Lộc Môn Ca

Chương 60




Lục Tử Khiêm nghe thấy lời này thì như bị dội một chậu nước lạnh, sắc mặt xám đi vài phần. Vì hôn sự giữa hai nhà nên hắn cũng quen thuộc người hầu của Phó gia. Hắn biết vị Lâm ma ma này là người đã ở Phó gia lâu, cực kỳ được Phó Lan Nha nể trọng. Nếu lời vừa rồi do người khác nói thì thôi, nhưng nó lại do Lâm ma ma nói……

Còn nhớ năm kia, có một lần hắn theo cha đến Phó gia tặng quà ngày lễ, lúc đi ngang qua hoa viên có nghe được tiếng người nói chuyện bên kia tường. Giọng người kia mềm nhẹ uyển chuyển, dễ nghe cực kỳ. Trong lòng hắn biết là nàng, ngực cũng nóng lên, cố ý dừng lại nghe ngóng. Phó Duyên Khánh ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng như nhắc nhở.

Hắn quay đầu vừa lúc nhìn thấy ánh mắt chứa ý cười của Phó Duyên Khánh nên trong lòng cả kinh nhớ tới cha hắn và Phó bá bá còn ở một bên thế nên đành nhanh chóng thu lại tâm tình đi về phía trước. Ai ngờ mới vừa đi đã thấy vị Lâm ma ma này đi ra từ hoa viên, đằng sau có một đám nha hoàn. Tay bà ta cầm bình hoa, bên trong chỉ có một bông hải đường dính sương sớm, đang đúng lúc nở rộ.

Thấy Phó bá bá, Lâm ma ma dẫn người tới hành lễ, cười vui nói: “Tiểu thư nói đêm qua mưa quả là đúng lúc, trong một đêm mà vườn hải đường đều nở rộ vì thế tiểu thư tự mình ngắt một bông đưa đến thư phòng cho lão gia.”

Trên mặt Phó bá bá lập tức tràn ra nụ cười ấm áp, ông vuốt râu ra vẻ nghiêm túc nói: “À, ta đã biết, mau đưa đi.”

Lâm ma ma mỉm cười đáp lời sau đó đứng dậy ngước mắt nhìn hắn một cái, ý cười càng sáng lạn hơn. Bà ta xoay người đi theo một đường khác.

Ánh mắt kia rõ ràng lộ ra khen ngợi khiến hắn ngượng ngùng. Mãi tới khi cáo biệt Phó bá bá và Phó Duyên Khánh ở cổng lớn mà ngực hắn vẫn còn kích động như được rót một dòng nước ấm. Ấy vậy mà lúc này Lâm ma ma lại nói lời kia, nó như lưỡi đao đâm vào ngực hắn khiến tia hy vọng cuối cùng của hắn cũng bị dập tắt.

Đúng vậy, cảnh còn người mất, mọi chuyện đã không thể quay lại. Lúc này trong lòng nàng không biết đã coi hắn thành kẻ tiểu nhân ti tiện thế nào, sao còn có thể trông cậy người bên cạnh nàng coi trọng hắn chứ? Môi hắn trắng bệch, chua xót mà nhìn Phó Lan Nha, cũng không dám gọi khuê danh của nàng nữa mà chỉ gian nan nói: “Phó tiểu thư, lần này ta xuống phía nam là muốn thành tâm thành ý giúp nàng. Một là vì giao tình nhiều năm của hai nhà, hai là vì Phó bá bá và Duyên Khánh.”

Phó Lan Nha đang đỡ tay Lâm ma ma để lên xe nghe thấy câu này thì đột nhiên dừng lại. Lục Tử Khiêm nhìn thấy rõ động tác của nàng nên nhất thời dâng trào cảm xúc muốn đuổi theo nhưng phó Lan Nha chỉ dừng lại một chớp mắt rồi lập tức chui vào trong xe.

Hai gã Cẩm Y Vệ trước mặt cũng không nhường đường, hắn rơi vào đường cùng muốn nói gì đó. Đúng lúc này có một giọng nói vang lên bên tai, “Lục công tử, hãy tự trọng.”

Giọng nói của người này không lớn nhưng miệng lưỡi thì có sức chấn áp hơn hai gã Cẩm Y Vệ kia nhiều. Lục Tử Khiêm rùng mình, quay đầu lại thì thấy người nói chuyện là một người trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi, bộ dạng cao gầy tuấn mỹ nhưng biểu tình lại cực kỳ lạnh lùng. Đôi mắt hắn giống như sao sáng, rực rỡ bức người.

