Lý Thần thúc ngựa như điên, phóng thẳng đến trước lãnh phận Phổ Nam. Binh sĩ Vĩnh An cũng gấp gáp đuổi sát theo, vì quân vương quyết lòng bảo hộ. Phía Phổ Nam nhìn thấy nàng dẫn binh đến trước ải liền hoảng hốt phóng loạn tên để cản ngăn. Lý Thần vẫn hỏa tốc xông lên, mặc kệ mưa tên bay vun vút qua trước mặt. Cảm thấy không ổn, quân Phổ Nam vội vã vào cấp báo.
Bên trong hoàng cung Phổ Nam, quốc vương Tiết Cang, thái tử Tiết Vũ và Tiết Thiện đang tiếp đãi đại hoàng tử Đôn Thanh của Lang Xan quốc. Sau khi cùng Lang Xan thỏa thuận liên hiệp, Phổ Nam chấp nhận qui thuận Lang Xan, đồng thời quốc vương cũng hứa với Đôn Thanh gả Tiết Tư Khiết cho hắn. Lúc này, hai bên đang hưng phấn bàn bạc định ước sau đẩy lùi quân của Vĩnh An quốc thì lại nghe binh sĩ cấp báo quân Vĩnh An đã kéo đến trước thành. Phổ Nam vương hoảng sợ vội nhìn sang Đôn Thanh. Đôn Thanh điềm nhiên, lệnh cho phó tướng hiệu lệnh ba quân chuẩn bị sẵn sàng, bản thân hắn thì cùng quốc vương và thái tử, Tiết Thiện bốn người cùng lên thành lầu nhìn xem quân Vĩnh An có bao nhiêu khí thế.
Đứng trước thành lũy của Phổ Nam, tâm tình của Lý Thần cũng dần dần bình tĩnh lại. Nàng cũng hiểu ở thân phận hiện tại, mọi quyết định hay hành động của nàng đã không thể nào chỉ là chuyện của một mình bản thân nàng nữa rồi. Một khi nàng xuất chiến thì họa căn sẽ liên lụy cả Vĩnh An. Nàng mà lỡ một bước sai sẽ dẫn đến thiên hạ loạn ly, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng nếu cứ như vậy mà để mất đi Đinh Ngọc Phụng thì đời này nàng sống làm sao đây? Nàng cứ nghĩ mình biết trước lịch sử thì rất hay. Còn nghĩ số phận đã sắp đặt để Đinh Ngọc Phụng ở vào thân phận Tiết Tư Khiết thì có thể an tâm rằng nàng ấy sẽ về lại với nàng. Dè đâu vẫn là một trò đùa của số phận! Nàng phải mất bao nhiêu khổ mới chịu đựng được đến ngày hôm nay, lẽ nào bây giờ phải thật sự bó tay, chấp nhận an bày của định mệnh?
Lương Mẫn Doanh cũng đã đuổi theo đến, đang thúc ngựa cạnh sát bên Lý Thần. Ở khoảng cách thế này, nàng cũng cảm nhận được sự kiềm chế, bức bách lý trí đến tột cùng của Lý Thần. Nàng thấy được Lý Thần run rẩy, nàng nhìn được mười đầu móng tay của nàng ấy bức lực nén chịu đến độ tứa máu ra. Nàng hiểu Lý Thần đã uất hận đến cực độ kình thiên. Và nàng cũng hiểu nếu như bước này, nàng ấy thật sự phải mất đi người mình yêu, nàng ấy không biết sẽ ra sao nhưng có lẽ sẽ không bao giờ còn trở lại là nàng ấy như trước đây nữa.
Theo yêu cầu của phía Vĩnh An quốc, đây chính là lần đàm phán sau cuối, cho nên quốc vương Phổ Nam, thái tử và cả Tiết Thiện đều cùng ra mặt. Đứng trên thành nhìn xuống, tất cả đều hết sức kinh ngạc khi thấy một người ăn mặc bạch y bình dị đứng cạnh bên Lương Mẫn Doanh, còn có cả một đoàn đại quân vây quanh như hộ vệ. Tiết Vũ nhìn Tiết Thiện tỏ nghi vấn. Tiết Thiện khẽ nhíu mi. Hắn không biết thân phận người dưới kia nhưng hắn tất nhiên là nhận ra người này chính là kẻ đã xâm nhập vào nội cung Phổ Nam ngày hôm đó, được Tiết Tư Khiết cứu cho. Người này dùng một loại võ công kì quái tà môn đã hút đi hết nội lực của hắn. Sau đó còn được chính Thái Thiên tích và Lương Tùng Anh hai dũng tướng nổi danh đích thân mạo hiểm vào nội cung cứu ra. Tuy vẫn chưa đoán được ra nhưng hắn vẫn nhìn ra người này hiển nhiên có thân phận quan trọng với Vĩnh An quốc.
