Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 9




Gian phòng trở nên yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu càng nghe rõ hơn, nhất thời không ai nói gì.

Một lúc sau, Lục Hách Dương hỏi: “Tối nay cố ý thua sao?”

Mặc dù nhìn không rõ nhưng Lục Hách Dương để ý thấy số 17 có chút kinh ngạc, đại khái là bởi vì mình lại hỏi vấn đề này, chứ không phải vì sao lại xuất hiện trong ngõ nhỏ, vì sao lại muốn cứu anh —— những câu kiểu như vậy.

“Ừm.” Số 17 đáp.

Sự thành thật lại khiến cho Lục Hách Dương bắt đầu ngạc nhiên.

“Thấy cậu chảy rất nhiều máu.” Lục Hách Dương nói.

“Vẫn luôn như vậy.” Số 17 dừng một chút, hạ giọng hỏi: “Đây… Đây là… lần đầu tiên cậu tới xem sao?”

Thực ra là lần thứ hai, nhưng Lục Hách Dương trả lời: “Ừm, lần đầu tiên tới, cái gì cũng không quen thuộc.”

Bên ngoài có tiếng bước chân nhỏ vụn, số 17 lập tức quay đầu về phía cửa lắng nghe vài giây, sau khi xác nhận là người qua đường cậu mới quay đầu nhìn lại Lục Hách Dương nói: “Nơi này rất nguy hiểm, sau này cậu đừng tới đây nữa.”

“Thật sao?” Lục Hách Dương hỏi.

Số 17 hiển nhiên do dự, khó có thể tưởng tượng vừa mới trải qua một trận cướp bóc lại có người hỏi như vậy, nhưng ngữ khí của đối phương nghiêm túc đến gần như đơn thuần, cho nên cậu không thể không tin.

“Nơi này loạn lắm, trị an rất kém.” Số 17 giải thích.

Lục Hách Dương sau đó trả lời: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Lại qua một phút nữa, số 17 đặt tay lên khóa cửa, chậm rãi vặn khóa, cậu thấp giọng nói: “Tôi đi trước đây, nếu như năm phút sau không có động tĩnh gì khác thì cậu hẵng ra ngoài, đi về bên phải, đến đầu hẻm rẽ trái thì có thể quay lại bãi đậu xe.”

“Được.”

Trong bóng tối, số 17 tựa hồ có quay đầu lại nhìn Lục Hách Dương, sau đó cậu từ từ mở cửa ra, ánh đèn đường chiếu xiên vào người cậu, vành mũ hoàn toàn che khuất một bên khuôn mặt cậu, chỉ để lộ một sống mũi thẳng tắp, phía trên còn lưu lại thuốc màu và vết máu.

“Cám ơn cậu.” Lục Hách Dương cuối cùng lại nói.

Thân ảnh số 17 dừng lại, nói “ừm” một tiếng, sau đó bước ra ngoài rồi dùng tay trái đóng cửa lại.

Cậu đi theo đường cũ quay lại cửa hông nơi xảy ra chuyện, đã sớm không còn ai ở đó. Số 17 đi đến bên tường, cúi người nhặt lên một cái ví tiền ở trong góc.

Chiếc ví trông rất đắt tiền và rất mới, mấy tên lưu manh kia chắc mải đuổi người nên đã bỏ quên. Số 17 bỏ ví tiền vào túi áo khoác, kéo vành mũ thấp xuống, không đi vào cửa hông mà đi thẳng ra khỏi con hẻm.

Ở trong gian nhà đợi khoảng hai ba phút Lục Hách Dương mới mở cửa đi ra ngoài, đi về hướng bên phải, rẽ trái ở đầu hẻm, sau đó dừng lại. Anh nhìn ba alpha đang thở hổn hển trước mặt rồi hỏi: “Tìm tôi à?”

Alpha đứng đầu sửng sốt một lát, sau đó ấn vào tai nghe, nói một câu: “Tìm được rồi.”

“Từ lúc mất dấu tôi cho đến hiện tại hẳn là chưa quá mười lăm phút đúng không?”

