Lời Nói Dối Chân Thành

Chương 174




Trên ban công của căn phòng có một chậu hoa linh lan, vài nhánh cây nho nhỏ xanh biếc treo lấy một chuỗi đóa hoa trắng giống như đèn lồng, gió vừa thổi, những đóa hoa đèn lồng nhẹ nhàng đung đưa, giống như có thể nghe thấy tiếng "đinh đang", "đinh đang" lanh lảnh vui tai.

Mà ai có thể nghĩ tới, đóa hoa vừa đáng yêu vừa đáng thương như vậy lại chứa độc toàn cây, độc tính mãnh liệt đủ để gây chết người?

Trước đây La Tuệ rất thích hoa linh lan, nhưng không biết từ lúc nào, cô bắt đầu lảng tránh hoa linh lan, chán ghét hoa linh lan, đóa hoa đáng yêu vốn được đặt trên ban công, không biết khi nào thì bắt đầu kết trái, vì vậy đóa hoa khô héo, biến thành dáng vẻ giống như những chiếc chuông cheo, những chuỗi hoa màu trắng kia tựa như đang treo hồn phách của người chết, trắng đến uy nghiêm đáng sợ, trắng đến lạnh lẽo thê lương, đập vào mắt La Tuệ giống như gọi hồn.

Cô quyết định vứt bỏ chậu hoa linh lan này.

Tự tay bỏ vào trong túi, tự tay ném vào thùng rác. Lúc ném vào thùng rác, túi mở ra, đóa hoa vẫn còn tươi đẹp cũng lộ ra ngoài, nằm ngang giống như chết không nhắm mắt mà bước vào trong giấc mơ của La Tuệ.

Hiện thực chiếu vào trong mơ.

Lại một lần nữa tỉnh dậy lúc nửa đêm, La Tuệ mở to mắt, nhìn trần nhà đen kịt lại mờ ảo.

Nhìn mãi nhìn mãi, trong đêm đen, bóng tối cũng càng lúc càng sâu hơn.

Là cái bóng của hoa.

Cái bóng của hoa thản nhiên đứng yên trên trần nhà.

Giống như cái người bị cô giết hại.

Mình đã làm một việc xấu. Một việc rất xấu rất xấu.

Một chuyện nếu như bị người ta biết, vậy chắc chắn sẽ không được tha thứ.

Cô run lập cập trong chăn, nhắm chặt hai mắt, chầm chậm cuộn tròn, thu mình lại, cảm nhận được nước mắt sắp trào ra dưới đôi mi đang nhắm nghiền... Giống như trái tim gần như đã chìm trong bóng tối.

Bảo vệ một bí mật, giống như ôm một bụi gai.

Có lẽ La Tuệ đã chịu đủ dằn vặt không nhịn được mê hoặc của thổ lộ, có lẽ A Khôn nhìn ra được gì đó từ gương mặt miễn cưỡng tươi cười của cô, thăm dò rồi dụ dỗ cô.

A Khôn biết được bí mật của cô.

Đôi mắt nhìn trộm cô trong bóng tôi đã ngưng lại trong hiện thức, ngưng lại trong đôi mắt của A Khôn. Bóng hoa xa xa cũng rơi xuống từ trần nhà, lặng lẽ rơi xuống bên cạnh A Khôn.

Nó khẽ mỉm cười, cùng A Khôn mỉm cười nhìn cô.

La Tuệ không kiềm chế được mà run rẩy.

Bí mật tuyệt đối không được tha thứ đã bị phát hiện. Bị A Khôn, bị người đàn ông cứu cô, người đàn ông chăm sóc cô, người bỗng nhiên trở nên thân thiết trong khoảng thời gian ngắn ngủi vô cùng, người bạn duy nhất của cô ngoại trừ đồng nghiệp, người bạn duy nhất mà cô có thể chia sẻ về cuộc sống...

Bị A Khôn biết được ——

Biết được biết được ——

Biết được ——

Biết được ——

"La Tuệ." A Khôn gọi cô.

Bọn họ đang ở trong hồ bơi của biệt thự du lịch.