Nhìn thấy cả Phổ Nam vương, thái tử và Tiết Thiện đứng cạnh bên hoàng tử Đôn Thanh của Lang Xan đồng thời nhìn xuống, Thái Thiên Tích giọng to, khí thế mạnh liền bước lên một bước, nói lớn để cho những người bên trên thành nghe:
- Người Phổ Nam các ngươi thật không biết tốt xấu, ngang ngược khiêu khích tấn công Vĩnh An quốc chúng ta. Đáng ra các ngươi phải chịu hậu quả tiệt nước vong dân, nhưng thiết nghĩ trời cao có đất hiếu sinh, Long Định đế của Vĩnh An chúng ta cũng có lòng thương tiếc các ngươi, đã mở cho các ngươi con đường sống, còn nhượng bộ muốn cùng các ngươi kết giao. Nào ngờ các ngươi phản trắc gian ngoa, bội tín với chúng ta, còn cấu kết Lang Xan muốn đánh ngược lại chúng ta. Thử hỏi các ngươi làm người như thế, trời đất làm sao không tru diệt bọn man tộc các ngươi?
Ở bên trên, Tiết Vũ ra hiệu cho một quan văn dùng lời lẽ đối chọi lại với Thái Thiên Tích ở bên dưới. Trong khi hai bên đang khẩu chiến, Phổ Nam vương, Tiết Thiện, Đôn Thanh cũng đều để ý quan sát về phía Lý Thần và Lương Mẫn Doanh. Lương Mẫn Doanh nhìn về phía Đôn Thanh, sau đó ghé về phía Lý Thần nói:
- Ta biết trong lòng hoàng thượng đang cực kì khó chịu, nhưng vì đại cuộc xin ngài nhẫn nhịn thêm một chút nữa thôi. Người bên trái Tiết Vũ chính là Đôn Thanh. Kẻ đáng sợ nhất Lang Xan, tương lai kế thừa hoàng vị Lang Xan cũng chính là hắn.
Lý Thần ngước lên nhìn Đôn Thanh một lúc. Đôn Thanh cũng bình thản không lộ tâm tư, đối mắt nhìn lại với nàng. Thái Thiên Tích chửi xong, đến Lương Tùng Anh cũng chửi. Bên phía Phổ Nam cũng bốn vị tướng nhảy xổ vào chửi xuống người đến gây chuyện. Lý Thần sau khi nhìn rõ Đôn Thanh và thái độ của Phổ Nam quốc vương, nàng dường như đã thấu suốt hơn, tâm tình buông xả hơn một chút. Thái độ của Phổ Nam rất rõ ràng là xem thường Vĩnh An quốc, muốn dựa vào Lang Xan. Có nghĩa là phía nàng có đàm phán bao nhiêu, nói bao lâu kết quả cũng như vậy. Nàng nghĩ nghĩ, liền thúc ngựa lên một bước, hướng về phía Phổ Nam vương nói to:
- Ta muốn gặp Tiết Tư Khiết!
Thái tử Tiết Vũ ở trên nhìn xuống, nhếch môi khinh miệt mắng xuống thật to:
- Con chó Vĩnh An quốc bên dưới là ai đây? Ngươi lấy tư cách gì mà đòi gặp công chúa của bổn quốc?
Thái Thiên Tích thấy hoàng đế của mình bị xúc phạm, liền muốn gân cổ chửi lên. Nhưng Lý Thần đã cản ngăn, không thèm nhìn đến Tiết Vũ kia, chỉ nhìn Đôn Thanh và Phổ Nam vương dõng dạc nói to:
- Ta là người duy nhất có thể là phu quân của Tiết Tư Khiết. Bảo nàng ấy ra đây gặp ta, nếu không nàng ấy sẽ chính là tội nhân thiên cổ.
- Ha ha! Ngươi nói chuyện buồn cười quá! – Tiết Vũ khinh miệt mỉa mai. – Ngươi tưởng ngươi là ai? Ở đây phát khùng sủa to vậy thì chúng ta sẽ sợ ngươi, để cho ngươi gặp hoàng muội à?
- Hoàng huynh, để ta nói chuyện với hắn!
Tất cả những người trên đầu thành đều kinh ngạc, không thể tin Tiết Tư Khiết thế nhưng lại biết tin và ra đến tận đây. Lý Thần đã nhìn thấy người đứng trên kia. Nàng lại nhích ngựa lên một bước, nhìn thẳng lên Tiết Tư Khiết giọng trầm nhạt nhưng chứa đầy cảm xúc uất nghẹn cất lên:
- Ngọc Phụng! Ta biết nàng chính là Đinh Ngọc Phụng. Nàng nhận ra ta. Ta biết chắc chắn nàng nhận ra được ta!