Trong dĩ vãng hắn có gặp Bình Dục một hai lần, cũng chưa từng nói chuyện nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra. Nhưng xuất phát từ trực giác hắn cảm thấy ánh mắt người này nhìn mình cực kỳ không tốt, trong lòng xẹt qua một cảm giác quái dị.

Hai người đối diện một lát thấy đối phương ẩn ẩn có khí khái của kẻ bề trên nên Lục Tử Khiêm mới tỉnh ngộ. Hóa ra đây là Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ Bình Dục. Hắn không nhịn được nhớ tới lời của Đặng tiểu thư lúc trước. Đối với thật giả trong lời nói kia hắn vốn còn chưa xác định, nhưng nghĩ tới chuyện Tây Bình Hầu phủ từng vì Phó Băng mà ăn lỗ nặng thì rốt cuộc hắn cũng tin ba phần. Nghĩ thế nên ánh mắt hắn nhìn Bình Dục càng thêm phai nhạt, nhưng lúc này Phó Lan Nha còn ở trong tay kẻ này thế nên dù Lục Tử Khiêm muốn giúp nàng thì cũng phải qua cửa này đã. Vì thế hắn đành lùi hai bước, rũ mắt nói: “Tại hạ Lục Tử Khiêm bái kiến Bình đại nhân.”

Hắn hiện giờ đang làm Biên Tu ở Hàn Lâm Viện, so về phẩm cấp thì thấp hơn Bình Dục, hơn nữa Phó Lan Nha còn đang ở trong tay người này nên giọng điệu và thái độ của hắn vẫn rất thận trọng.

Bình Dục không ngủ cả đêm nên trong lòng đã cảm xúc ngổn ngang, bây giờ lại có một Lục Tử Khiêm chạy đến khiến sắc mặt của hắn càng xấu. Tuy trải qua việc vừa rồi hắn cũng không dám đối mặt với Phó Lan Nha nhưng nghe Lục Tử Khiêm dám gọi thẳng khuê danh của nàng chứng tỏ hai nhà trước kia rất thân quen nên trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, cực kỳ không thoải mái.

Nếu không phải vừa rồi chủ tớ Phó Lan Nha lạnh nhạt với Lục Tử Khiêm thì hắn đã sớm dùng một vạn lý do đường hoàng để đuổi cái tên này đi chứ làm gì có nhẫn nại nghe hắn nói tới tận bây giờ?

Nhưng nghe lời Lục Tử Khiêm nói hắn tới Hồ Nam vì muốn giúp Phó Lan Nha, bên người hắn còn mang theo không ít võ lâm cao thủ chứng tỏ đã chuẩn bị tỉ mỉ thì Bình Dục cũng nghi ngờ không biết kẻ này có phải đã biết chút nội tình gì không.

Hai người đang giằng co thì Bạch trưởng lão và đám Hồng bang chủ đã ôn chuyện xong, đang muốn cùng nhau đi. Ai ngờ vừa quay đầu đã thấy Bình Dục và Lục Tử Khiêm đứng đối đầu, cả hai đều lạnh lùng, bầu không khí căng thẳng.

Bạch trưởng lão chỉ cho là có điều gì đó hiểu lầm nên vội cung kính dẫn Hồng bang chủ tới cười nói: “Bình đại nhân, vị này chính là chưởng môn Bát Quái Môn Hồng bang chủ, cũng là Võ lâm minh chủ hiện tại. Lần này Hồng bang chủ xuống phía nam là để đối phó với Nam Tinh phái.”

Sau đó ông ta quay đầu nói với Hồng Chấn Đình: “Vị này chính là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ Bình đại nhân.”

Hồng Chấn Đình đánh giá Bình Dục một phen, trong lòng kinh ngạc vì hắn còn quá trẻ. Sau đó ông ta chắp tay cười nói: “Tại hạ Hồng Chấn Đình, nghe danh Bình đại nhân đã lâu.”

Bình Dục thấy người trước mặt là một nam tử trung niên tầm 40 tuổi, mắt phượng mày ngài, oai hùng bất phàm thì chẳng rảnh để ý tới Lục Tử Khiêm nữa. Hắn xuống ngựa, chắp tay cười nói: “Hóa ra là Hồng bang chủ, thất kính thất kính.”