Biệt thự nằm ở lưng chừng núi, ít người qua lại, ngước mắt vọng ra, ngoại trừ bể bơi vô biên dưới người bọn họ, còn lại là rừng cây xanh um tươi tốt, mà bọn họ đang nằm trên một chiếc giường hơi, bập bềnh trên mặt bể, tắm ánh nắng mặt trời.

Sóng nước phản chiếu ánh sáng mặt trời, đung đưa lấp lánh phía dưới bọn họ, kiểu thời tiết mặt trời lên cao, núi rừng yên tĩnh này vốn nên tạo cho con người cảm giác thoải mái khoáng đạt, nhưng A Khôn đang ở bên cạnh lại có vẻ mặt mệt mỏi, giống như đau đầu hoa mắt.

La Tuệ biết được nguyên nhân.

A Khôn đã nói với cô từ lâu, hắn sợ nước. Chỉ cần vừa chạm vào nước, hắn sẽ cảm giác xây xẩm mặt mày, không thể động đậy, thậm chí bởi vì có phản ứng say sóng mãnh liệt, mặc dù đã đến bệnh viện kiểm tra, nhưng nghe xong một đống thuật ngữ chuyên nghiệp lại uống một lô thuốc mà vẫn không có tác dụng gì.

Nếu say sóng, tại sao còn muốn đi bể bơi, muốn nằm đệm hơi? La Tuệ từng hỏi A Khôn.

Bởi vì con người không thể tồn tại nếu không có nước. A Khôn trả lời La Tuệ như vậy, sau đó hắn lại cười, nói cho La Tuệ, tôi là một người đàn ông, đi chơi riêng với em vẫn nên chọn một nơi mà tôi không có sức chiến đấu, như vậy mới có thể khiến em yên tâm được chứ, đúng không?

Lúc A Khôn nói ra lời này, La Tuệ đã phì cười.

Thật biết nói đùa, cô trách đối phương. Thật ra, trong mắt La Tuệ, A Khôn chưa từng có lực sát thương, kể từ khi đối phương xốc lên nắp thùng đang khóa cô lại, kéo cô đang gào khóc từ trong thùng container ra ngoài, thì trong mắt cô, A Khôn đã trở thành một người vô cùng thân thiết, cô thật sự không thể đề cao cảnh giác với A Khôn.

... Vốn nên như vậy.

La Tuệ lại nhìn A Khôn, một tầng mây che khuất mặt trời, chiếu xuống bóng râm, trở thành một mảnh tối tăm trong lòng La Tuệ.

Nhưng A Khôn biết được bí mật của cô.

A Khôn sẽ làm thế nào đây?

A Khôn sẽ giữ bí mật cho cô chứ? Hay A Khôn sẽ rời khỏi cô bởi vì bí mật này? Liệu A Khôn có tiết lộ bí mật của cô không? A Khôn có dùng bí mật của cô để cưỡng ép cô không?

Hàng loạt nghi ngờ hiện lên trong đầu La Tuệ, La Tuệ lại nhìn thấy nó.

Cái bóng của hó.

Nó khoan thai hiện lên trên mặt nước, lại leo chiếc đệm bơm hơi, cuối cùng bám vào người A Khôn. A Khôn lại cười với cô.

La Tuệ sợ hãi.

Rõ ràng La Tuệ đã giết chết nó, vứt bỏ nó, nó lại bắt đầu xuất hiện khắp mọi nơi, giống như hình thể đã rời khỏi sinh mệnh, nó cũng biến thành bất khả chiến bại!

"La Tuệ." A Khôn gọi cô, "Hình như em hơi hoảng hốt."

"Tôi... Tôi không có, tôi rất khỏe."

"Có phải em có chuyện muốn nói với tôi không?"

"Tôi không có!" La Tuệ phủ nhận.

"Thật sao? Nhưng tôi có chuyện muốn nói với em." A Khôn nói.

"Chuyện gì...?"

"Tôi nhìn thấy rồi." A Khôn bình tĩnh nói.

La Tuệ mờ mịt nhìn A Khôn.

A Khôn vẫn nở nụ cười trên môi, nụ cười kia ——nụ cười kinh khủng kia không phải ảo giác của cô.