Từng lời xúc động đến run rẩy của Lý Thần thoát ra, Tiết Tư Khiết nghe mà rúng động đến quặn lòng. Nội tâm nàng có vô vàn ý nghĩ bi lụy, khổ tâm lẫn quẫn mẫu thuẫn với nhau khiến nàng chịu giằng xé, tra tấn trong nỗi áy náy, tiếc nuối, trong lòng không thể cam chịu nhưng phải cúi đầu quyết định chấp nhận thương đau. Cảm giác cứ như thể đang lạc lỏng ở sa mạc nóng khô, chịu đựng gian khổ cho đến khi nhìn thấy được một bờ sông trước mặt. Ấy nhưng còn chưa kịp chạm vào dòng nước mát lành đã bị một đàn sói ở phía sau tấn công, cùng nhau cắn xé...
Lý Thần đã nói ra như thế rồi chờ mãi một lúc sau vẫn không thấy người ở trên đáp lại một thái độ nào hơn, trong lòng nàng đã bắt đầu sinh ra cảm giác bất an, đã linh cảm được một điều đối với lòng nàng không mong muốn.
- Ngọc Phụng, đêm trăng năm đó, lời hứa đời đời kiếp kiếp đều là người của ta, cùng ta sinh tử bất li, mãi không hối hận nàng vẫn còn nhớ phải không?
Tiết Tư Khiết chấn động thâm tâm nhưng vẫn cắn lòng kiềm chế không để lộ ra một cảm xúc nào cả. Nàng nhìn thẳng xuống Lý Thần và Lương Mẫn Doanh bên dưới, cố tạo ra vẻ mặt lạnh nhạt, nặng nhọc nói ra:
- Ta đến chỉ để nói với ngươi đừng lại ngộ nhận ta! Ta là công chúa Phổ Nam quốc, không phải người quen của ngươi. Nghĩ tình ngươi là một kẻ cuồng si chung thủy đáng thương, bổn công chúa đã tha mạng cho ngươi khi ngươi đột nhập cấm cung Phổ Nam quốc. Nhưng ngươi cũng đừng ôm tâm vọng tưởng nữa. Bổn công chúa bảy ngày sau sẽ gả cho hoàng tử Đôn Thanh, là một nam nhân đỉnh thiên lập địa. Ngươi nên hiểu chuyện một chút, thiên hạ bao la, nữ nhân cũng không chỉ có một người. Nếu như người đó đã không còn trên đời, ngươi vẫn cố chấp như thế chẳng những chỉ hoài phí ngày tháng của chính mình, lại còn lỡ đi bao nhiêu người tốt đẹp hơn. Lời cần nói ta đã nói xong. Ngươi hãy liệu tốt chính mình!
Trước khi nhìn thấy Tiết Tư Khiết, Lương Mẫn Doanh thật sự hoài nghi lời Lý Thần nói ra. Nàng thật không thể tin Tiết Tư Khiết kia, một hoàng nữ của quốc vương Tiết gia sinh trưởng ở Phổ Nam, sao có thể liên quan dây dưa, lẫn lộn thân phận với một Đinh Ngọc Phụng vóc người nhỏ nhắn được? Cho đến khi Tiết Tư Khiết xuất hiện, nàng suýt tí nữa cũng kêu lên ngạc nhiên. Tiết Tư Khiết trong trang phục công chúa Phổ Nam đứng cạnh bên quốc vương thế nhưng có khuôn mặt y tạc với Đinh Ngọc Phụng. Chính nàng cũng trở nên hoang mang vô định. Ôi, thế này là sao đây? Người trên thành lầu thật sự là Tiết Tư Khiết ư? Hay đúng như Lý Thần nói, nàng là Đinh Ngọc Phụng?
Lúc nghe xong những lời của Tiết Tư Khiết tỏ cho Lý Thần từ bỏ, Lương Mẫn Doanh càng cảm thấy phân vân. Nếu như không phải là Đinh Ngọc Phụng, tại sao nàng ấy phải nói những lời đó? Và nếu như là Đinh Ngọc Phụng, nàng càng không hiểu vì cái gì Đinh Ngọc Phụng lại nói những lời tổn thương người mình yêu thế này? Một người luôn tự phụ bản thân thông minh, rốt cuộc cũng phải có tình huống phải bó tay không sao hiểu nổi.
Tiết Tư Khiết nói xong cũng không đợi Lý Thần phản ứng đã muốn bỏ đi vào. Lý Thần liền kích động bật miệng nói to lên:
- Ta hỏi lại, những gì nàng nói ra nàng thật sự không nhận phải không?
