Lối Rẽ

Chương 12




Hà Xuyên Châu vẫn quyết định đi gặp một lần, cho dù thế nào cũng không thể để người ta đợi ở đây được.

Anh Hoàng cầm tờ quảng cáo trên bàn cô, vẫy tay bảo cô yên tâm rời đi, không hề cho cô cơ hội phản kháng.

“Tôi sắp xếp chuyện còn lại là được. Cô cảm thấy cửa hàng này khả nghi đúng không? Từ Ngọc, cô và Trí Tân tới đại học A một chuyến, điều tra thông tin thân phận của chủ cửa hàng và nhân viên nơi này, xem gần đây có ai từng tiếp xúc với Lưu Quang Dục. Trí Tân, có phải cậu nghi ngờ có người bỏ tiền ra thuê sát thủ không, vậy điều tra nốt đi. Thời gian ăn một bữa cơm cũng không bỏ lỡ được gì, vừa hay cô còn chưa ăn cơm tối, mau đi đi.”

Cho dù thật sự là bỏ tiền thuê sát thủ, đối tượng cũng sẽ không chuyển khoản qua mạng. Chủ yếu anh Hoàng đang muốn điều tra tình hình kinh tế và thói quen chi tiêu của Lưu Quang Dục. Xem gần đây anh ta có khoản vay nào lớn hay cần tiền gấp hay không.

Từ Ngọc nói: “Cũng có thể vì yêu mà báo thù.”

Theo miêu tả của mấy người đồng nghiệp cạnh Lưu Quang Dục, mặc dù anh ta không giỏi ăn nói, nhưng chưa bao giờ tỏ ra bản thân có khuynh hướng bạo lực. Bình thường khi làm việc anh ta cũng rất chịu khó, không phải loại người ranh ma. Anh ta và Đào Tiên Dũng gần như không có mối liên hệ nào, không có khả năng trở mặt, theo lẽ thường anh sẽ ta sẽ không bị cuốn vào vụ án giết người này.

Sự xuất hiện của anh ta khiến mọi người không ngờ tới. Nếu không phải camera quay được anh ta, chỉ dựa vào việc tra hỏi người dân, loại trừ, phía cảnh sát rất khó đưa anh ta vào diện tình nghi.

Từ Ngọc cảm khái: “Haiz, đúng là người trẻ tuổi.”

Anh Hoàng nói: “Cô gái, xét theo độ tuổi, tôi mới là người nên nói lời này.”

Nói rồi anh ấy quay đầu nhìn sang một cô gái khác, mang theo cõi lòng không yên tâm, thúc giục: “Còn cô gái xinh đẹp bên kia nữa, đừng lề mề nữa, tiên nữ là không cần ăn cơm hả?”

Hà Xuyên Châu cầm điện thoại lên, chuẩn bị đi ra ngoài: “Các anh muốn ăn gì, lát nữa tôi mang về luôn cho.”

“Oke con dê.” Anh Hoàng cười híp mắt, xoa tay: “5 cân tôm hùm đất, cảm ơn nha.”

Hà Xuyên Châu: “Nằm mơ đi.”

Cả ngày không thấy người đâu, sau khi biết Châu Thác Hàng vẫn ở cục cảnh sát, Trần Úy Nhiên không yên tâm, phải đích thân tới đón người.

Anh ấy đợi với Châu Thác Hàng một hồi, chưa tới mười phút đã mất kiên nhẫn, khi anh ấy định qua hỏi xem người đâu thì bị Châu Thác Hàng ngăn lại.

Trần Úy Nhiên nhìn hai tay đang giữ mình, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Lúc này bàn tay đó nên xuất hiện trên người Hà Xuyên Châu chứ không phải giữ chặt lấy cánh tay anh ấy.

“Anh hai à, cậu bị gì vậy? Tôi nói cho cậu biết nhá, từ xưa tới nay không thịnh hành kiểu lặng lẽ đứng phía sau làm mọi chuyện đâu, tôi đi thám thính cho cậu.”

Châu Thác Hàng đã đợi cả buổi chiều, cũng thất thần cả buổi, nhưng trên mặt không có chút bực bội nào, chỉ có sự bình tĩnh vô cùng khác thường. Anh khép hờ mắt, suy nghĩ một lúc rồi bình thản nói: “Bỏ đi, đi thôi.”

“Đừng đi chứ.” Trần Úy Nhiên vội tới nỗi để lộ cả suy nghĩ thật: “Cậu bị điên hả?”

