Lời Nguyền Chung Tình

Chương 50: Phải chăng là nàng ấy?




Đến nửa đêm, Kiều Vũ Phi vì quá mệt mỏi cũng đã thành thật ngủ say, một bóng đen đã lẽn vào bên trong lều của nàng. Hắn tiếp cận đến giường nàng sau đó điểm huyệt rồi dễ dàng vác nàng trên vai đưa đi. Lúc hắn vừa vượt ra khỏi doanh trại, bất ngờ từ đâu hai đồng tiền phóng tới, cực kì hiểm ác nhắm thẳng vào huyệt Nhân Nghênh bên yết hầu của hắn mà phi. Cũng may khinh công hắn không tệ, suýt tí nữa để bị điểm trúng thì thôi rồi. Kim tiền tiêu là một loại ám khí xem như đơn giản nhất nhưng hiếm người sử dụng bởi vì dùng đồng tiền làm ám khí rất ít có lực sát thương. Trừ phi người sử dụng phải là một cao thủ tuyệt đỉnh hoặc là lúc ra chiêu phải đánh trúng những hiểm huyệt chí mạng mới có thể đả thương đối phương. Mà lực đạo vừa rồi của hai đồng tiền kia bắn đến vừa nhanh, mạnh, lại chuẩn, đủ biết người ra chiêu phải là cao thủ thượng thừa. Nơi đây là doanh trại của sứ quân Lương Chấn, bên trong người đông thế mạnh, lại còn có cao thủ ẩn phục, nếu như tùy tiện manh động chỉ tổ uổng mạng thôi. Hắc y nhân ngẫm nghĩ, sau đó quăng Kiều Vũ Phi xuống đất rồi khinh công tốc chạy đi.

Kiều Vũ Phi thảm thương chỉ trong mấy ngày vừa trúng tên trọng thương, lại còn bị bắt đi, bị va chấn, đả thương vào vết thương cũ liên tục. Lúc này, nàng đau đến cầu chết được cho xong. Khổ một nỗi tên hắc y nhân đáng ghét này điểm huyệt thế nào nàng không thể cử động được nhưng đau thì vẫn hoàn đau đến thảm như này? Thật khốn khổ làm sao! Nếu cứ tiếp tục chịu đựng, có lẽ nào nàng sẽ như thế mà chết đi?

Kiều Vũ Phi mới nảy ra ý nghĩ này liền cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng lên, sau đó là một mùi hương quen thuộc quấn quanh chóp mũi. Trái tim Kiều Vũ Phi nảy lên từng hồi hăm hở. Nàng xúc động đến muốn gào thét lên. Là nàng ấy! Lần này chắc chắc là thật! Chắc chắn là nàng ấy, không phải chỉ mơ đâu!

Người kia từng bước di chuyển đưa nàng đến bờ sông cách doanh trại không xa. Tiếp đó đặt nàng nằm lên một tảng đá, thận trọng dùng hai ngón tay áp lên cổ và cổ tay để xem mạch của nàng. Nhìn thấy trước ngực Kiều Vũ Phi chảy máu loang ra vải áo bên ngoài, người đó dường như cũng lo lắng nhẹ chạm lên vết thương của nàng một chút sau đó hít vào một ngụm vẻ như rất xúc động. Kiều Vũ Phi vẫn không thể hé mắt. Trong lòng không ngừng oán hận tên khốn vừa kia điểm huyệt nàng đã báo hại. Nhác cảm giác được khoảng cách người kia tiếp cận nàng càng lúc càng gần. Sau đó người kia bắt đầu động thủ giải khai y phục trước ngực để nhìn xem vết thương của nàng. Nội tâm Kiều Vũ Phi nảy lên đủ mọi cảm xúc, vui có, lo lắng, hồi hộp cùng một chút e thẹn cũng có. Thế nhưng nghĩ đến là người kia, ừm, nếu là người kia chịu đến gặp nàng, còn tự tay xem xét vết thương cho nàng thì dù bị thương cũng xứng đáng lắm!

Động tác của người kia rất chậm, cũng không biết như thế nào mà mất hơn một khắc vẫn chưa cởi đến trung y của nàng. Kiều Vũ Phi cũng có chút khó hiểu cùng hoang mang. Nếu như có thể mở mắt ra, hoặc được giải huyệt thì tốt biết mấy! Như thế này, nàng thật sự không biết được cử chỉ thái độ của người kia. Bởi vậy cho nên...

