Thế Khải dìu Giai Giai trở về phòng ông Thẩm.
' Em ngồi xuống đi '.
' Cảm ơn anh '.
' Em đừng lúc nào cũng khách sáo với anh như thế '. Cô cứ như vậy chỉ làm cho anh đau lòng thêm mà thôi.
Cô cười trừ, cũng không biết nói gì với anh nữa.
' Giai Giai, em thấy trong người mình như thế nào rồi '. Anh cũng lo lắng cho cô mà hỏi.
' Em khỏe nhiều rồi, cảm... '. Cô khựng lại, sợ Thế Khải sẽ bắt bẽ mình vì lời cảm ơn nghe có vẻ vô cùng khách sáo.
' Được rồi, em cứ nghĩ ngơi. Nên nhớ bây giờ không chỉ có em mà còn đứa bé trong bụng nữa. Không nên lơ là chủ quan '. Anh căn dặn thật kĩ, vì sợ cô suy nghĩ nhiều mà làm ảnh hưởng đến đứa trẻ.
Cô cười thầm, làm gì có em bé nào chứ, anh ấy suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tuy cô không có thai nhưng vì câu nói này, mà có lẽ cô đã suy nghĩ khác về Thế Khải. Anh vẫn lo lắng dù biết đây không phải là con mình.
Đó mới chính là Thế Khải mà cô quen biết chứ.
Nhìn Giai Giai với khoảng cách như Thế này lòng anh xao xuyến không thôi.
Tuy cô ấy có chút hung dữ nhưng trong lòng anh Giai Giai là duy nhất, không có ai thay thế đước.
' Anh... '. Giai Giai định nói gì đó, nhưng Thế Khải đã bận nghe máy của ai đó gọi tới.
' Anh xin lỗi,... '.
' Anh nghe máy đi '. Thật ra, cô muốn nói với anh là về nghĩ ngơi đi. Nhưng sợ Thế Khải nói là muốn đuổi khéo anh về nên cô ngại mở lời. Cũng may là tiếng chuông điện thoại giúp cô lần này.
Thế Khải thấy ba mình gọi đến thì mau chóng ra ngoài, tránh để cho Giai Giai nghe được chuyện không hay.
' Con nghe đây ba '. Tuy có chút bực bội nhưng vẫn cố kìm nén vào trong.
' Thế Khải, cứu ba... '.
' Ba lại đi đánh bạc nữa sao? '. Thế Khải thật không còn biết làm gì để bào chữa cho ba mình.
Hết lần này đến lần khác, không bao giờ chịu thay đổi.
' Giúp ba lần này đi '. Ông Chu xuống nước năn nỉ.
' Con không còn gì để cho ba nữa đâu '. Anh muốn bản thân mình một lần dứt khoác. Để cho ba sợ mà rút lui. Nhưng ba chứng nào tật nấy càng đánh càng thua. Lấy lại tiền đâu không thấy, bây giờ nợ chồng nợ thì làm sao mà trả nỗi.
Ông Chu nghe vậy liền tức giận.
' Mày không giúp tao thì giúp ai, hả? '. Ông ta không còn giữ được bình tĩnh khi bị Thế Khải từ chối. Đam Mỹ Hài
'Mày chỉ biết đến gia đình họ Thẩm, người đã hại mày và tao thành ra thế này. Đừng tưởng tao không biết mày ở bệnh viện với nó. Mày không về thì đừng trách tao sẽ đến đó làm ầm lên'. Ông Chu có một chiêu khích tướng này mà dùng hoài nhưng lại hiểu quả đến không ngờ.
Thế Khải nghe mấy câu đó liền thay đổi sắc mặt: '
Ba đang ở đâu? '.
' Nhà '.
' Ba đợi con một lát, con về ngay '. Quả thật, Thế Khải rất sợ ông ấy đến đây làm phiền Giai Giai.
Cô ấy mệt mỏi như vậy mà ở một mình lại còn chăm sóc cho chú Thẩm nữa, liệu có chịu nổi không.
Còn nếu ở đây không giải quyết được đống rắc rối mà ông ấy gây ra thì mọi chuyện còn tệ hơn nữa.
Thế Khải đi vào với tâm trạng luyến tiếc.
' Giai Giai, anh có việc về trước. Em phải biết chăm sóc cho mình biết không? '.
' Anh về sao? '. Tuy có một chút nuối tiếc, nhưng cũng không thể giữ chân người khác mãi được.
' Ừm '.
' Nếu có việc bận, anh cứ về đi, em không sao '. Cô nói vậy để cho anh có thể yên lòng.
Anh không nói gì, chỉ đưa tay đặt lên má cô, ánh mắt luyến tiếc thấy rõ.
' Anh về đây '.
Cô chẳng biết vì sao, bản thân lại không bài xích với sự động chạm của Thế Khải.