Châu Thác Hàng cầm áo khoác lên, mặc kệ ánh mắt nổi giận của Trần Úy Nhiên, đi ngang qua người anh ấy. Khi đi tới cầu thang, anh bị Trần Úy Nhiên giữ lại.

Trần Úy Nhiên khuyên hết nước hết cái, anh ấy tự thấy bản thân phân tích rất hợp lý, bậc thầy tình cảm cũng không moi ra sai sót nào: “Sau khi nhìn thấy người là cậu bắt đầu khổ sở, cơ hội hiếm lắm mới có được như vậy, người không thích vòng vo, chẳng nể nang ai như đội trường Hà thực tế lại là người dễ mềm lòng. Bản chất cô ấy vẫn quan tâm cậu, là do lần trước cậu cứ thích chặn họng người ta đấy chứ.”

Châu Thác Hàng vẫn là cậu học sinh không thích nghe giảng, anh không chỉ không lắng nghe mà còn không biết tốt xấu đáp lại: “Cậu đang dạy tôi phải làm gì sao?”

Trần Úy Nhiên: “Ông nội của tôi ơi, cậu không nể mặt người bạn này cũng phải nể mặt người làm tài xế cho cậu chứ. Còn nữa, rốt cuộc khi nào cái tay kia của cậu mới đỡ? Ngày nào còn chưa đỡ là ngày đó tôi còn phải làm tài xế cho cậu, như vậy mãi thì cậu tự đi tìm người lái thay đi.”

Hà Xuyên Châu đi vào cầu thang thì loáng thoáng nghe thấy có người đang thấp giọng nói chuyện ở bên dưới, khi nghe kỹ lại cảm thấy giọng nói đó hơi quen.

Cô đi xuống dưới mấy bậc, dường như đối phương không phát giác ra tiếng bước chân của cô. Tiếp đó cô nghe thấy Châu Thác Hàng sửa lại lời Trần Úy Nhiên nói: “Cậu làm rõ chủ ngữ đi, là cô ấy giận tôi, là cô ấy bảo tôi cút.”

Trần Úy Nhiên kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Cô ấy nói thẳng là cút sao?”

Châu Thác Hàng không nói gì, Hà Xuyên Châu đoán anh đã ngầm thừa nhận.

Trần Úy Nhiên không dám tin: “Không thể nào.”

Xung quanh vô cùng im ắng.

Một tay Hà Xuyên Châu chống lên lan can, người nghiêng về phía trước quan sát.

Trần Úy Nhiên hỏi: “Cô ấy còn nói gì nữa?”

Châu Thác Hàng chậm rãi tường thuật lại: “Cho dù tôi có chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì tới cô ấy.”

Trần Úy Nhiên: “Còn gì nữa?”

Giọng nói Châu Thác Hàng lạnh như băng, dường như đang nhớ lại mọi chuyện: “Không thấy thì mắt không bẩn nữa, cô ấy bảo tôi đừng bám lấy cô ấy.”

Bây giờ Trần Úy Nhiên cảm thấy anh đang nói vớ vẩn, có lẽ do nhiều năm không gặp, mơ thấy quá nhiều giấc mơ linh tinh nên mới nói nhăng nói cuội ở đây.

Anh ấy nghệt mặt ra, vừa muốn nghe xem Châu Thác Hàng còn có thể nói được gì nữa, bên trên đã vang lên giọng nói: “Còn nói gì nữa?”

Hai người cùng ngẩng đầu lên. Châu Thác Hàng liếc thấy gương mặt cô thì vội né tránh, khi cô đi tới anh cũng không nhìn cô, thậm chí anh còn cáu kỉnh nói: “Cô không nhớ bản thân từng nói gì sao?”

“Tôi không nhớ.” Hà Xuyên Châu nở nụ cười nhạt: “Nhưng tôi chắc chắn mình không nói ra lời quá đáng như vậy.”

Châu Thác Hàng bình tĩnh lại, mắt nhìn xuống đất, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng, ngón tay đan chặt vào nhau, sau đó lại bất lực buông ra. Mặc dù ngoài mặt anh không có thay đổi gì quá rõ rệt, nhưng với sự hiểu biết về anh của Trần Úy Nhiên, dường như anh đã bị câu nói này tổn thương sâu sắc.