Lúc người kia cởi hết lớp băng quấn, nương theo ánh trăng sáng đã nhìn được vết thương. Vết thương vốn đã lành mặt, vậy mà cũng bị bung miệng vỡ ra lỡ loét trông thật khiếp sợ. Kiều Vũ Phi nghe được tiếng người đó khẽ nức nở, có vẻ như rất đồng cảm, rất đau xót. Nàng cố hết sức mình tập trung chân khí để dịch chuyển phong bế, tự mình giải huyệt trong khi người kia đã bắt đầu dùng thuốc đắp lên vết thương cho nàng. Kiều Vũ Phi nén đau khi thuốc bột rắc xuống. Chao ôi! Xót! Suốt hai kiếp làm người của nàng cũng chưa có khi nào lại bị thương đau đớn nhiều được giống như lần này! Nàng nín chịu đến chảy nước mắt. Có lẽ người kia cũng phát hiện được nàng rất đau cho nên động tác chẳng những nhẹ dần, hơn nữa còn vì nàng cúi xuống thổi nhẹ vào vết thương. Kiều Vũ Phi cảm động lắm. Khoảnh khắc người đó cúi đầu xuống trước ngực nàng để làm động tác thổi, Kiều Vũ Phi thật muốn nhoài tới, chớp lấy cơ hội mà hôn người ta một cái cho thỏa lòng mong nhớ bấy lâu. Mà khổ nỗi huyệt đạo phong bế vẫn chưa giải được đây này!

Nàng cố gắng hết sức, gồng vắt chân khí, quyết phá vỡ bằng được tình trạng định thân này. Nàng liên tục dồn ép, không tiếc nghịch chuyển kinh mạch, chỉ cố liều mạng giải huyệt cho thật nhanh, lại không nghĩ việc đảo chuyển kinh mạch như thế đã khiến nàng tẩu hỏa. Lúc nàng cảm thấy thân thể cử động được, còn chưa kịp vui mừng vì đã giải được bế huyệt công thì hốt nhiên thấy đầu óc quay cuồng, tâm trí trở nên mờ mịt, tiếp đó thì thất khứu chảy máu, biểu lộ của tình trạng bấn loạn vì tẩu hỏa nhập ma. Một chút ý thức cuối cùng đủ cho Kiều Vũ Phi biết bản thân sắp không ổn rồi. Nàng không cam tâm như thế, nàng không muốn chết đi mà không thể nhìn được Đinh Ngọc Phụng lần sau cùng. Vì vậy, nàng cố hết sức mình, nắm lấy tay người trước mặt, dùng hết tâm niệm khắc chế cơn cuồng loạn sắp nổi lên, mở mắt ra nhìn thẳng người ấy. Thế nhưng...

- A!....Ngươi...ngươi...Sao lại là ngươi?

---------------------

Trong triều đình, mấy ngày hoàng hậu kiệt sức ngã quị, Lý quí phi đã thay nàng đứng ra dàn xếp với triều thần. Triều đình bây giờ giống như cái vỏ rỗng ruột, người người đều trong trạng thái hoang mang, bần thần. Bá quan đến đại điện cũng chỉ là đi để có việc chứ thực tâm đều đã thoái nản với hoàng triều này rồi. Họ Đinh khí số đã tận. Dựa vào một nữ nhân như Trần hoàng hậu thì có thể cầm cự được bao lâu? Quần thần đối với Trần hoàng hậu thực cũng rất tin trọng, ấy nhưng thế cuộc như thế này rồi, nàng ấy cũng không thể chống chịu nổi với mệnh trời. Có lẽ thật sự đã phải lúc nên ủng hộ Lưu Hoành, vì đại cuộc cứu vãn an định cho Vĩnh An quốc...

Các đại thần nghĩ thông, liền thỏa thuận với nhau lúc lên điện sẽ cùng hoàng hậu đề xuất kiến nghị triệu hồi Lưu Hoành về cung chủ trì đại cuộc. Trong buổi hội triều, hoàng hậu cuối cùng cũng trở lại phong thái uy nghiêm tỉnh táo bước lên đại điện. Ngay khi quần thần chưa kịp mở miệng nói ra thì hoàng hậu đã chặn trước, nàng dõng dạc tuyên bố:

- Bổn cung hôm nay có hai hỉ sự muốn công bố cùng các khanh. Trước tiên, truyền Lý quí phi cùng tiểu hoàng tử Đinh Hạo lên điện.

Quần thần kinh ngạc đến ngẩn người. Hoàng hậu tìm được Đinh Hạo về rồi ư? Còn nói là hai hỉ sự. Hỉ sự kia lẽ nào là...

- Lý thống lĩnh không phụ sứ mệnh, ngoài mặt tung tin khanh ấy đã hi sinh anh dũng ở Thải Thụ cốc nhưng thật ra Lý khanh gia đã dùng kế ve sầu lột xác, trà trộn được vào quân doanh của Quang Mục trại thành công cứu được tiểu hoàng tử đưa về.

Hoàng hậu vừa nói, vừa đón lấy bế đứa trẻ trên tay Lý quí phi đưa lên trước mặt quần thần. Quần thần ngây ngốc không dám tin. Lại có thể có chuyện như vậy ư? Đứa trẻ trên tay hoàng hậu thực là tiểu hoàng tử Đinh Hạo sao? Thật là Lý Thần lại cứu được tiểu hoàng tử đưa về kinh ư?