Lúc nói chuyện hắn nhớ Tần Dũng nói hơn hai mươi năm trước Lâm Chi Thành từng dùng một bài《 long sóc thao 》huỷ hoại nội lực của chưởng môn Bát Quái Môn trong võ lâm đại hội. Không biết vị chưởng môn kia và người trước mặt này có phải cùng một người không. Có điều tiếng nói của người này như chuông lớn, nội lực hồn hậu, hoàn toàn không giống đã từng bị trọng thương.

Trong lòng nghĩ như thế nhưng sợ Nam Tinh phái lại đuổi tới, đồng thời nhớ thương muốn đưa Phó Lan Nha về biệt viện nên hắn cười nói: “Bạch trưởng lão, khó có lúc Hồng bang chủ đường xa mà tới nhưng lúc này Nam Tinh phái vẫn đang rình rập, sự việc cấp bách, chúng ta phải đưa tội quyến đến nơi an toàn đã, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Hồng Chấn Đình hình như có tính toán khác nên nhất thời không nói gì, còn Bạch trưởng lão thì không hề nghi ngờ nói: “Đương nhiên là như thế.” Sau đó ông ta quay đầu nói với mọi người: “Nhanh đi biệt viện thôi.”

Đoàn người sôi nổi lên ngựa, tiếp tục khởi hành. Lục Tử Khiêm cũng xoay người lên ngựa, được đám Hồng bang chủ bảo vệ ở giữa, một đường đi về phía trước.

Mắt thấy Bình Dục trước sau vẫn đi theo bên cạnh xe ngựa, lại nhớ tới ánh mắt của đối phương lúc nãy nên trong lòng Lục Tử Khiêm càng thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Mới vừa đi được một nửa thì phía sau đã truyền đến một trận gió thu lạnh lẽo, trong đó ẩn ẩn có tiếng huân.

Mọi người cả kinh, có người hô nhỏ: “Nam Tinh phái!”

Tất cả đều nắm chặt cương, rút vũ khí bên hông để nghênh địch. Chỉ trong nháy mắt đã có tiếng đàn xen lẫn tiếng huân, âm luật giống như chứa kim nhọn, tiếng gió như bọc giáp, cực kỳ sắc bén đâm thẳng tới đây.

Mọi người chỉ cảm thấy ngực giống như bị ngàn cân đè lên, buồn bực không chịu nổi. Phó lan nha biết tiếng đàn kia lợi hại lại nhớ tới vừa nãy nàng có bịt tai cho Bình Dục, không biết bọn họ chạy một hồi này có bị rơi xuống không. Nàng vội vén rèm nhìn ra ngoài, thấy sắc mặt Bình Dục quả nhiên trắng đi vài phần, bên tai sớm đã không thấy vải nút tai đâu nữa.

Nàng nhìn qua thì thấy Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đều đang nhét bịt tai thế là nàng lo lắng cực kỳ, vội thúc giục Bình Dục: “Bình đại nhân, tiếng đàn kia lợi hại như thế, sao ngài không bịt tai lại?”

Bình Dục bị kia tiếng đàn kia quấy rối nội lực, ngũ tạng lục phủ đều đang quay cuồng lợi hại. Hắn đang cố hết sức điều hòa hơi thở hỗn loạn nhưng nghe thấy Phó Lan Nha nói thế hắn mới nhìn quanh. Thấy Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng quả thực đang bịt tai, mặt hoang mang nhìn mình thì trên mặt hắn hiện lên một tia xấu hổ. Vốn hắn không muốn để ý tới Phó Lan Nha nhưng không chịu được nàng thúc giục nên đành nén cảm giác buồn bực trong ngực xuống mà tức giận nói: “Ngươi mau bỏ rèm, ta tự biết làm thế nào.”

Phó Lan Nha không hiểu võ công còn hai thằng nhóc Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân ngu si kia cũng không biết gì hết. Những người còn lại có ai không biết cái thứ này căn bản vô dụng chứ? Nhưng dù thế, đợi Phó Lan Nha buông mành hắn cũng do dự đưa tay lên ngực sờ soạng lấy bịt tai ra rồi xấu hổ bịt tai cho bản thân.

May mà mọi người đều bận nghênh chiến nên chẳng ai để ý tới hành động lén lút của hai người bên này. Chỉ có Lục Tử Khiêm vì không biết võ công, không bị tiếng đàn quấy nhiễu nên hắn lẳng lặng thu hết hành động của hai người vào trong mắt.

