Lộc Môn Ca

Chương 79




Tần Dũng ở trong phòng nghiệm thi, Lý Do Kiệm và Tần Yến Thù ở ngoài viện đợi. Bọn họ đoán phải mất một lúc Tần Dũng mới ra được nên đơn giản sóng vai đi dọc hành lang. Bóng cây cỏ hai bên chậm rãi di chuyển, ánh trăng chiếu trên mặt đất dát mỏng một tầng.

Hai người đều có tâm sự nên đi một lúc vẫn im lặng. Lý Do Kiệm nhớ tới chuyện lúc trước trong hẻm, mày hết nhăn lại thả rồi lại nhăn. Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi: “Yến Thù, huynh có cảm thấy A Liễu tỷ đối với Bình đại nhân ——”

Mới vừa nói tới đây hắn đã dừng lại. Ngoài tình cảm đối với Tần Dũng hắn còn kính trọng nàng vì thế mấy chữ “có ý” kia hắn không sao nói ra miệng được.

“Gần đây huynh làm sao thế?” Tần Yến Thù lấy lại tinh thần, hồ nghi mà nhìn về phía Lý Do Kiệm hỏi, “Sao cứ nói nửa vời thế?”

Lúc không có người Lý Do Kiệm nói chuyện với hắn đều nói tới A Liễu tỷ. Nhiều ngày nay khi nhắc đến chị hắn cái tên này toàn là muốn nói lại thôi.

Lý Do Kiệm cẩn thận hồi tưởng lại thần sắc của Tần Liễu lúc vừa rồi ở trong hẻm, dù ánh trăng mờ ảo nhưng một mạt đỏ hồng trên mặt nàng cũng không vuột được khỏi mắt hắn. Đã thế chuyện này còn không phải lần đầu tiên. Mà tình cờ hơn nữa là mỗi lần nàng ấy như thế đều có Bình đại nhân. Nhưng việc này rốt cuộc cũng chưa được chứng thực nên hắn không muốn suy nghĩ lung tung, tâm tư cũng không muốn thừa nhận.

“Không có việc gì.” Hắn vội nói lời này, trong lòng hối hận vì suýt nữa đã làm A Liễu tỷ rơi vào tình trạng khổ sở. Sắc mặt hắn âm trầm, đầu nghiêng qua một bên tránh không cho Tần Yến Thù nhìn thấy thái độ suy sụp của mình, miệng nói, “Ta cảm thấy A Liễu tỷ đã 21, hôn sự không thể kéo dài nữa. Chờ chúng ta hộ tống Phó tiểu thư vào kinh sau đó ta sẽ về nói phụ thân ta đến Tần Môn cầu hôn.”

Hắn vừa nói lời này Tần Yến Thù đã bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười nói, “Lời này huynh đã nói với ta 80 lần rồi. Bản thân ta đương nhiên không có ý kiến nhưng tỷ ta có chịu không?”

Lý Do Kiệm nhớ tới thái độ của Tần Dũng thì sắc mặt buồn bã. Đột nhiên hắn mạnh miệng nói: “Ngày ngày nàng đều bận rộn nhiều việc, tạm thời không có thời gian rảnh nghĩ chuyện này. Chờ về Thục Trung chúng ta đến cửa cầu hôn thì tự nhiên nàng sẽ đồng ý.”

Tần Yến Thù mím môi, vốn hắn định lắc đầu nhưng lại thoáng nhìn vẻ mặt không vui của Lý Do Kiệm nên đành sửa lời: “Huynh cũng biết tính tỷ tỷ của ta, nàng nhìn ôn hòa nhưng kỳ thật rất có chủ ý. Chuyện chung thân đại sự há có thể coi như trò đùa? Tốt nhất huynh nên hỏi nàng trước một tiếng, nếu đến tâm ý của nàng huynh còn không biết đã tùy tiện tới cửa cầu thân thì sợ là tỷ tỷ sẽ cảm thấy mình không được tôn trọng. Đến lúc đó dù nàng vốn đồng ý sợ cũng sẽ đổi thành không đồng ý.”