A Khôn dùng giọng điệu thương tiếc nói với cô: "Tôi đã nhìn thấy tất cả những chuyện em làm. La Tuệ, tôi biết được tất cả tội ác của em. Tôi biết em sợ bị người khác phát hiện ra chuyện này... Nhưng trước giờ, nó chưa từng là một bí mật chỉ có mình em biết."

Không.

Không không không không không không không ——

Tội ác chắc chắn sẽ không được tha thứ, chắc chắn sẽ không được tha thứ——

Người phụ nữ vượt qua ranh giới tội ác lại giơ tay lên một lần nữa, trong tay cầm một con dao sắc bén tỏa ra ánh bạc, cô vẫn luôn giấu con dao này trong người, giống như một mảnh tăm tối chiếu xuống từ tầng mây, trước sau không rời khỏi trái tim cô.

Cô giơ tay, đâm thật mạnh, đâm thủng đệm bơm hơi của A Khôn. Đệm bơm hơi bị thoát hết khí sẽ không thể thể tiếp tục chịu được sức nặng của cơ thể người, A Khôn thậm chí còn không vùng vẫy, cứ thế mà rơi vào trong nước.

A Khôn dễ dàng nói nhược điểm cho cô, cô dùng nhược điểm này, dễ dàng mưu hại A Khôn.

Chỉ cần A Khôn chết rồi...

Bí mật sẽ lại trở thành bí mật, bí mật chỉ có mình biết.

Làn nước xanh thẳm ngăn cách hai người giữa mặt nước cùng đáy nước, một loạt bong bóng đại biểu giây phút cuối cùng của sinh mệnh liên tục trồi lên, vỡ tung trên mặt nước.

La Tuệ nhìn chằm chằm mặt nước mười giây, cô hoảng hốt mê man, không biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ biết ba hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu mình, cái bóng của hoa, bản thân đang gào khóc, cùng A Khôn mở ra nắp thùng container.

Cuối cùng, cô buông tay khỏi chiếc đệm bơm hơi, lao vào trong nước.

Cô cứu A Khôn lên, tiến hành hồi sức tim phổi cho A Khôn.

Rốt cuộc cũng đã cứu được.

A Khôn ho sặc sụa mà giơ tay lên, cô chờ bàn tay ướt nhẹp này vung lên mặt mình, vung đi tất cả những thứ mà cô đã làm, vung chính mình vào trong cái bóng của đóa hoa đáng sợ kia... Nhưng bàn tay này chỉ nhẹ nhàng chạm lên mặt cô, bàn tay thô ráp sượt qua gò má cô.

Cô vừa rơi nước mắt vừa kinh ngạc nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của A Khôn.

A Khôn mới vừa trở về từ cõi chết nói: "Đồ ngốc, tôi không trách em. Trước giờ chưa từng trách em. Em làm cái gì cũng không trách em."

Cái bóng của hoa đi kèm với sợ hãi bám chặt lấy cô đang đồng thời tan rã trong ánh mắt thấu hiểu của A Khôn.

Nàng nhào vào lồng ngực A Khôn, bật khóc nức nở.

*

Chứng cứ xác thực, chỉ còn bắt người.

Sau khi Triệu Vụ xác định "Lão Hồ" trong bệnh viện tuyệt không phải là lão Hồ đã tức khắc chuẩn bị bắt La Tuệ về quy án, tiến hành hỏi cung. Nhưng quá trình bắt người lại xảy ra một vài vấn đề.

Bọn họ không tìm được La Tuệ.

Đầu tiên bọn họ đến nhà của bố mẹ La Tuệ ở thành phố Cầm, nhưng gõ cửa một lúc lâu cũng không ai mở, Triệu Vụ trực tiếp xô cửa xông vào, mà bên trong cũng không có ai.

Một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, trong tủ treo quần áo cũng có không ít quần áo, trong phòng khách có một chiếc valy màu đỏ đang được thu dọn một nửa, trên bàn trà có một chiếc máy tính, bên cạnh máy tính có một cuốn sổ bìa da màu nâu.

Triệu Vụ nhanh chóng nhìn lướt qua phòng khách, lại bước vào phòng ngủ.

