Lộc Môn Ca

Chương 80




Bình Dục chạy nhanh một đường tới phủ Đô Úy sau đó xuống ngựa trước phủ. Trước cửa có vài vị nô bộc của anh hắn nghe tin hắn tới đã thân thiết tiến lên cười đón: “Tam công tử.”

Bình Dục gọi một lão bộc trong đó là “Triệu bá” sau đó cười đưa dây cương cho ông ta rồi đi nhanh vào trong phủ, vừa đi vừa hỏi: “Đại ca về Kim Lăng lúc nào vậy? “

Triệu bá đi theo Bình Dục mà đáp: “Buổi tối qua ngài ấy mới về, vừa nghe tin Tam công tử tới ngài ấy đã cho người suốt đêm truyền tin cho ngài.”

Bình Dục gật gật đầu nghĩ quả nhiên anh cả có việc gấp tìm mình. Hắn đi một đường tới thư phòng, vào bên trong. Bình Hạ thấy Bình Dục tới thì lập tức đứng dậy đi ra cửa đón.

“Đệ tới rồi.” Bình Hạ đánh giá em trai một hồi, thấy hắn hơi đen và gầy nhưng lại cực kỳ có tinh thần thì cũng yên tâm, trên mặt nở nụ cười nói, “Trước ngồi xuống uống ngụm trà rồi lại nói.”

Bình Dục chạy vội một đường nên quả thực miệng khô lưỡi khô. Ở trước mặt anh trai nên hắn cũng không khách khí mà đi tới ngồi xuống bàn, cầm chén trà lên rót một chén và uống. Sau đó hắn mới tinh tế đánh giá anh cả nhà mình rồi cười hỏi: “Tẩu tẩu và A Ninh có tốt không?”

Bình Hạ vừa ngồi xuống vừa ôn tồn nói: “Đều ổn. Bây giờ muộn quá rồi, A Ninh hẳn đã ngủ rồi nên ta không gọi nó tới. Đã ba tháng nó không gặp đệ nên luôn lải nhải tam thúc thế này thế nọ, nếu nó biết đệ đã tới thì hẳn sẽ mè nheo đòi tìm đệ chơi.”

Trong mắt Bình Dục tức khắc hiện lên ý cười, sau đó hắn nghĩ nghĩ và lôi một cái hộp từ trong lòng ra. Vừa mở đã thấy đó là một bộ tượng đồng, mỗi tượng đều cầm binh khí các loại, làm giống như thật, quả thực rất được bọn nhỏ ưa thích. Hắn đưa cho Triệu bá rồi cầm chén trà cười nói: “Cái này cho A Ninh chơi.”

Loading...

Triệu bá cầm lấy đưa cho Bình Hạ. Chỉ thấy Bình Hạ hơi chau mày nói: “Trong nhà chỉ có đệ thích mua mấy thứ này cho A Ninh. Thằng nhóc đó là đứa mau chán, chơi được hai ngày sẽ quên luôn. Lần sau đừng có chiều nó nữa, nó cũng sắp phải đi học vỡ lòng rồi, không thể cứ chơi đùa như trước được.” Nói thì nói thế nhưng hắn vẫn cẩn thận cất cái hộp vào trong lòng.

Bình Dục không cho là đúng mà nhướng mày nói: “Đã lâu không thấy A Ninh nên trong lòng đệ cũng nhớ thằng bé. Thứ này cũng không đáng giá gì, xưa nay nó lại thích đao nhỏ kiếm nhỏ nên đệ mới mua cho nó chơi, cũng không ảnh hưởng gì.” Sau đó Bình Dục lại hỏi: “Đại ca muốn tìm đệ gấp như thế là có việc gì quan trọng sao?”