Lý Do Kiệm nghe được lời này thì nhíu chặt mày thành hình chữ xuyên. Mấy năm nay hắn tâm tâm niệm niệm chỉ có Tần Liễu, mỗi lần Tần Môn có việc hắn đều là người đầu tiên đứng bên cạnh nàng.

Tả hộ pháp của Trấn Ma Giáo xuất hiện trên giang hồ nên nàng muốn dẫn dắt mọi người trong Tần Môn đối phó với Trấn Ma Giáo. Lúc ấy hắn không nói hai lời đã dẫn người của Hình Ý Tông gia nhập hàng ngũ.

Phó tiểu thư cứu mạng Yến Thù nên A Liễu tỷ muốn hộ tống nàng ta đến kinh thành để báo đáp ân tình hắn cũng dứt khoát đi theo. Nói tóm lại A Liễu tỷ ở đâu thì hắn ở đó, nàng muốn làm gì hắn trước giờ đều ủng hộ, cũng chưa từng nhăn mày. Nhưng vì sao A Liễu tỷ lại không đón nhận tâm ý của hắn chứ? Mỗi lần hắn nhắc tới hôn sự của hai người trước mặt nàng là nàng sẽ thoái thác, nếu không sẽ nói gần nói xa không cho hắn câu trả lời.

Trong lòng hắn dâng lên bất an, mờ mịt cúi đầu nhìn bản thân. Chẳng lẽ hắn tệ thế sao?

Không đúng, bộ dáng của hắn không kém, võ công cũng không kém nàng. Nói về gia thế thì Hình Ý Tông và Tần Môn cũng môn đăng hộ đối. Hơn nữa hai nhà đi lại gần gũi, từ nhỏ hắn và chị em nàng lớn lên bên nhau, tính tình cũng thân thuộc.

Ngoài việc hắn nhỏ hơn nàng 2 tuổi thì thật sự hắn không có chỗ nào không xứng với nàng.

Lý Do Kiệm tâm sự nặng nề, nghĩ đến xuất thần nên cũng không nói gì nữa. Thẳng đến gần hoa viên, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ truyền đến hắn mới lấy lại tinh thần. Vừa ngước mắt nhìn hắn đã thấy Bình Dục vội vàng đi qua, trên người là áo bào lụa màu ngọc, gọn gàng chỉnh tề. Hình như hắn đang muốn ra ngoài phủ, phía sau còn có đám người Lý Mân. Bình Dục vừa đi vừa thấp giọng dặn dò gì đó.

Lý Do Kiệm nhìn thấy Bình Dục thì xúc động mãi mới nén được lại dâng lên. Hắn không nhịn được quét mắt nhìn Bình Dục, thầm nghĩ: Chẳng lẽ A Liễu tỷ thật sự coi trọng Bình Dục cho nên mới không chịu đón nhận tâm ý của hắn sao?

Nhưng hắn nhìn bóng dáng thon dài thẳng tắp của Bình Dục thì nghi hoặc nghĩ người này có chỗ nào đáng cho A Liễu tỷ vừa ý nhỉ? Không nói đến chuyện giang hồ nhân sĩ căn bản không dính dáng đến nhà huân quý, chỉ nói tới thái độ bất thường của Bình Dục với Phó tiểu thư trên đường này đã quá rõ ràng. A Liễu tỷ còn thận trọng hơn hắn, không có chuyện nàng không nhìn ra việc này.

Thế nên chẳng lẽ hắn đã nghĩ sai rồi?

Hắn trái lo phải nghĩ, bị quấy nhiễu đến nỗi cõi lòng không thể an ổn được. Hắn đi được hai bước lại dừng lại nghĩ mình vẫn nên tự mình hỏi A Liễu tỷ mới được.