Bước chân Tiết Tư Khiết chậm lại, trong đầu lại tái hiện tình cảnh ngọt ngào đêm ấy. Bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu dư niệm hài hòa thân mật vẫn còn nguyên vẹn trong tâm nàng như thể vừa mới đây. Từng cái ôm ấp, động tác nhẹ nhàng lướt qua, từng nụ hôn dịu dàng thân thương, những lời tự tình tha thiết và chân ái nhất của Á Tử. Và cả...khoảnh khắc thần tình khi được cùng Á Tử mặn nồng ái ân. Nàng có thể quên được sao? Nàng thật sự muốn cùng Á Tử đời đời kiếp kiếp. Thế nhưng...
- Ta thật sự không phải nàng ta. Đã không phải làm sao ta nhận?
- Được! - Lý Thần cật lực nén giọng.
Lương Mẫn Doanh cảm nhận được thanh âm của Lý Thần kì lạ, quay nhìn sang, còn chưa kịp nhìn được khuôn mặt kia đã thấy Lý Thần bất ngờ trợn mắt lên rồi phun ra một ngụm máu. Khoảnh khắc ấy người trên thành lầu lại ngoảnh mặt, không hề nhìn thấy tình trạng bi khổ đến phẫn hỏa công tâm của người dưới đây. Lương Mẫn Doanh hoảng hốt vội dìu lấy Lý Thần lùi về sau. Nhưng Lý Thần gạt nàng ra, vẫn làm như không sao cả tự mình bước lên mấy bước. Lương Mẫn Doanh biết nàng chỉ là đang gắng gượng. Chỉ trong khoảnh khắc mà sắc diện của Lý Thần liên tục biến thiên, khuôn mặt trắng trẻo vì giận mà đỏ lên, rồi lại chuyển thành tím đen như người trúng độc. Lương Mẫn Doanh bất chợt phải rùng mình khiếp sợ, suýt kêu lên. Cũng không biết Lý Thần có làm sao không? Nàng ấy phẫn hận đến độ hỏa khí công tâm, uất nộ mà thổ huyết thì phải biết thâm tâm nàng đã bị đả kích đến mức không còn giới hạn nào nữa. Cứ như vậy nhất định không ổn, Lương Mẫn Doanh đang khổ não, không biết làm sao khuyên nhủ được Lý Thần lui đi thì đã nghe Lý Thần oán hận nghiến răng, nhìn thẳng lên thành lầu Phổ Nam tuyên thệ:
- Ta không cần biết nàng Đinh Ngọc Phụng hay Tiết Tư Khiết. Ta khẳng định nàng là của ta. Bất cứ ai muốn đoạt nàng khỏi ta, cho dù hắn có ai ta cũng sẽ khiến cho hắn chết không toàn thây, đời đời ân hận. Bất cứ một vùng đất nào, một quốc gia nào chứa chấp nàng ngoài Vĩnh An quốc của ta, ta sẽ làm cho đến khi đất nước kia phải diệt vong, đánh cho đến khi nơi đó không còn một ngọn cỏ.
Nàng nói bằng khẩu điệu kịch liệt cay nghiệt khiến những người nghe đều cảm thấy đấy là một lời nguyền ác độc kinh thiên, làm cho người ta vừa căm giận vừa lo. Tất nhiên người Phổ Nam quốc càng cảm thấy khó chịu đựng. Tiết Vũ không nhìn được liền rút tiễn giương cung nhắm thẳng hướng kẻ đang phát cuồng ngôn mà phóng tên muốn kết liễu. Mũi tên phóng rất chuẩn, đã nhắm đúng tử huyệt của Lý Thần. Đáng tiếc, không thể cắm được vào nàng đã bị nàng bắt lấy đuôi tên. Nàng cầm lấy mũi tên hướng về phía Tiết Vũ và Phổ Nam quốc vương cất cao giọng:
- Mũi tên này ta nhận! Nhất định sẽ trả lại Phổ Nam gấp trăm lần!
Nàng nói xong dứt khoát phóng ngựa đi. Cả Lương Mẫn Doanh và đại quân cũng ngạc nhiên đến không tin được. Nhưng rốt cuộc nàng cũng rời đi, Lương Mẫn Doanh và chúng tướng, ba quân cũng xem như đã thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ cần Lý Thần không nóng giận manh động thì không cần nàng xuất lệnh, ba quân tướng sĩ cũng sẽ ghi mối hận ngày hôm nay mà trả lại cho đủ với đám người Phổ Nam và Lang Xan quốc.
Nhìn đám người Vĩnh An quốc lần lượt rút đi hết, Tiết Vũ cau mặt nhíu mày bật miệng hỏi:
- Rốt cuộc tên khốn này là ai? Hắn là cái thớ gì mà có uy ở trong đại quân Vĩnh An quốc như thế?
Tất cả không hẹn mà đúng lúc cùng nhìn sang Tiết Tư Khiết đầy thắc mắc. Tiết Tư Khiết cũng không có một phản ứng gì, chỉ cúi mặt đáp lễ một tiếng với phụ vương rồi lui trở vào nội cung.