Bình Hạ lập tức thu lại ý cười, phất tay để Triệu bá đi ra còn mình thì trầm giọng nói: “Nói vậy đệ cũng sớm biết mấy ngày nay Thản Bố liên tiếp xâm chiếm Tây Bắc. Đại Đồng đã báo nguy, đám người Binh Bộ cũng đã liên tiếp trình vài cuốn sổ con yêu cầu Hoàng Thượng tức tốc chỉnh đốn quân vụ, chuẩn bị nghênh địch. Nhưng Hoàng Thượng lại ngày đêm trầm mê với luyện đan, đến tấu chương cũng không thèm xem, vì thế vài cuốn tấu chương kia đều nằm trong tay Vương Lệnh.”

Lúc hắn nói trên mặt hắn đã khắc sâu lo lắng: “Thế còn chưa đủ, mấy ngày nay vây cánh Trương Sĩ Mậu được Vương Lệnh giật dây đã góp lời trên triều nói Ngoã Lạt càn rỡ, Hoàng Thượng nên noi theo tiên đế mà ngự giá thân chinh khiến đám người man di kia kinh sợ. Lời này thật sự quá mức hoang đường, nhưng quá đáng nhất là có đến hơn nửa triều thần tán thành.”

Hắn cau mày nói: “Hiện giờ Hoàng Thượng vẫn chưa có ý kiến gì nhưng Vương Lệnh đã bắt đầu âm thầm điều động binh mã gần kinh thành và cả mười mấy vạn quân ở ba doanh trại lớn quanh kinh thành. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi Vương Lệnh đã có thể triệu tập hai mươi vạn binh mã và lương thảo. Đến lúc đó việc Hoàng Thượng ngự giá thân chinh hẳn sẽ được định. Nếu Hoàng Thượng thật sự thân chinh theo lời Vương Lệnh xúi giục thì triều đình hẳn không xong rồi.”

Càng nói hắn càng lo lắng, cũng không ngồi được nữa mà đứng lên, bước qua lại trong phòng nói: “Ta đã sớm cảm thấy cái tên Vương Lệnh này không thích hợp. Phải biết rằng tiên hoàng từng lấy thân phận thiên tử để ngự giá thân chinh ba lần, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi tiên đế đã đánh cho đám Bắc Nguyên tan tác, mười năm sau đó các bộ của Bắc Nguyên vẫn không thể hoàn hồn.

Sau đó Vương của Ngoã Lạt là Thản Bố tuy có thu phục Ngột Lương Hạ và Thát Đát để thống nhất Mông Cổ nhưng binh lực thì không thể địch nổi triều đình chúng ta. Tuy hắn liên tục quấy rầy biên cảnh nhưng lại không thể làm được trò trống gì.

Có điều sau khi Vương Lệnh bắt đầu được đắc ý vào hai năm trước thì lão đã ỷ vào quyền lợi của Tư Lễ Giám để trong tối ngoài sáng thả lỏng cho Thản Bố. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi Ngoã Lạt đã nuôi được binh hùng tướng mạnh, gần một năm nay lại mang binh áp sát, thế áp sát đã rõ ràng.

Đặc biệt không ổn chính là năm vị đại thần phụ tá tiên hoàng để lại người thì chết, người thì mất chức kể từ sau khi hoàng đế đăng cơ. Ngay cả Phó Băng từng như mặt trời ban trưa cũng thành tù nhân. Trương Sĩ Mậu nổi lên cùng đám đại thần nội các khác đều là người do Vương Lệnh đề bạt, nhìn qua thì trong triều đã sớm bị Vương Lệnh chia năm sẻ bảy. Theo ta thấy thì hiện giờ Ngõa Lạt có thể áp sát biên thành khiến triều đình hỗn loạn toàn bộ đều do tên đầu sỏ Vương Lệnh!”

Bình Dục thấy anh cả nhà mình chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã phân tích toàn bộ lợi hại trong đó thì ngẩng đầu nói, “Đại ca, có mấy chuyện quan trọng đệ cần thương nghị với huynh. Chuyện này vô cùng trọng đại, chỉ có thể gặp mặt nói trực tiếp.”