Mà Kỷ Tuân lại không vội, anh đứng trong phòng khách, khoanh tay ôm ngực, nhìn trái nhìn phải, ngó bên này, liếc bên kia, sau đó mới theo Triệu Vụ vào phòng.

Phòng ngủ chính có vẻ như đang được bố mẹ La Tuệ sử dụng, mấy món đồ chăn ga gối đệm đều tương đối thành thục, thế nhưng hình như lâu lắm rồi không có ai bước vào, đồ đạc đều được đậy lại bằng màng nilon trong suốt, xé màng bọc, mở tủ đồ ra nhìn xem, bên trong ngoại trừ một vài bộ quần áo cùng đồ trang sức thì cũng không có vật riêng tư nào khác.

Quan sát phòng ngủ chính xong, Kỷ Tuân lại đến xem căn phòng hướng nam.

Bố cục của các phòng trong căn nhà này không quá tốt, ba căn phòng, phòng ngủ chính cùng phòng ngủ phụ hướng nam, phòng ngủ phụ còn lại hướng bắc, anh lựa chọn phòng ngủ phụ hướng nam, vốn cảm thấy đây là phòng của La Tuệ, thế nhưng vừa mở cửa ra xem, bên trong trống rỗng, chỉ có một căn phòng, không có bất kỳ đồ đạc nào cả.

La Tuệ không ở trong căn phòng này?

Kỷ Tuân ngẩn ra, quay đầu nhìn về căn phòng ngủ hướng bắc. Lần này xem như là đã tìm được phòng ngủ của La Tuệ, bên trong ngoại trừ giường chiếu cùng tủ quần áo thì còn một bàn trang điểm nho nhỏ kê sát ban công, trên bàn trang điểm đặt một vài loại nước hoa cùng mỹ phẩm chăm sóc da nổi tiếng, lại nhìn ra phía ngoài, trên ban công có mấy chậu hoa trống không, có lẽ La Tuệ vốn trồng hoa, sau đó đã bỏ rồi.

Kỷ Tuân chờ mấy người Triệu Vụ tìm tòi kiểm tra xong mới lại mở tủ quần áo, kéo ngăn kéo, nhìn xung quanh hai lần như thường lệ.

Anh không động chạm đến đồ đạc trong phòng quá nhiều, sau khi xem qua lại trở về phòng khách, đứng bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân hỏi anh: "Bên trong có không?"

Kỷ Tuân: "À, không có."

Hoắc Nhiễm Nhân hiểu rõ: "Ừm."

Nhưng đội trưởng Hoắc hiểu rõ, có người không hiểu rõ, đội phó ở bên cạnh không nhịn được mà hỏi: "Có cái gì, không có gì? Các cậu phá án là chơi đoán chữ sao? Một người nói câu đố, một người khác biết được đáp án trong nháy mắt?"

Kỷ Tuân nở nụ cười, hất cằm lên, chỉ cái đinh trên tường trắng: "Tôi với em ấy đang nói về chuyện bức ảnh. Đây là nhà của bố mẹ La Tuệ. Trong nhà của bố mẹ sao ngay cả một bức ảnh giữa bố mẹ cùng con gái cũng không có? Vừa không tìm được album, trên tường lại có dấu vết từng treo thứ gì đó rất rõ ràng..."

"Đêm qua tôi đã điều tra." Giọng nói của Triệu Vụ truyền đến từ bên cạnh, "Bố mẹ của La Tuệ được nhà nước cử đi châu Phi từ nhiều năm trước, chia cách với con gái đã lâu, có lẽ cô con gái oán giận bố mẹ vì đã bỏ rơi mình, cho nên cố ý phá hỏng ảnh chụp trong nhà."

"Nói như vậy cũng hợp lý." Kỷ Tuân gật gật đầu.

"Được rồi, trong nhà cứ như vậy trước, chúng ta đến nơi làm việc của cô ấy tiếp tục tìm người."

Cảnh sát nối đuôi nhau mà đi, Kỷ Tuân đi cuối cùng, lúc rời đi, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng khách, ba cây đinh kia vẫn cứ toát ra sự lạnh lùng như đồ sắt trên bức tường trắng.

- ----------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.