“Đang chuẩn bị báo cáo.” Alpha trầm giọng nói.

Lục Hách Dương cười nói: “Vậy làm một cuộc giao dịch đi.”

Mấy người đối diện lộ ra vẻ khó hiểu, Lục Hách Dương nói tiếp: “Chuyện làm mất dấu tôi, tôi sẽ không nói ra, các anh cũng không cần nói ra.”

“Chỉ lần này thôi.” Anh nói tiếp, “Tôi ra ngoài gọi điện thoại, vừa đi vừa gọi nên lạc đường, không có chuyện gì xảy ra, cũng không cần phải làm căng như thế, không phải vậy sao?”

Alpha do dự vài giây, cuối cùng gật đầu: “Đã rõ, lần sau bọn tôi sẽ chú ý.”

Lúc Hạ Uý và Cố Quân Trì đi ra, Lục Hách Dương đang đứng cạnh xe, Hạ Uý bước xuống bậc thang hỏi: “Sao vậy?”

“Lên xe rồi nói.” Lục Hách Dương mở cửa xe.

Ba người lên xe, Hạ Uý vừa xoay vô lăng vừa quay đầu: “Xảy ra chuyện gì vậy, không phải cậu nói đi gọi điện thoại sao, sao không quay lại xem thi đánh quyền nữa?”

“Gặp cướp.” Lục Hách Dương nói.

Hạ Uý đạp phanh, cả người quay lại nhìn anh: “Không sao đấy chứ?”

“Không sao, chỉ bị mất một cái ví.” Hơn nữa mặc dù ví tiền bị mất nhưng tiền bên trong vẫn đang nhàu nát nằm trong túi quần nên tổn thất không đáng kể. Lục Hách Dương cười nói: “Là tôi không cẩn thận đến một chỗ hẻo lánh gọi điện thoại.”

“Người không sao là tốt rồi.” Hạ Uý thở phào nhẹ nhõm, lại khởi động xe, “Nếu như cậu xảy ra chuyện gì thì chú Lục và ba tôi nhất định sẽ giết tôi trước.”

“Vệ sĩ đâu?” Cố Quân Trì hỏi.

“Tôi đi dạo quanh câu lạc bộ một lúc lâu mới ra ngoài, bọn họ mất dấu tôi.”

Hạ Uý ngay lập tức hỏi: “Chú Lục có phải cũng biết rồi không?”

“Không, tôi cùng bọn họ giải quyết xong rồi.” Lục Hách Dương xoa xoa gáy, “Nói là chỉ đi lạc thôi, dặn bọn họ không cần báo cáo, nếu không bọn họ sẽ bị phạt, sau này chúng ta cũng đừng mơ đến đây nữa.”

Hạ Uý tặc lưỡi: “Bình thường đi đâu cũng đi theo, đến lúc xảy ra chuyện thật lại chẳng thấy đâu.”

Từ nhỏ đến lớn đã bị vệ sĩ đi theo, ba người họ đã sớm quen với việc lúc nào cũng bị giám thị. Giống như lần này đến phía Tây thành phố, biết rằng phía sau mỗi người đều có ít nhất ba vệ sĩ, bọn họ cũng chỉ giả vờ như không thấy, dù sao cũng giả vờ nhiều năm như vậy rồi.

Cố Quân Trì khẽ cau mày: “Có cần điều tra bắt người lại không?”

“Không sao, không cần đâu.” Lục Hách Dương dùng đầu ngón tay vân vê tờ tiền giấy nhàu nát, nói: “Tôi không có hứng thú với việc này.”

Chín giờ rưỡi sáng thứ bảy, Lục Hách Dương xuống nhà ăn sáng. Mười phút sau, trên cầu thang có tiếng bước chân, Lục Hách Dương ngẩng đầu lên nhìn, omega mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu lam sẫm, mái tóc dài buông xõa, lộ ra khuôn mặt thanh tú nhưng mệt mỏi.