Hắn lập tức nói hết những chuyện xảy ra dọc đường này. Hắn biết anh cả luôn hiểu rõ mọi chuyện, có vài lời chỉ cần điểm qua hắn đã hiểu nên cũng không nhiều lời.

Bình Hạ nghe xong thì trên mặt cực kỳ khiếp sợ, nghe đến cuối thần sắc của hắn chuyển sang ngưng trọng. Chờ Bình Dục nói xong Bình Hạ thật lâu không nói gì, sau đó mới cực kỳ không tin mà lẩm bẩm: “Chẳng trách Vương Lệnh lại hành động quái dị như thế, hóa ra hắn là người Mông Cổ……”

Trầm ngâm một phen sau đó hắn mới nhíu mày nói: “Đệ tính làm thế nào? Đừng quên Vương Lệnh hầu hạ Hoàng Thượng hơn mười năm, dù lúc đó hoàng đế còn là Thái Tử, bị ghẻ lạnh lão cũng không rời bỏ. Có thể nói trong lòng hoàng đế lão là người tin cậy nhất, người khác tuyệt đối không thể so được. Cho dù chúng ta nắm giữ chứng cứ lão là người Mông Cổ thì cũng khó đưa được tới trước mặt hoàng thượng. Thứ hai là dù Hoàng Thượng thấy chứng cứ kia thì xuất phát từ sự tin vậy với Vương Lệnh hơn phân nửa bệ hạ cũng sẽ cho rằng chúng ta có tâm bôi nhọ. Đệ có nhớ rõ vị quan của Binh Bộ năm ngoái lấy chết can gián không? Thật vất vả ông ta mới thu thập được chứng cứ Vương Lệnh ăn hối lộ trái pháp luật và mưu hại trung lương nhưng còn chưa bước vào điện đã bị Vương Lệnh đổ cho tội có tâm hành thích Hoàng Thượng rồi cứ thế đánh chết ngoài điện.”

Bình Dục nói: “Đại ca, Vương Lệnh không chỉ khống chế triều chính mà nhiều năm qua còn luyện tập bí thuật. Nếu phải đối phó với lão thì dùng cách bình thường sẽ không hiệu quả. Hơn nữa đệ luôn cảm thấy hiện tại lão quyền thế ngập trời nhưng vẫn vô cùng chấp nhất với Thản Nhi Châu chứng tỏ thứ này có lẽ không chỉ có thể hồi sinh người chết như trong lời đồn, nếu không lão đâu phải tốn nhiều sức người sức của như thế. Đệ muốn nhanh chóng khám phá ra bí mật của Thản Nhi Châu, nói không chừng có thể tìm ra uy hiếp của Vương Lệnh.”

“Ý đệ là……” Bình Hạ suy tư nhìn về phía em mình.

Bình Dục đứng dậy, trịnh trọng nói: “Hiện giờ chúng ta cần xuống tay từ hai chỗ. Một là cần tìm cách kéo dài ngày xuất chinh của hoàng thượng. Hai là cần mau chóng vơ vét đủ các mảnh Thản Nhi Châu còn lại. Chỉ có hai tay cùng múa mới ngăn được cơn sóng dữ.”

Hai anh em thương lượng đến nửa đêm, lúc này Bình Dục thấy đã muộn lại lo lắng cho Phó Lan Nha nên muốn cáo từ. Lúc này Bình Hạ lại nhớ tới một chuyện, ánh mắt phức tạp mà nhìn em trai, ngăn hắn lại nói: “Đệ đừng vội, lúc chạng vạng Lục công tử có từng tới tìm ta.”

Bình Dục vốn đã định đứng dậy nhưng nghe thấy lời này thì ngẩn ra. Chờ phản ứng lại mắt hắn lập tức hiện ra lạnh lùng. Hắn biết Lục Tử Khiêm tới hơn phân nửa là vì Phó Lan Nha. Tuy trên mặt hắn có chút không được tự nhiên nhưng vẫn không chủ động mở miệng mà yên lặng chờ đợi.