Hoàng thân Đinh Phong bước lên một bước, đứng giữa đại điện nhìn hoàng hậu rồi lại nhìn sang tiểu hoàng tử trong tay nàng rồi mới nhìn đến Lý quí phi. Lão hỏi:

- Bẩm, đây thực là tiểu hoàng tử Đinh Hạo đây ư?

- Đinh đại nhân là có ý gì? – Hoàng hậu nghiêm nét mặt, trầm thái độ đợi theo dõi phản ứng của triều thần.

Đinh Phong còn chưa đáp, Đinh Thái cũng bước lên nói chêm vào:

- Hoàng hậu, tuy rằng người vì lo lắng cho an nguy của tiểu hoàng tử đã rất lao lực hao tâm tổn trí. Ấy nhưng huyết mạch hoàng thất không thể nhận bừa. Hai vị nương nương, ta thấy buổi hội triều này không cần thiết tiếp tục nữa...

- Đinh Thái to gan! Ở trước đại điện mà cuồng ngôn lộng ngữ, miệt thị quân uy của triều đình, xúc phạm mẫu nghi nhiếp chính là bổn cung. Trước vã miệng ba mươi cái, đuổi ra khỏi Cần Chính điện.

- Ngươi...ngươi...Các ngươi dám...?

Ngay lập tức, hai thị vệ bước vào, bắt giữ lấy Đinh Thái cho một thị vệ khác thi lệnh tát miệng lão. Cả triều đình kinh ngẩn nhìn lão hoàng thân bị nghiêm hình. Ai nấy cũng đều bâng khuâng không hiểu rốt cuộc hoàng hậu như thế là dụng ý gì? Đại thế của Lưu Hoành đã mạnh đến mức áp đảo triều ca lâu rồi, hắn không công nhiên làm phản đã là một đại nghĩa với Đinh thị vương triều. Bây giờ hắn đã có động thái, vương vị đối với hắn chỉ là vật trong tay với là có thể lấy. Hoàng hậu có làm thế nào đi nữa cũng chỉ là vùng vẫy lần cuối, không có tác dụng gì. Thay vì như thế, sao nàng ấy không liên kết với thế lực hoàng thân của Đinh gia mà duy trì thế cuộc, lại ra mặt đối kháng như thế với Đinh Thái, Đinh Phong? Các triều thần không hiểu, cũng không muốn nghĩ nhiều. Thế cuộc đã loạn đến rồi, kẻ biết nắm bắt thời cơ, biết thức thời mới là trang tuấn kiệt. Bởi vậy, bọn họ sẽ không manh động thể hiện chủ kiến cho đến khi biết được người sẽ nắm giữ đại quyền định thế.

Hoàng hậu đứng ở trên thâm trầm quan sát từng thái độ của các quần thần sau đó nhác liếc qua Lý quí phi đang trầm tư, kín đáo che giấu thái độ mà âm thầm thán nể. Quả nhiên Lý Dung Uyển mưu cơ cao thâm, thủ đoạn không đơn giản. Nàng ấy bày cho nàng nước cờ này chính là một bước hư chiêu. Ngoài mặt làm cho quần thần bất mãn, chán nản với sự thống trị của nàng. Mặt khác lại khiến Lưu Hoành đắc ý chủ quan, cho rằng các nàng đều chỉ là cá trên thớt, vùng vẫy trước lúc chết mà thôi. Quần thần càng chán ghét, các nàng càng rãnh tay, không bị ngáng chân cản trở sẽ dễ dàng thiết lập cơ mưu. Lưu Hoành càng khinh địch thì cơ hội trở mình của các nàng càng lớn.

Thấy Đinh Thái bị xử phạt xong, các triều thần đều không ai ý kiến nữa, hoàng hậu mới đứng lên tuyên nói:

- Từ lúc Đinh vương tạ thế đến nay, triều đình liên tục xảy ra phong ba, uẩn sự thê lương nối tiếp nhau khiến hoàng triều bao phen tổn thất. Có câu nước không thể một ngày không vua. Bổn cung vô đức, vô năng không thể ở ngôi hoàng hậu mà nắm quyền nhiếp chính mãi được. Phụng theo thiên mệnh, Đinh Hạo là hoàng tử kế thừa chính thống của Đinh vương, tiếp nhận ngôi báu là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Thế nên bổn cung quyết định ngày mồng 8 tháng sau sẽ là ngày đăng cơ của tân vương kế nhiệm. Bổn cung và Lý quí phi sẽ phò trợ hai bên, Đông Tây cung thái hậu cùng nhau nhiếp chính trợ giúp tân quốc vương an trị thiên hạ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.