ta mới đi tới gần hiện trường phát hiện vụ án. Lúc này đã tạnh mưa, thời gian này cách biệt rất lớn với thời gian trong lời khai của Giang Bình Tâm. Ngoài ra, trong camera giám sát, cậu ta luôn mặc áo cộc trắng.”

Từ Ngọc vội tiếp lời; “Như vậy có phải có thể phỏng đoán Giang Bình Tâm đang nói dối không?”

Mọi người đều nhìn về phía góc tối gần máy chiếu, đợi đội trưởng Trương phát biểu.

Đội trưởng trương chậm rãi gật đầu: “Không chỉ vậy, lời khai của Giang Bình Tâm cũng có rất nhiều mâu thuẫn.”

Anh ấy ra hiệu cho người bên cạnh chuyển tới cảnh có Vương Tập Phi: “Khi cung cấp lời khai, cô ta nói người đàn ông thần bí đó đội mũ, mặc áo cộc xanh lam. Sau đó khi miêu tả lại cho họa sĩ, cô ta lại không nhắc tới chuyện đối phương đội mũ, cũng không nghĩ tới nếu người đó đội mũ, mắt, lông mày và trán của anh ta sẽ bị che mất.”

“Hơn nữa chính cô ta nói mình đã soi đèn pin soi vào mặt đối phương ở khoảng cách gần nên mới nhìn rõ vẻ ngoài của Vương Tập Phi. Nhưng khi bị ánh sáng mạnh chiếu vào, phản ứng đầu tiên của người bình thường là nhắm mắt lại, quay mặt sang chỗ khác. Trong trường hợp này, nếu như vội liếc qua một cái sẽ rất khó nhìn rõ đặc điểm gương mặt của đối phương, nhưng cô ta lại nhớ rất rõ.”

Anh Hoàng đặt tài liệu xuống, phụ họa: “Đúng. Hơn nữa cô ta nói đối phương có ít tóc mái. nhưng tóc Vương Tập Phi không dài, phải đội mũ kiểu gì mới có thể khiến Giang Bình Tâm nhìn thấy tóc mái của cậu ta chứ?”

Anh ấy nhận lấy mũ lưỡi chai từ tay đồng nghiệp bên cạnh, đội lên, rồi chỉ vào đỉnh mũ, nghiêng người thị phạm cho mọi người: “Phải đội như này sao? Trời mưa, đội như này không chắn được gió, không chắn được mưa, càng không che được mặt, mũ rất dễ bị thổi bay, trông còn kỳ quặc nữa.”

Từ Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chống hai tay lên bàn, hỏi: “Nhưng nếu như Vương Tập Phi không phải hung thủ, vậy cậu ta đang nhận tội thay ai? Bố cậu ta sao? Tại sao cậu ta lại tới kênh rạch vào nửa đêm?”

Đội trưởng Trương hất cằm, đồng nghiệp mở sổ ghi chép ra, giải thích: “Vấn đề nằm ở đó. Theo điều tra của chúng tôi, tối ngày 16 Vương Cao Chiêm có chứng cứ không ở hiện trường.”

Anh ấy ngẩng đầu lên, tường thuật lại: “Tối đó ông ta vừa chuyển vào nhà mới thuê, luôn ở trong nhà sắp xếp đồ đạc. Bởi vì tiếng động quá lớn nên hàng xóm ở tầng dưới còn khiếu nại, đối chấp với ông ta mười mấy phút liền. Xét về mặt thời gian, ông ta không thể tới ngoại ô giết người trước 11 giờ được. Hơn nữa, cách âm của phòng đó rất kém, bạn cùng phòng ông ta nói có lẽ tối đó ông ta không ra ngoài, nếu không họ đã biết rồi.”

Mặt anh Hoàng thâm trầm, suy tư: “Có lẽ Giang Bình Tâm và Vương Tập Phi không quen nhau, nhưng một người cung cấp lời khai giả, một người lại chủ động thừa nhận mình giết người, đây mới là điều kỳ quặc nhất.”

Từ Ngọc nói: “Nhưng chúng tôi đã điều tra nhật ký điện thoại của Vương Tập Phi, ngoại trừ Vương Cao Chiêm và một số người hâm mộ, còn có đội trưởng Hà ra, cậu ta gần như không liên lạc với ai khác. Cuộc sống của cậu ta rất đơn giản, không qua lại với mấy người bên cạnh Hàn Tùng Sơn, càng không liên quan tới Giang Bình Tâm.”

Đội trưởng Trương nghiêng đầu hỏi: “Vương Tập Phi rời khỏi khu phía Nam từ lúc nào?”