Bình hạ thấy em trai mình yên lặng thì chỉ nhàn nhạt liếc nhìn sau đó nói chuyện: “Nghe nói nữ nhi của Phó Băng chẳng những đọc đủ thứ thi thư, mà rất xinh đẹp. Một đường này đệ áp tải nàng ta tới Kim Lăng hẳn không thiếu những lúc ở chung, có đúng thế không?”

Bình Dục trấn định uống khẩu trà, lát sau hắn rũ mắt à một tiếng coi như thừa nhận.

Bình Hạ thấy em trai không có ý phủ nhận thì cả kinh. Hắn nhìn chằm chằm tên kia một lúc lâu sau đó híp mắt, mở miệng thăm dò: “Nghe Lục Tử Khiêm nói hắn ngàn dặm xa xôi tới Vân Nam là muốn cứu Phó tiểu thư nhưng đệ lại tìm mọi cách ngăn trở, đến một câu cũng chẳng thể nói với người ta nên hắn cùng đường đành phải tìm đến ta. Đương nhiên người khác nói ta chỉ nghe chút ít, hiện tại ta hỏi đệ những điều hắn nói có đúng không?”

Bình Dục hiểu rõ dù Lục Tử Khiêm không chạy tới đây châm ngòi ly gián thì sớm hay muộn mình cũng phải giải thích với người nhà. Lúc này nghe mấy câu kia của Lục Tử Khiêm cũng khiến hắn thấy nhẹ nhõm không ít vì thế hắn không phủ nhận cũng không biện giải, coi như cam chịu.

Bình Hạ thấy thế thì đã sớm hiểu bảy tám phần. Hắn biết em trai mình là người cực kỳ có chủ ý vì thế trong lòng nổi lên lo âu. Hắn dạo bước trong phòng, khóe mắt liếc qua bàn trà, chần chừ một lúc mới đi tới cầm lấy một vật.

Một lát sau hắn cố nén cơn tức giận, tạm thời áp xuống xúc động muốn mắng chửi mà đưa vật kia cho Bình Dục nói: “Đây là Lục Tử Khiêm nhờ ta chuyển cho đệ, hắn nói đệ có chút hiểu lầm với hắn và Phó tiểu thư. Chỉ cần nhìn thấy vật này thì không cần hắn nhiều lời đệ sẽ tự nhiên hiểu vì sao hắn lại chấp nhất phải cứu Phó tiểu thư như thế.”

Bình Dục thấy thứ kia giống một phong thư thì trong lòng biết cái tên Lục Tử Khiêm kia hẳn không có ý tốt. Vốn hắn không thèm để ý nhưng vừa cầm lấy, chưa kịp ném mũi hắn lại đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, ngọt ấm, giống hệt mùi trên người Phó Lan Nha.

Hắn biết dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của mình thì Lục Tử Khiêm căn bản không có cơ hội tiếp cận Phó Lan Nha vì thế thứ này nhất định là do Lục Tử Khiêm lấy được từ chỗ Phó Lan Nha trước kia.

Cổ họng hắn nghẹn lại, nhìn chằm chằm lá thư kia. Hắn cảm thấy phong thư kia như mọc dây móc kéo hắn tới, câu lấy ánh mắt hắn khiến hắn không thể rời đi. Mãi lâu sau hắn rốt cuộc không nhịn được mà mở ra thì thấy bên trong là một cái khăn. Mở cái khăn ra hắn thấy bên trên là mấy câu thơ ngay ngắn. Hắn đọc nhanh như gió, tim như bị ai đó siết lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó nhìn. Hắn nhìn chằm chằm tấm khăn một lúc lâu rồi bỗng niên ném nó lên bàn, cố cười nói: “Lục Tử Khiêm đúng là kẻ đáng chết, vì chửi bới Phó Lan Nha mà dùng đến thủ đoạn hạ lưu thế này, thật là đáng khinh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.