“Chị mới ngủ có ba tiếng.” Lục Hách Dương uống một ngụm sữa nói.

“Buổi chiều lại phải lên máy bay, thời gian eo hẹp, chỉ có thể ngủ ít đi một chút.” Lục Thanh Mặc ngồi xuống bàn ăn, xoa xoa trán, “Dù sao bình thường cũng không ngủ được quá lâu, đã quen rồi.”

“Em có thể tự đi Loan Sơn, đợi lần sau chị có thời gian rảnh thì chúng ta cùng đi sau.”

Lục Thanh Mặc mỉm cười: “Lần sau, ai biết lần sau sẽ là khi nào, lần này đã xa cách gần ba tháng rồi.”

“Chị tự tạo áp lực cho mình nhiều quá rồi.” Lục Hách Dương phết một miếng bánh mì nướng, đặt lên cái đĩa trước mặt Lục Thanh Mặc.

“Không có áp lực, chỉ là muốn đi nhìn thôi.”

“Được.” Lục Hách Dương nói, “Lát nữa em lái xe, trên đường đi chị nghỉ ngơi đi.”

Ăn xong bữa sáng và thay quần áo, Lục Hách Dương bảo tài xế lái một chiếc ô tô bình thường tới. Lục Thanh Mặc ngồi ở ghế phó lái, trong tay cầm một hộp quà dài, Lục Hách Dương khởi động xe, hỏi: “Là gì vậy?”

“Cọ vẽ.” Lục Thanh Mặc nói, “Được đặt làm riêng, phải chờ rất lâu.”

Lục Hách Dương nhìn con đường phía trước: “Ông ấy nhận được sẽ rất vui.”

“Hy vọng vậy.” Lục Thanh Mặc đặt tay lên hộp quà, dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại.

Để đến Loan Sơn thì phải đi qua một khu phố cũ, cách trường dự bị không xa. Mỗi lần lái xe đến đây Lục Hách Dương đều sẽ giảm tốc độ, bởi vì đường không thông thoáng lắm, người đi xe đạp và đi bộ rất nhiều, vô cùng đông đúc nên cần phải cực kỳ cẩn thận.

Hai bên đường có rất nhiều quán bán đồ ăn sáng, nhưng đến giờ này không còn nhiều người đến mua nữa. Lục Hách Dương vô ý nhìn thoáng qua, sau khi quay đầu nhìn lại, anh dừng một giây, lại quay đầu nhìn về phía đó một lần nữa.

Alpha trong chiếc áo phông trắng đang cầm một chai sữa đậu nành và một túi bánh mì, sau khi trả tiền thì đẩy chiếc xe đạp cũ lên trên vỉa hè. Dáng người của cậu thẳng tắp, lại bởi vì đã quen vừa đi vừa nhìn mặt đất nên đầu hơi cúi xuống, ăn mặc bình thường nhưng trên người vẫn có một cỗ cảm giác mạnh mẽ, rất không thích hợp với đám đông bận rộn, tựa như vô tình đi ngang qua chứ không thuộc về nơi này.

Lục Hách Dương quay đầu, tiếp tục lái xe về phía trước. Khoảng hai ba mét sau đó, ở khúc cua, bánh xe lăn qua một cái hố nông, sau đó khi đánh tay lái có cảm giác rõ ràng như có dị vật dưới lốp, kèm theo âm thanh cọt kẹt. Không lâu sau, bảng điều khiển cho biết áp suất dưới lốp không bình thường.

Lục Hách Dương đạp phanh, dừng xe lại bên đường.

Lục Thanh Mặc mở mắt ra, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Lốp xe có vấn đề.” Lục Hách Dương bấm nút cảnh báo nguy hiểm, cởi dây an toàn ra, “Em xuống xem một chút.”

-Số 17 (nghiêm túc): Sau này đừng đến đây nữa, nguy hiểm lắm.

-Lục Hách Dương (hứa hẹn): Ừm ừm, được, không đến nữa.

Nhưng lần sau vẫn chứng nào tật nấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.