Vẻ lịch sự của Hà Xuyên Châu trông vô cùng vô tình vào lúc này, giống như hạt cát lẫn trong gió lớn, khiến người ta càng thêm bỏng rát.

“Xin lỗi, vốn dĩ nói làm xong sẽ mời anh ăn cơm, nhưng việc hơi nhiều, không ngờ anh vẫn ở đây.”

Trần Úy Nhiên nhìn hai người, hỏi: “Giờ vẫn ăn chứ?”

Hà Xuyên Châu nói: “Ừ.”

Trần Úy Nhiên cười: “Tôi có thể ăn chực bữa không?”

“Đương nhiên là được.”

Trong cầu thang vắng vẻ chỉ có tiếng trò chuyện của hai người, dư âm vọng lại trong không trung nghe có phần lạnh lẽo.

Trần Úy Nhiên nói: “Chắc hôm nay cô bận lắm, tôi có thể tạm thời giữ cơ hội này lại, đợi đến lần sau ăn một bữa hoành tráng hơn được không?”

Hà Xuyên Châu: “Được.”

Bầu không khí đóng băng, nụ cười của Trần Úy Nhiên cũng mất tự nhiên: “Vậy hôm nay hai người ăn trước đi, lần sau tôi tới làm phiền sau.”

Anh ấy quay đầu nhìn Châu Thác Hàng, đối phương vẫn duy trì tư thế trước đó, tâm hồn treo lơ lửng trên cành cây. Anh ấy bất lực cười với Hà Xuyên Châu, sau khi do dự một hồi, cuối cùng đã rời đi.

Hà Xuyên Châu đứng tại chỗ mấy giây rồi đi tới đối diện Châu Thác Hàng.

Ánh mắt Châu Thác Hàng có phần u tối, lạnh lẽo, khi tầm nhìn bị cô chiếm đóng, anh nhắm mắt lại, lùi về sau, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh vẫn mang theo rõ sự tức giận.

Hà Xuyên Châu kéo tay anh, nói: “Đừng giận nữa, tôi mời anh ăn cơm.”

Hà Xuyên Châu đưa anh tới một quán mì nhỏ bên đường đối diện gần đó.

Con đường này có rất nhiều quán vỉa hè, người tới tấp nập, vô số công nhân đều làm việc gần đây.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Hà Xuyên Châu lấy đũa ra, dùng giấy lau một lượt rồi đưa nó cho Châu Thác Hàng.

Trong không khí phảng phất mùi tương và tiếng tạp nham xung quanh, tất cả đều mang theo mùi khói lửa nồng nặc.

Người Châu Thác Hàng thì ở trong đó, nhưng suy nghĩ lại trôi về nơi xa, không sao kéo về được. Anh nhìn chằm chằm menu màu xanh lam trên tường rất lâu, cuối cùng Hà Xuyên Châu gọi bát mì thịt bò cho anh, nói đó là món hot nhất ở đây, ăn cũng được. Về sau cô còn gọi thêm vài món nữa rồi đi thanh toán.

Trong lúc đợi ông chủ mang đồ ăn lên, hai người im lặng ngồi tại chỗ như người xa lạ.

Hà Xuyên Châu cúi đầu đọc tin nhắn trong điện thoại, Châu Thác Hàng không nói gì nhìn cô.

Trong tiếng huyên náo bên kia, Châu Thác Hàng bất giác nghĩ, có phải Hà Xuyên Châu cố tình, có phải cô cảm thấy tâm trạng của anh không quan trọng, hay thậm chí chỉ dùng một hai câu là có thể giải quyết được mọi cảm xúc của anh, cho nên mới không quan tâm vậy không?

Hà Xuyên Châu trả lời xong tin nhắn của đồng nghiệp thì tắt điện thoại, đặt lên bàn, thấy Châu Thác Hàng sầm mặt, cô nói: “Lần này ăn tạm đã, lần sau tôi mời anh ăn chỗ khác.”

Lúc này Châu Thác Hàng mới lạnh lùng nói: “Cô còn nợ tôi một bữa cơm.”

Hà Xuyên Châu nói: “Bao giờ?”

“Xem ra bây giờ cô rất nhanh quên.” Châu Thác Hàng bình tĩnh nhìn cô: “Trước đây chú Hà cho tôi năm tệ, thuê tôi ở cạnh cô một ngày. Cô lại cướp số tiền đó đi, về sau còn không trả cho tôi.”