“Ta đi tìm A Liễu tỷ.” Hắn không đầu không đuôi nói một câu này rồi quay đầu, nhíu mày nhìn Tần Yến Thù hỏi, “Huynh có đi không?”

“Không phải tỷ tỷ còn đang nghiệm thi sao?” Tần Yến Thù kinh ngạc hỏi, “Có đi cũng không gặp được, huynh gấp cái gì?”

“Vậy ta ra ngoài phủ một chút.” Lý Do Kiệm có vài phần bực bội nói, “Một canh giờ sau ta lại trở về, không cần tìm ta.”

Dứt lời hắn ném Tần Yến Thù còn đang kinh ngạc lại mà đi về phía trước, một đường đi ra ngoài phủ. Hắn theo bản năng muốn tìm bóng dáng Bình Dục, thật vất vả mới gần đuổi kịp Bình Dục cạnh ở một tấm đá khắc. Hắn đang muốn tiến lên thử vài câu thì ai ngờ đột nhiên lại có người xuất hiện.

Nhìn thấy hắn đối phương cũng có vẻ hoảng sợ.

“Lý Thiếu trang chủ.”

Lý Do Kiệm thấy rõ người nọ thì sắc mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Vương Thế Chiêu gọi: “Vương Đồng Tri?”

Vương Thế Chiêu kinh ngạc nhìn Lý Do Kiệm rồi lại quay đầu nhìn Bình Dục lúc này đã đi tới cổng lớn. Tròng mắt hắn chuyển động, lại quay lại nhìn Lý Do Kiệm phía sau rồi cười cười nói: “Ý, sao không thấy Tần đương gia nhỉ?”

Lý Do Kiệm đề phòng hỏi: “Ta không biết nàng ấy ở đâu. Sao? Vương Đồng Tri có việc tìm Tần đương gia ư?”

“Không có việc gì.” Vương Thế Chiêu có vẻ đang vui, khó có lúc không so đo ám chỉ trong lời của đối phương mà chỉ hỏi, “Lý Thiếu trang chủ muốn ra ngoài ư?”

“Tùy tiện đi một chút thôi.”

“Rất tốt.” Vương Thế Chiêu gật đầu, ánh mắt đầy thâm ý, giọng điệu cao thâm khó đoán nói, “Bên trong Mạc Lậu Châu Thị có mỹ nhân số 1 số 2, theo ta thấy thì không hề kém mỹ nhân của Thục Trung đâu.”

Sắc mặt Lý Do Kiệm biến đổi, luôn cảm thấy lời này có ý trêu đùa Tần Dũng thế nên lòng hắn rất tức giận. Hắn nhịn hồi lâu mới buồn bực nói: “Không cần, tại hạ không thể so với Vương Đồng Tri, ta cũng không có hứng thú với đám oanh oanh yến yến đó.”

Dứt lời hắn tùy ý chắp tay sau đó không thể ý đến Vương Thế Chiêu mà đi ra ngoài. Tên kia lại rất có hứng thú mà đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hắn. Đợi hắn đi rồi tên này mới nhìn quanh, thấy xung quanh không có ai hắn đột nhiên trầm mặt, dùng khinh công bay lên bám theo Lý Do Kiệm.

Vất vả lắm Bình Dục mới làm xong việc, đang muốn đi tìm Phó Lan Nha thì hạ nhân lại báo là thế tử đã về Kim Lăng, sai người tới thỉnh công tử đi Giang Ninh Đô Úy phủ nói chuyện.

Bình Dục không nghĩ anh trai mình trở về nhanh như thế, đã vậy vừa về đã cho người gọi mình tới. Hắn chỉ nghĩ Giang Nam bên này có việc gì gấp vì vậy không dám chậm trễ mà giao các hạng mục công việc còn lại nhờ Lý Du làm còn mình thì đổi quần áo và cưỡi ngựa ra ngoài.

