Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 67: 67: Lầm Tưởng




Trần Duật Đằng bỗng dưng khó chịu hơn mọi ngày, ông bà nhà họ Trần cũng chỉ đơn giản nghĩ con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, tính tình có chút thất thường là điều gì nhiên, bản thân hai vị phụ huynh này cũng không nghĩ sâu xa.

Mà bản thân họ còn không biết được rằng, thằng con trai quý tử vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn của họ qua hai năm nửa sẽ sống chết đòi kết hôn với người khác.

Cứ như thế, một ngày nặng nề trôi qua.

Bạch Sở Khiết không còn đến trường nữa, quyết định vội vã của cậu cũng đã được ba lớn ba nhỏ đồng ý, ông bà nội đang sống ở nước ngoài cũng gọi điện về cỗ vũ cậu.

Còn nói cái gì mà sống ở nước ngoài tốt hơn, khi nào chán thì quay về.

Còn Trần Duật Đằng vẫn vậy, sau khi kết thúc buổi tối, hắn lại đợi đến khuya, cùng đám bạn tụ tập trong những buổi tiệc.

Tiếng nhạc ồn ào cùng với ánh đèn của quán KTV khiến hắn đau đầu, mặc dù là đang ôm Mễ Lạc.

Nghe thấy lũ bạn đang hò hét nhưng hắn lại cảm thấy không hề vui như trước.

Vào giờ này thời gian trước, đã từng có một Sở Khiết ngoan ngoãn đều đặn nhắn tin chúc hắn ngủ ngon.

Nhưng giờ đây, ngoại trừ âm thanh thông báo tài khoản bị trừ tiền, tin nhắn của các nhóm rủ rê đi chơi vào ban đêm ra thì hắn không còn nghe bất kì thêm một âm thanh, tin nhắn của người khác.

Trần Duật Đằng lần đầu tiên cảm thấy những cuộc vui thật nhàm chán.

Ngay cả Mễ Lạc đang ở cạnh hắn, cô gái mà hắn từng cho rằng hắn thích nhất giờ đây trong mắt hắn chỉ còn lại chút cảm xúc mơ hồ.

Hắn uống rất nhiều rượu, cùng đám bạn hò hét để quên đi sự khó chịu, trống trải trong người hắn.

Nhưng như vậy, khuôn mặt của người kia vẫn trong tâm trí hắn.

"Duật Đằng, Duật Đằng...cậu làm sao vậy?"

Mễ Lạc thấy hắn mất hồn, cứ đứng sững sờ một cách lạc lõng thì có chút lo lắng.

Rõ ràng KTV vẫn luôn báo nhiệt, vậy mà chỉ có mình Duật Đằng như một kẻ bị bỏ lại.

"Duật Đằng...hay chúng ta về đi"

Mễ Lạc lo lắng vừa hét vào tai hắn vừa lôi lôi kéo kéo mới giúp hắn thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia.

Hắn tỉnh táo lại đôi chút nhìn bạn gái của mình, sau đó ngờ nghệch hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

Mễ Lạc nhìn hắn đầy lo lắng nói.

"Cậu làm sao vậy? Từ lúc nãy đến giờ trông cậu có vẻ không được ổn lắm.

Hay là chúng ta về nhé?"

Hồn phách Trần Duật Đằng cuối cùng cũng trở về với thực tại, hắn không muốn về, những nơi càng yên tĩnh càng khiến khuôn mặt đau khổ của Sở Khiết hiện càng rõ rệt hơn.

Trần Duật Đằng phẩy tay, mơ hồ nói.

"Không cần đâu, cậu cứ ngồi đây chơi với mọi người một lúc đi.

Tớ đi vệ sinh một lúc sẽ quay lại"

Trần Duật Đằng từ chối, sau đó vội vã đẩy cửa phòng KTV lảo đảo kiếm nhà vệ sinh.

KTV này nổi tiếng là xa hoa bậc nhất thành phố, nơi đây rất được nhiều người ưa chuộng, đặc biệt là giới trẻ, Trần Duật Đằng vốn dĩ sẵn đã có hơi men trong người nên bước chân càng lúc càng lảo đảo.

Hắn hết va chạm người này đến người kia, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ghét bỏ.

Hắn không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly, hiện tại hắn chỉ thấy rằng đầu óc hắn đang quay cuồng, một cảm giác mơ hồ xuất hiện.

Hắn không biết rằng mình đã va trúng ai, suýt chút nữa là ngã lăn ra đất.

Một bàn tay vươn đến đỡ anh dậy, tốt bụng hỏi thăm.

"Cậu không sao chứ?"

Giọng nói kia nhẹ nhàng lại có chút ân cần, Trần Duật Đằng có chút giật mình.

Hắn không nghe nhầm chứ? Đây....chẳng phải là giọng Sở Khiết sao?

Trần Duật Đằng chưa kịp nhìn mặt người khâc đã loạng choạng kéo tay người ta vào tường, liên tục mắng.

"Mẹ nó! Cậu xuất hiện ở đây làm gì? Có phải là đang theo dõi tôi không? Muốn gặp ông đây thì nói, việc gì phải đến nơi như thế này? Cậu có biết nó nguy hiểm lắm không?"

Người kia dùng lực đẩy Trần Duật Đằng ra, bạn nữ đi bên cạnh người kia cũng mắng hắn.

"Anh bị điên à, bạn trai tôi có ý tốt giúp anh.

Anh còn mắng anh ấy, thằng ranh này".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.