Khi đó là kỳ nghỉ hè, không cần đi học mỗi ngày, ban ngày Châu Thác Hàng chỉ đi loanh quanh ngoài đường.

Anh muốn đi kiếm tiền, nhưng lại không tìm được việc, anh đã đi hỏi mấy cửa hàng, cho dù chỉ cần chưa tới một nửa thù lao, ông chủ cũng không dám thuê anh làm. Anh đã khai gian tuổi nhưng không ai tin.

Cuối cùng Hà Húc cho anh năm tệ, nói hôm nay Hà Xuyên Châu không vui, cô cũng không có bạn bè để nói chuyện, ông kêu anh ở bên cô một ngày.

Anh rất cần tiền, biết chuyện này chắc chắn có gì đó bất thường, nhưng anh vẫn đồng ý.

Anh đi theo Hà Xuyên Châu, ngồi xe bus hơn 40 phút tới ngoại ô, sau đó lại đi bộ gần nửa tiếng mới biết Hà Xuyên Châu tới quét dọn mộ cho mẹ.

Châu Thác Hàng biết chắc tâm trạng cô thật sự không tốt nên suốt chặng đường anh không nói gì. Khi sắp tới nơi, họ có đi qua một tiệm hoa, Hà Xuyên Châu đột nhiên dừng lại, quay người hỏi anh: “Có phải bố tôi cho anh năm tệ không?”

Châu Thác Hàng hoảng loạn.

Mặt trời tháng bảy vô cùng chói chang, cả chặng đường anh không được uống ngụm nước nào, da mặt nóng tới đỏ ửng, môi cũng khô khốc, giọng nói khàn đặc: “Ừ.”

Hà Xuyên Châu chìa tay ra: “Đưa cho tôi.”

Châu Thác Hàng sững sờ, không dám tin nói: “Hà Xuyên Châu, cô là con người sao? Nói gì đi nữa tôi cũng đi theo cô hơn một tiếng rồi đấy.”

Hà Xuyên Châu mặc kệ, đưa tay định thò vào túi anh.

Châu Thác Hàng trốn tránh, vừa tủi thân lại thất vọng, cuối cùng vẫn đứng nguyên tại chỗ, đưa tiền cho cô.

Khi đó anh mặc đồng phục, quần đồng phục của trường cấp hai A có hai lớp, bên trong là lớp vải lưới, mùa hè mặc loại quần này rất nóng. Một tờ tiền giấy cũ bị mồ hôi của anh làm ướt sũng, cầm trong tay chỉ còn lại một nắm nhỏ.

Hà Xuyên Châu chạy vào tiệm hoa, chọn mấy bông hoa tươi, sặc sỡ.

Châu Thác Hàng đơn độc ngồi xổm cạnh đường nhổ mấy bông cỏ xum xuê, cánh tay và lòng bàn tay bị mép cỏ sắc bén cứa cho đỏ ửng, nhưng anh cũng mặc kệ, chỉ chống cằm vào đầu gối, bực bội không thôi.

Khi Hà Xuyên Châu cầm hoa đi ra, anh thật sự không nhịn được nói: “Ai đi quét mộ lại mua hoa hồng chứ?”

Hà Xuyên Châu: “Đẹp, mẹ tôi thích là được.”

Lúc này nhân viên phục vụ mang mì lên, hơi nóng phả ra cũng không bằng một phần mười nghìn với sự oi bức của mùa hè năm ấy.

Một lớp khói trắng phủ lên mặt nước mì đỏ ngầu, Hà Xuyên Châu gọi tên anh: “Đồng chí Châu Thác Hàng.”

Hai tay cô chống lên bàn, nghiêm túc, cẩn thận bổ sung lại phần còn lại trong hồi ức bi thương của anh năm đó: “Không phải khi xuống núi tôi đã mời anh ăn kem que rồi sao? Tôi còn mua nước cho anh nữa. Lúc về nhà tôi còn mời anh ăn mì, mấy món này không chỉ có năm tệ đâu.”

Lồ ng ngực Châu Thác Hàng như bị cơn tức chắn ngang lại. Anh liếc mắt, nhướng mày, ngũ quan căng cứng trở nên mềm mại hơn chút, nhỏ giọng nói: “Cô vẫn còn nhớ hả?”

Hà Xuyên Châu bị dáng vẻ này của anh chọc cười: “Đây là kịch bản anh bịa đặt sao? Tưởng tôi không nhớ gì chắc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.