Tiếng huân kia trong phút chốc đã tới gần, cùng với đó là tiếng đánh nhau kịch liệt. Một lát sau đã thấy người của Tần Môn và Hình Ý Tông đang đuổi theo đám người Nam Tinh phái đánh nhau không ngừng. Trong bóng người loang loáng có Tần Yến Thù và Tần Dũng.

Còn có một người nữa dù không thể nhìn ra rõ rệt nhưng tiếng hô quát khi đánh nhau lại cực kỳ vang dội, mặc dù không mạnh mẽ bằng lúc trước nhưng cho thấy hắn cũng chưa bị thương nặng. Bình Dục và Lý Mân nghe thấy giọng Lý Du thì lập tức thở ra một hơi.

Giữa muôn vàn âm thanh có tiếng đàn chợt xa chợt gần, mờ ảo không biết từ chỗ nào. Hồng Chấn Đình chắp hai tay ngưng thần lắng nghe sau đó sắc mặt ông ta trầm xuống. Bỗng nhiên ông ta thét dài một tiếng, cả người như mũi tên bắn ra, nhanh chóng bay tới đỉnh một tòa miếu gần đó.

Vài nam tử đi theo Hồng Chấn Đình thấy thế cũng vội lao theo tìm tiếng đàn kia. Bình Dục thấy khinh công của Hồng Chấn Đình cực kỳ cao, cả người đều là sát ý thì càng khẳng định ông ta và Lâm Chi Thành có thù oán. Hắn đang muốn quan sát xem đám Hồng bang chủ đối phó với Nam Tinh phái thế nào thì thấy một đệ tử Nam Tinh phái đằng đằng sát khí xông tới.

Bình dục nhướng mày, nhảy xuống ngựa, giơ tay chém xuống giết chết kẻ kia. Sau đó có vài tên khác liều chết xông tới, Bình Dục vừa đấu vừa để ý thấy tiếng đàn giống như bị cái gì đó quấy nhiễu nên nhẹ hơn vài phần. Trong chốc lát cỗ áp lực trong ngực hắn đã tốt hơn vài phần.

Bỗng nhiên không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng hô, đám đệ tử Nam Tinh phái nghe thấy thế thì nhìn nhau sau đó vừa thổi huân vừa tung sát chiêu bức lui đám người Tần Môn và bỏ chạy tứ tán.

Đám người Tần Môn và Hình Ý Tông sớm đã bị tiếng đàn này quấy nhiễu, hoặc ít hoặc nhiều đều bị nội thương nên lúc này chỉ đứng thở dốc. Nghe tiếng đàn và tiếng huân đi xa bọn họ cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ham chiến. Tần Dũng cuối cùng cũng có thể thoát thân, nàng ta mệt mỏi xoa mồ hôi trên đầu, vừa nhìn đã thấy Bình Dục nên vội đi tới gấp gáp gọi: “Bình đại nhân.”

Thấy hắn không bị thương nàng ta mới an tâm, nhưng vừa ngước mắt đã thấy trong tai hắn có nhét thứ gì đó. Nhìn kỹ nàng ta thấy thứ đó mềm mại, màu hồng nhạt, vừa nhìn đã biết là áo lót của nữ tử.

Nàng ta hiểu ra, nhất thời thấy má nóng lên, vội bối rối rời mắt, sau đó cố cười nói: “Bình đại nhân, chúng ta nhanh chóng đi tới biệt viện thôi. Chỗ đó có cơ quan bảo vệ, không thể dễ dàng xông vào nên lát nữa dù Nam Tinh phái có quay lại hay không thì chúng ta cũng tạm nghỉ rồi hẵng nói.”

Bình Dục sớm đã để ý ánh mắt của nàng ta và phát hiện không ổn. Hắn vội gỡ nút tai xuống, ho khan một tiếng cố trấn định nói: “Lời này rất đúng, mong Tần chưởng môn dẫn đường.”

Tần Dũng không ngờ Bình Dục và Phó Lan Nha đã khăng khít thân mật như thế, trong lòng nàng ta có chút trống rỗng, không dám nhìn hắn nữa mà vội xoay người lại dặn dò người trong Tần Môn. Sau đó nàng ta lên ngựa, giục ngựa quay đầu nói với Lý Do Kiệm và Tần Yến Thù: “Chúng ta nhanh chóng tới biệt viện thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.