Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 72: 72: Khó Chịu




Hưng Vĩ vừa nghe thấy giọng nói kia lập tức nhăn mặt, ném cho người kia một câu.

"Cậu lúc nào cũng không biết suy nghĩ vậy"

Nam Khiêm cười hì hì chạy đến cạnh Hưng Vĩ, cũng thuận tiện cười với Sở Khiết một cái rồi nói.

"Bảo sao Duật Đằng không khó chịu với ông, ông nhìn Duật Đằng xem.

Hôm nay còn đi với bạn gái đến đó, đúng là có duyên mà.

Hai cặp đi với nhau, có khi ông và Duật Đằng có thể làm lành đó"

Nam Khiêm cũng không ngờ sẽ gặp Hưng Vĩ ở đây, mà chuyện cậu ta càng không ngờ đến đó chính là cùng Duật Đằng và Mễ Lạc có thể chứng kiến được cảnh Hưng Vĩ diệu dàng mang dây chuyền, xoa đầu Sở Khiết.

Thật ra tin đồn Hưng Vĩ thích Sở Khiết truyền tai nhau trên trường học rất nhiều, nhưng Nam Khiêm đều không tin.

Cái tên họ Hưng này chẳng phải chỉ biết mỗi em trai tên Tôn Trường sao?

"Dù sao chúng ta cũng chơi thân lâu rồi, ông và Duật Đằng bỗng dưng không nhìn mặt nhau tôi cũng khó chịu mà.

Ấy! Sẵn có cậu nhóc Sở Khiết ở đây, hay nhóc nói Hưng Vĩ vài câu có được không?"

Nam Khiêm lắc vai Sở Khiết hy vọng tìm được sự trợ giúp, nhưng nào ngờ cả người cậu lại hệt khúc gỗ.

Nhìn chằm chằm vào hai người đang đi vào.

Rõ ràng...Mễ Lạc và Trần Duật Đằng đang nắm tay với nhau, cái nắm tay đó công khai mối quan hệ của hai người.

Cái nắm tay đó...khiến Bạch Sở Khiết nhận ra, tình cảm chân thành là thứ gì đó rất dễ chơi đùa.

Người con trai từng nói thích cậu, từng hứa sẽ bảo vệ cậu, từng khiến cậu nghĩ rằng dù mình có khuyết điểm gì cũng có một người vì mình mà bỏ qua hiện tại lại xuất hiện.

Cậu không giận, chỉ là đau lòng, lại có chút buồn cười.

Duật Đằng vẫn đẹp trai như vậy, khuôn mặt vẫn tươi tỉnh, tràn đầy sức sống...hoàn toàn trái ngược với cậu.

Thật ra, Trần Duật Đằng vừa nãy cũng đã chứng kiến được hành động của Hưng Vĩ dành cho Sở Khiết.

Hắn cảm nhận rõ sau lưng mình nóng bừng lên, cả người tức giận không vì lí do gì.

Điều càng khiến hắn buồn cười hơn đó chính là Sở Khiết cũng không hiền lành gì, vừa chia tay hắn lại có thể đến bên, tìm hiểu người khác nhanh như vậy.

Nhưng đến khi bước vào tiệm, nhìn thấy bộ dạng xanh xao, lại có chút hốc hác...!Hắn chợt nhớ ra, nhóc con trước mặt khá là yếu đuối.

"Xem ra tin đồn cậu hẹn hò là có thật, đây là người yêu của cậu sao? Cậu ấy đáng yêu vậy"

Mễ Lạc tiến đến, nở nụ cười dịu dàng nhìn Hưng Vĩ cùng Sở Khiết, dù sao cô cũng sống ở nước ngoài, lại còn là tầng lớp giới trẻ cho nên dù bạn bè có yêu ai, cô cảm thấy cực kì bình thường.

Hưng Vĩ gật đầu cười trừ không nói, Mễ Lạc tâm tính tốt, không thể cư xử với cô như cái thằng bạn trai của cô được.

Ánh mắt của Sở Khiết và Trần Duật Đằng chạm nhau, rõ ràng trong mắt của hai người đang nhìn vào nhau, nhưng lại có cảm giác xa cách.

Trần Duật Đằng cố tình dời mắt đi chỗ khác, nhưng không biết ông trời đang vô tình hay là cố ý cho đôi mắt hắn nhìn trúng sợi dây chuyền và cánh tay của Hưng Vĩ đang đặt trên người Sở Khiết.

Cảm giác khó chịu ganh ghét nổi lên, hắn thấy cổ họng mình đắng ngắt.

Duật Đằng cũng quên đi việc vừa thương xót cho Sở Khiết.

Hắn cười khẩy, chán ghét nhìn Sở Khiết nói.

"Xem ra thằng nhóc nhà cậu lớn rồi, mới mấy ngày trước anh còn nghe nói nhóc con nhà cậu thất tình.

Hoá ra là vì nhớ thương Hưng Vĩ sao? Thế mà tôi nghĩ cậu có tình cảm với người khác chứ? Sao? Tôi còn nghe nói cậu sắp sang Pháp, được Hưng Vĩ tặng quà như vậy có phải vui quá nên không muốn đi nữa? Hay là...việc sang Pháp là do cậu bịa ra để được gặp Hưng Vĩ"

Bạch Sở Khiết mở mắt to ra, thẫn thờ nhìn Trần Duật Đằng.

Cậu còn không ngờ hắn có thể phun ra được những lời như vậy?

Trong lúc yêu đương trêu đùa cậu chưa đủ sao? Tại sao đến lúc chia tay rồi cậu vẫn không được yên?

Bạch Sở Khiết cảm thấy sống mũi mình thật cay, Hưng Vĩ cũng nghe không nổi nữa, văng tục một câu.

"Mồm còn thối hơn hố phân"

Trần Duật Đằng như thể biến thành người khác, tiếp tục châm chọc.

"Hưng Vĩ, hành động của cậu thật dịu dàng.

Vậy mà tôi còn tưởng cả đời này cậu chỉ dịu dàng với Tôn Trường thôi chứ? Thằng bé có khó chịu không?"

Ý của Duật Đằng chính là nhắm đến Tôn Trường, nhưng mà không ngờ, Tôn Trường lại khập khiễng đi đến.

Còn nở nụ cười tươi nói.

"Vì sao em phải khó chịu? Hưng Vĩ dịu dàng với người khác không phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa anh trai của em con rất thích anh Sở Khiết đó.

Đêm nào hai người bọn họ cũng nhắn tin gọi điện cho nhau.

Em thấy tình cảm hai người tốt nên muốn giúp đỡ một chút, lần hẹn hò này của Hưng Vĩ cũng là do em chủ động hẹn đấy.

Anh Duật Đằng không cần lo lắng nhiều như vậy!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.