Lộc Môn Ca

Chương 150




Tin tức Hoàng Thượng và Bình Hạ được cứu truyền ra khiến đám thần tử đều thở nhẹ một hơi. Vì quá mức phấn chấn nên vài vị lão tướng xưa nay luôn nghiêm túc cũng phải bật khóc.

Trải qua trận chiến ở Hàn Hà bọn họ tưởng đã thắng lợi hồi kinh, ai ngờ trên đường lại xảy ra biến cố này. Nếu Hoàng đế bất hạnh chết vì độc rắn thì không biết trong kinh sẽ có bao nhiêu sóng gió. May mà Hoàng Thượng không sao.

Nhưng dù vậy trong lòng mọi người vẫn có nghi hoặc, không biết Bình Dục lấy được thần dược kia ở chỗ nào mà có thể đối phó được với độc rắn nguy hiểm cỡ này.

Đến hừng đông thì Hoàng Thượng và Bình Hạ chẳng những có thể mở mắt giao lưu mà đã có thể chậm rãi ngồi dậy dùng thuốc thuốc thải độc tố.

Từ khi hoàng đế có thể mở mắt Bình Dục đã ra khỏi trướng đến chỗ anh mình và canh ở đó không rời. Suốt đêm hắn không ngủ nên mắt đỏ lên, nhìn sắc mặt anh trai vẫn xám nghoét là hắn không nhịn được chua xót trong lòng.

Độc rắn đêm qua quá mức hung hiểm, cho đến hiện tại anh hắn vẫn không thể nói chuyện, nếu không có Xích Vân Đan cúu giúp hoặc dùng chậm một chút thì sợ là anh em hắn đã âm dương cách biệt.

Độc trên người Bình Hạ còn chưa tan hết nhưng thần trí của hắn đã dần khôi phục thanh tỉnh. Vì chân tay vẫn chưa thể nhúc nhích nên hắn đành cố hết sức chuyển động tròng mắt. Thấy em trai đứng một bên, trên mặt là biểu tình đen tối chưa bao giờ thấy thì lòng hắn biết tam đệ đang rất lo lắng vì thế hắn nỗ lực tươi cười ý bảo mọi người không cần lo lắng.

Đáng tiếc đầu lưỡi hắn cứng đờ, không thể mở miệng nói chuyện. Hốc mắt Bình Dục hơi chua xót, nửa quỳ bên cạnh đỡ anh hắn ngồi dậy.

Vài vị phó tướng nhiều năm đi theo lão Hầu gia đứng bên cạnh thấy thế thì đều nhớ tới lão Hầu gia. Bọn họ không khỏi thầm than lão Hầu gia quả là anh mình, có thể dạy dỗ con cháu xuất chúng như thế. Tình cảm của anh em Bình gia không hề có nghi kỵ và hiềm khích như con cháu nhà thế gia bình thường mà sâu đậm cực kỳ.

Bọn họ vừa cảm khái vừa tò mò về người tặng thuốc kia.

Bình Hạ được em trai đỡ dậy uống một chén cháo nên cảm giác tê mỏi trên người cũng tan bớt nhưng nghi hoặc trong lòng hắn lại tăng lên. Tình cảnh trước khi trúng độc lại hiện rõ trước mặt, hắn biết rõ mình gặp phải kịch độc nhưng không biết thuốc giải ở đâu ra.

Lúc này bên ngoài trướng có người gọi: “Hoàng Thượng mời Bình đại nhân đến nói chuyện.”

Bình Dục nhìn ánh mắt hoài nghi của anh trai thì nói: “Đại ca cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ đệ quay lại sẽ kể tỉ mỉ cho huynh.” Sau đó hắn đỡ Bình Hạ nằm xuống.

Đến trong trướng của hoàng đế Bình Dục vừa ngước mắt đã thấy bên giường có vài người vây quanh. Hắn cũng không nóng lòng tiến lên mà chỉ thỉnh an rồi đứng qua một bên.