Cô vẫn còn ngại, nên không đáp trả anh, chỉ mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt.
Thế Khải vừa đi lại có vị khách đặc biệt bước vào.
' Giai Giai... '. Lục Đông mệt mỏi gọi tên cô.
' Sao anh... '. Cô nghe nhầm, còn tưởng là Thế Khải quay trở lại.
Không ngờ lại là Lục Đông.
Lục Đông mất khống chế, chạy nhanh xiết chặt bả vai cô.
' Tại sao em lại phản bội anh '. Đúng, lúc nãy cậu nghe được Thế Khải nói là ' Bây giờ, không chỉ có em mà còn đứa bé trong bụng '. Như vậy chẳng phải cô mang thai rồi sao.
Và chắc chắn nó không phải là con của cậu rồi.
Lục Đông lại nghĩ đến Thế Khải, chắc chắn là đứa bé trong bụng là con của cậu ta.
Bởi vì, Lục Đông hiểu rõ Thế Khải, một con người có tính chiếm hữu rất cao. Nếu không phải con mình thì sẽ không bao giờ dịu dàng với Giai Giai như vậy đâu.
Và cậu khẳng định là cô đã thay lòng!
Giai Giai cảm thấy bùng bùng lỗ tai, không tiêu hóa kịp câu nói của Lục Đông vừa nói ra.
Thì ra là anh ấy không tin tưởng mình. Còn áp đặt lên người khác một cách vô lí như vậy.
Có lẽ, Lục Đông giận quá hóa rồ. Nói năng dần mất kiểm soát, làm cô thất vọng không thôi.
' Rõ ràng, là em phản bội tôi có con với người khác. Còn ở đây giả vờ như mình vô tội. Thật là tức cười '.
Cô hơi ngớ người trước thái độ của cậu.
Người đứng trước mặt cô, cô dùng bao nhiêu năm để theo đuổi, yêu thương anh ấy vô điều kiện. Bây giờ, lại nói cô là phản bội, giả vờ.
Anh ấy gán cho cô tội danh mà cô chưa từng mắc phải.
Vậy có xứng đáng với tình yêu mà cô dành cho người hay không?.
Tại sao, Thế Khải không là gì của cô, mà khi nghe cô mang thai lại lo lắng khi biết đó chắc chắn không phải là con ruột của mình.
Còn đằng này, Lục Đông là người cô yêu lại nói ra những lời vô tình như thế. Vậy nếu như cô mang thai con của người khác, anh ấy sẽ bỏ mặc không quan tâm sao.
Như vậy gọi là yêu hay sao?
' Đủ rồi, là tôi sai, chỉ có anh là đúng được chưa ' Cô khó khăn mở lời, vì tức giận mà lồng ngực cô phập phòng đến khó thở.
' Nếu anh không còn tin tưởng, vậy mình chia tay đi '. Cô không muốn đánh mất cậu nhưng lần này Lục Đông quá đáng khi không hỏi rõ ràng đã buộc tội cô.
Giai Giai cảm giác bản thân mình không được tôn trọng.
' Em... Giai Giai '. Cậu không nghĩ mọi chuyện lại đến bước đường như thế này, bây giờ xin lỗi liệu có còn kịp nữa không.
' Anh không cần nói, từ này tôi chính thức chia tay với anh '.
' Em... Có phải em coi tôi là trò đùa không. Khi cần thì kêu đến. Còn không thích lại vứt bỏ '.
' Ý anh là sao? '. Cô khó hiểu nhìn cậu.
' Chẳng phải sao, những lúc cô cần, tôi đến chăm sóc ba cô, còn bây giờ có tình mới lại vứt bỏ tôi không thương tiếc '. Lục Đông bây giờ nói chuyện khó nghe hơn bao giờ hết, cậu cảm thấy lạc lỏng trước lời chia tay của cô.
Cô cười như không, anh ta là đang kể công với cô sao. Giúp chăm sóc ba mình mà cần phải đòi công, biết trước như vậy thà bản thân cô tự lo liệu mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ.
Cứ tưởng nhờ người yêu sẽ dễ hơn người khác nào ngờ lại chi li, tính toán. Không còn một từ ngữ nào thích hợp để nói với người đàn ông đó ngay bây giờ.
' RA NGOÀI '.Cô bây giờ tức giận thật rồi, chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng cô đã dùng hết sức lực còn xót lại trên người mà thét lên.
Vậy là chuyện tình cảm của cô, mối tình đầu của cô lại kết thúc chóng vánh như vậy.
Lục Đông biết bản thân đi quá giới hạn, chẳng còn con đường quay đầu nên lẳng lặng bước ra ngoài.
Cô ngồi bệch xuống, nước mắt lăn tròng nhìn qua ba mình.
Vừa cảm thấy thương ba lại vừa thương cho chính mình...
- -------HẾT CHAP 82-------