Lúc đi trên đường cái hắn vừa lúc đi qua một đoàn xe. Chỉ liếc mắt một cái hắn đã nhận ra người dẫn đầu chính là Đặng An Nghi. Lòng hắn cười lạnh nghĩ: đúng là tới nhanh thật, bọn họ vừa mới an ổn ở Kim Lăng thì Đặng An Nghi đã theo đuôi tới. Nhưng hắn không rảnh ứng phó với kẻ này nên chỉ nhìn thẳng, thúc ngựa đi qua.

Bóng dáng hắn vừa biến mất thì rèm xe ngựa vốn bị người ta xốc lên một khe hở lúc này cũng buông xuống, có người ở bên trong gõ gõ vách xe.

Đặng An Nghi đã sớm nhìn thấy Bình Dục, lúc này nghe thấy tiếng gõ kia thì tự nhiên biết muội muội đang gọi mình. Sắc mặt hắn hơi không kiên nhẫn sau đó trầm xuống nhưng vẫn xuống ngựa rồi lên xe.

“Làm sao vậy?” Trong lòng hắn biết rõ nhưng vẫn nhướng mày hỏi, thần sắc lãnh đạm.

Vừa rồi Đặng Văn Oánh mới nhìn thấy Bình Dục nên đang định hỏi thăm anh trai mình vài câu ai ngờ lại thấy sắc mặt hắn âm trầm nên sợ tới mức lời cũng nuốt luôn.

“Không có gì.” Nàng ta gượng cười, ném đồ chơi trong tay lên bàn, chán đến chết mà nằm xuống, đáy lòng lại sinh hờn dỗi

Đặng An Nghi đương nhiên biết nàng ta lại vì Bình Dục mà tác quái vì thế ánh mắt hắn lạnh xuống, muốn mắng nàng ta vài câu nhưng thấy bộ dáng nàng ta bị dày vò thế kia thì lại nhịn.

“Muốn nói cái gì thì nói đi.” Hắn khẽ thở dài, ngẩng đầu vuốt tóc nàng ta, tự bản thân cũng cảm thấy mình quá dung túng nàng ta.

Mắt Đặng Văn Oánh hơi sáng lên, nhưng đã có kinh nghiệm của vài lần trước nên sau khi cẩn thận liếc nhìn thần sắc của hắn nàng ta cũng không dám làm càn mà chỉ quanh co lòng vòng nói: “Nhị ca, muội nhớ rõ lần trước huynh từng nói trước khi ra khỏi Hồ Nam nhất định có thể bắt được Phó Lan Nha. Nhưng hiện tại đã tới tận Kim Lăng mà đến một sợi tóc của nàng ta cũng chưa túm được, lúc này còn mất cả Lâm Chi Thành. Nếu cứ thế này thì bao giờ chúng ta mới được việc?”

Đặng An Nghi không chiếm được lợi trên tay Bình Dục nên trong lòng cũng rất sầu. Hắn nghe thấy lời này thì càng thêm buồn bực mà liếc nàng ta. Hắn biết có nói thì nàng này cũng chẳng hiểu gì nên chỉ nhẫn nại đáp: “Trong lòng nhị ca hiểu rõ.”

Đặng Văn Oánh biết anh mình có bản lĩnh, sau khi nghe được câu nói đảm bảo tự tin 10 phần này thì lòng nàng cũng hơi bình tĩnh lại. Nàng ta xoay người, ngửa đầu nhìn đỉnh xe, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Muội đang nghĩ cái gì thế?” Đặng An Nghi liếc mắt nhìn đứa em gái trên danh nghĩa này, đáy lòng mềm mại. Từ 5 năm trước hắn thuận lợi thay thế Đặng An Nghi đã thường xuyên thấy đứa em gái này đi theo phía sau làm phiền hắn, miệng luôn gọi “Ca ca” ngắn “Ca ca” dài.