Từ Ngọc giở sổ ra, đáp: “Vẫn chưa tra ra được camera giám sát cụ thể. Nhưng ghi chép chi tiêu của cậu ta cho thấy, 6h15 phút sáng, cậu ta vẫn mua đồ hết 3 tệ rưỡi ở tiệm ăn sáng gần ngoại ô, chắc về sau mới rời đi.”

Đội trưởng Trương trầm ngâm suy nghĩ.

Thiệu Trí Tân nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc người có thể khiến Giang Bình Tâm và Vương Tập Phi cùng lựa chọn bao chi là ai? Thần bí quá.”

Từ Ngọc bồi thêm: “Đồng thời còn có thể gọi Hàn Tùng Sơn ra khu vắng vẻ vào nửa đêm nữa.”

Ba điều kiện này kết hợp lại với nhau không cho ra một đối tượng nào.

Tiến độ điều tra hiện tại khá năng suất, nhưng họ lại kẹt ở chi tiết có phát triển tiếp được nhất.

Anh Hoàng đập bàn, đề nghị: “Sáng sớm mai gọi Giang Bình Tâm tới hỏi lần nữa.”

Anh ấy nhìn Từ Ngọc, lần này vẻ mặt và giọng điệu mang theo sự nghiêm túc đến lạ: “Không thể để cô ta tiếp tục làm rối phương hướng điều tra của chúng ta được, nhất định phải để cô ta biết mức độ nghiêm trọng của việc làm giả chứng cứ.”

Từ Ngọc gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Đội trưởng Trương đảo mắt, nghe mấy người nói chuyện, sau đó đột nhiên gật đầu: “Điều tra mối quan hệ xã hội của Giang Bình Tâm nữa. Ngoài ra, gần đầy cạnh Vương Cao Chiêm có ai xuất hiện nữa không?”

“Vương Cao Chiêm ngồi tù 17 năm, bạn bè, người thân trước kia đều xa cách ông ta, bên cạnh hầu như không còn ai nữa. Có khi họ còn không thân thiết bằng bạn tù của ông ta.” Đồng nghiệp phụ trách dò hỏi nhớ ra một chuyện: “À, bây giờ ông ta đã tìm được việc mới, nghe nói là người khác giới thiệu cho. Tôi còn tưởng là đội trưởng Hà của họ hoặc là bạn tù trước đây của Vương Cao Chiêm nhờ người sắp xếp giúp cơ. Tôi sợ hỏi nhiều quá ông chủ sẽ nghi ngờ, ảnh hưởng tới công việc của ông ta nên không nghe ngóng thêm nữa.”

Đội trưởng Trương cảm thấy điểm này có vấn đề, nhưng cụ thể là gì thì không nói ra được. Anh ấy nhớ kỹ lại mọi manh mối, phòng trừ nói: “Vương Cao Chiêm quay về thành phố A trước, sau đó Vương Tập Phi mới về theo ông ta. Nhưng theo lý mà nói, Vương Cao Chiêm không nhất thiết phải tìm việc ở đây, cho dù bây giờ ông ta quen rất ít người, nhưng cũng có thể bị nhận ra. Các cậu điều tra lại đi, khéo léo chút.”

Đồng nghiệp đáp: “Rõ.”

Mọi người bổ sung thêm một vài chi tiết xong thì không còn gì để nói.

Đội trưởng Trương thấy không còn sớm nữa nên vỗ tay, đứng dậy nói: “Tan trước đã nhỉ, mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.”

***

Đêm khuya, một vài tia sáng len lỏi vào rèm cửa sổ, góc lộ ra ngoài mang theo màu đen tuyền, chỉ có góc ở phòng khách là lấp lóe ánh sáng vàng cam.

Châu Thác Hàng đỡ Hà Xuyên Châu ngồi xuống sofa, lặng lẽ nghe cô kể hết, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy Tập Phi không thể là hung thủ.”

Anh muốn nói Vương Cao Chiêm, nhưng sau vài giây ngập ngừng, lời tới miệng lại nuốt ngược vào trong.

Giọng Hà Xuyên Châu khản đặc, ánh mắt mê man: “Không phải Vương Cao Chiêm. Hôm nay em tới tìm ông ấy, phản ứng của ông ấy không giống lắm. Có lẽ ông ấy cũng tưởng Vương Tập Phi mới là hung thủ.”

Châu Thác Hàng không biết nên nói gì, thấy mắt cô khóc tới đỏ ửng, anh chợt cảm thấy sự yên tĩnh lúc này của cô vô cùng đáng sợ, đau đớn, do vậy anh rất muốn tìm một vài chủ đề khác để thay đổi sự chú ý của cô.

“Phân cục không cho em điều tra thì thôi, chỗ anh còn có một phần tài liệu về Hàn Tùng Sơn, anh về lấy cho em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.