Trần Linh và Âu Vương đang ngồi bên nhau trên bờ hồ. Họ đang ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp của Thanh Đồng. Họ cảm thấy rất yên bình và hạnh phúc.
Chị à, em có một điều muốn nói với chị - Âu Vương nói.
Có chuyện gì vậy, em? - Trần Linh hỏi.
Em…Em.... Em yêu chị - Âu Vương nói.
Trần Linh ngạc nhiên và cảm động. Cô gái ôm Âu Vương vào lòng và nói:
Em cũng yêu chị, Âu Vương. Em cũng yêu chị.
Họ hôn nhau nhẹ nhàng trên má. Họ cảm thấy rằng họ đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình.
Nhưng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên. Họ quay đầu lại và phát hiện ra rằng ngôi nhà của họ đã bị phá hủy bởi một quả bom. Họ thấy Lâm đang chạy thoát khỏi hiện trường với một cái vali trong tay.
Lâm! Lâm làm gì vậy? - Trần Linh gào lên.
Linh à, em có biết tại sao anh làm điều này không? - Lâm quay lại và nói.
Tại sao? Tại sao anh lại phá hủy ngôi nhà của chúng tôi? Anh là bạn của chúng tôi mà! - Trần Linh hỏi.
Anh xin lỗi, Linh à. Anh không muốn làm điều này. Nhưng anh không có lựa chọn khác. Anh phải làm theo lệnh của viên đá quý - Lâm nói.
Viên đá quý? Viên đá quý là gì? - Trần Linh hỏi.
Viên đá quý là người đã tạo ra thế giới này cho em và Âu Vương. Viên đá quý là người đã cho em và Âu Vương sống lại sau khi chết. Viên đá quý là người đã cho em và Âu Vương có được hạnh phúc - Lâm nói.
Anh nói gì vậy? Em và Âu Vương không bao giờ chết. Em và Âu Vương luôn sống ở Thanh Đồng. Em và Âu Vương luôn hạnh phúc - Trần Linh nói.
Không, Linh à. Em và Âu Vương đã chết từ lâu rồi. Em và Âu Vương chỉ sống trong một giấc mơ do viên đá quý tạo ra. Em và Âu Vương chỉ là hai linh hồn bị giam cầm trong viên đá quý - Lâm nói.
Anh đang nói dối! Anh đang nói dối! - Trần Linh kêu lên.
Đây là sự thật, Linh à. Anh sẽ cho em xem sự thật - Lâm nói.
Lâm mở cái vali của mình và lấy ra một viên đá quý lấp lánh. Viên đá quý có một hình xăm hình trái tim trên bề mặt. Lâm nói:
Đây là viên đá quý của em và Âu Vương. Đây là nơi chứa linh hồn của em và Âu Vương. Đây là nguồn gốc của lời nguyền của em và Âu Vương.
Lâm ném viên đá quý xuống đất. Viên đá quý vỡ tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Một ánh sáng chói lòa bao trùm cả khu vực.
Trần Linh và Âu Vương cảm thấy một cơn đau nhói trong tim. Họ cảm thấy mình bị kéo về phía viên đá quý. Họ cảm thấy mình bị hút vào trong ánh sáng.
Họ nhìn nhau với ánh mắt hoảng sợ và tuyệt vọng. Họ nắm chặt tay nhau và nói:
Chị yêu em, Âu Vương.
Em yêu chị, Trần Linh.
Họ biến mất trong ánh sáng.
Thế giới ảo ảnh của họ tan vỡ theo viên đá quý. Cánh đồng hoa hướng dương, hồ nước, ngôi nhà, những con thú, những bông hoa, những người bạn… Tất cả đều biến mất.
Chỉ còn lại Lâm đứng trên một mảnh đất trống trải. Lâm nhìn xung quanh và thở dài. Lâm nói:
Xin lỗi, Linh à. Xin lỗi, Âu Vương. Anh đã làm điều này vì anh muốn giải thoát cho hai người. Anh biết rằng hai người không thể sống mãi trong một giấc mơ dối trá. Anh biết rằng hai người phải đối diện với sự thật.
Anh hy vọng rằng hai người sẽ được an nghỉ ở nơi khác. Anh hy vọng rằng hai người sẽ được gặp lại nhau ở kiếp sau. Anh hy vọng rằng hai người sẽ được hạnh phúc.
Anh yêu hai người.
Lâm khóc rất nhiều!!.