Trước đó hắn vốn tưởng rằng trong ngực mình không phải trái tim mà là một khối đá cứng rắn. Ai ngờ khi đứa em gái này ngày ngày gọi “ca ca” thì viên đá lạnh băng kia lại dần có nhiệt độ. Cảm xúc này quả thực khiến người ta nghiện. Cho dù đã 5 năm trôi qua nhưng hắn vẫn sa vào trong đó, lúc nào cũng luyến tiếc buông tay.

Đặng Văn Oánh không dám để anh trai biết ý tưởng chân thật của mình, nàng ta cắn cắn môi mơ hồ nói: “Muội nghĩ nếu có thể dùng Phó Lan Nha để hoàn thành việc lớn thì vị trí hoàng hậu của đại tỷ ở trong cung sẽ không thể lay chuyển, Vĩnh An Hầu phủ của chúng ta cũng sẽ ngày một tốt hơn. Cái này ít nhiều đều do nhị ca mưu tính.”

Nha đầu ngốc này, khóe miệng Đặng An Nghi hơi nhếch lên nghĩ quả nhiên hắn nói gì nàng ta cũng tin. Nếu ngoài phần tin cậy nàng có thể đem tâm tư dành cho Bình Dục chuyển cho hắn nữa thì tốt rồi.

Nghĩ đến Bình Dục là sắc mặt hắn lại trở nên khó coi. Hắn rũ mắt, nhìn bộ dạng có chứa hy vọng của Đặng Văn Oánh thì tức giận lại dâng lên, miệng không nhịn được châm chọc nàng ta: “Muội đừng tưởng ta không biết muội nghĩ cái gì. Nói thật cho muội biết, cho dù Phó Lan Nha thành thuốc dẫn rồi thì Bình Dục cũng chỉ thương tâm một hồi mà thôi. Qua vài năm hắn sẽ cưới người khác, không bao giờ cưới muội đâu.”

Sắc mặt Đặng Văn Oánh cứng đờ, giận quá hóa cười nói: “Bình Dục là ai? Muội đã sớm quên hắn rồi! Nhị ca còn lung tung đoán mò như thế muội sẽ không để ý tới huynh nữa.”

Nàng ta căm giận quay người, xoay lưng về phía Đặng An Nghi. Sau một hồi thấy Đặng An Nghi trầm mặc nàng ta mới đỏ mặt, tức giận nói: “Ngày ấy ở Kinh Châu hẳn nhị ca cũng đã nghe bà ngoại nói. Mẫu thân gửi tin tới nói kiếp nạn ba năm của muội đã qua, hẳn người nhà sẽ thay muội chọn một mối hôn sự khác ở kinh thành. Hai tháng này chúng ta không ở nhà mẫu thân đã nghĩ được ba mối khác nhau. Chưa hết năm nay chắc chắn phụ mẫu sẽ đính hôn cho muội. Lần này sẽ không có gì thay đổi được, nếu nhị ca thật tình thương muội thì không bằng đi hỏi thăm kỹ phẩm hạnh mấy người kia ra sao, miễn cho muội gả qua rồi sẽ không được sống yên bình.”

Trong mắt Đặng An Nghi tràn đầy lệ khí, nhưng trong một chớp mắt hắn lại nở nụ cười nói: “Đã biết, nhị ca sẽ để ý việc này.”

Dứt lời hắn cong cong khóe môi, thay nàng ta dém chăn rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hắn lớn lên trong nghèo khó, sau đó lại vào ma giáo vì thế tâm tư thâm độc hơn bất kỳ ai. Trong quá khứ, cuộc sống của hắn chỉ có tranh đoạt, không có đạo nghĩa gì để mà nói. Thứ hắn để ý thì sẽ không để kẻ khác mơ ước. Mà trong những thứ đó cũng bao gồm cả nàng ta. Lúc này đây hắn sẽ không để nàng ta rời đi. Nhân duyên của nàng phải do hắn quyết.

Giống như…… 5 năm trước vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.