Sau khi dùng thuốc đẩy độc tố hoàng đế mới ra hiệu để chúng thần bên cạnh lui ra cho Bình Dục tiến lại gần. Tuy trên người vẫn có tàn độc nhưng suy nghĩ của hoàng đế bây giờ lại giống như trời trong hửng nắng, rõ ràng chưa từng có: Hắn nhớ rõ cảnh tượng đám người Bình Dục ra sức bao vây tiêu diệt Vương Lệnh ở bên bờ sông. Mà càng khó quên hơn là khi chiến đấu với Thản Bố, quân sĩ trên dưới một lòng, cùng sống mái với kẻ thù bằng chí khí hào hùng. Lúc bầy rắn tác loạn Bình Dục vì bảo vệ hắn mà không màng an nguy bản thân, muốn tay không bắt rắn. Toàn bộ tình cảnh ấy cực kỳ rõ ràng hiện ra.

Đương nhiên hắn cũng không quên vì sao mình lại nhìn trúng Diệp Trân Trân và chiêu nạp nàng ta để thị tẩm. Nhưng điều khiến hắn không ngờ là sau khi tỉnh lại nhìn thấy Diệp Trân Trân hắn lại không có loại rung động và cuồng nhiệt như trước mà chỉ có hờ hững. Đặc biệt là khi bầy rắn xông vào trướng Diệp Trân Trân đã từng do dự có nên ở lại bảo hộ hắn hay không. Vì sự chần chừ này mà trong lòng hắn càng thêm hụt hẫng.

Kỳ thật hắn luôn phúc hậu, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết hắn càng trở nên khoan dung hơn. Hắn cũng biết việc Diệp Trân Trân do dự chính là bình thường nhưng nghĩ tới những ân sủng của mình với nàng ta lúc trước là hắn lại than thở.

Trong đầu hắn tràn đầy những suy nghĩ khác nhau. Tuy hắn chỉ hôn mê nửa đêm nhưng trong đầu lại giống như được nước trong tẩy rửa sạch sẽ, rất nhiều việc đều nhìn thấy, không hề có chút hỗn độn nào như trước đó.

Chờ đến khi hắn có thể chuyển động cổ mới nhìn đám đại thần xung quanh nhưng lại không thấy Bình Dục đâu. Lúc ấy ánh mắt hắn hơi ngưng lại, Lý Du ở bên cạnh thấy thế thì vội nói: “Lúc bầy rắn đột kích, Bình tướng quân vì hộ giá nên cũng vô ý bị rắn cắn. Hiện tại Bình Dục đang trông chừng bên cạnh Bình tướng quân.”

Phản ứng đầu tiên của Hoàng Thượng là kinh ngạc, sau đó là thoải mái. Bình Dục quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa. Đây vốn là thời điểm để tranh công, mọi người đều sợ không có cơ hội xuất hiện trước mặt hắn nhưng Bình Dục lại không yên lòng anh mình nên chọn canh giữ bên người Bình Hạ.

Trải qua biến cố lần này hắn càng thêm quý trọng người thật lòng nên lập tức triệu Bình Dục tới. Chờ Bình Dục tới trước giường hắn mới hỏi: “Nghe nói trẫm và Bình tướng quân đều trúng độc, mệnh khó qua khỏi. May có khanh tặng thuốc nên trẫm và Bình tướng quân mới có thể còn mạng mà về. Nhưng không biết người tặng thuốc là người nào? Sao không chịu lộ diện? Đây là công lớn, trẫm cần trọng thưởng người đó mới được.”

Từ sau khi tỉnh lại đã qua nửa canh giờ, hiện tại độc tính lui hết nên hoàng đế đã có thể mở miệng nói chuyện. Bình Dục thì lấy lùi làm tiến mà thận trọng đáp: “Thần không dám có điều giấu giếm nhưng người này vẫn mang tội trên người nên khi chưa được Hoàng Thượng chấp thuận thần không dám tự tiện giúp người đó tranh công.”

Hoàng Thượng quả nhiên bị lời này gợi lên hứng thú hỏi, “Người mang tội ư?”

Bình Dục nói bằng giọng việc công xử theo phép công: “Ba tháng trước vì Phó Băng bị vấn tội nên chức tuần phủ Vân Nam không có người đảm nhiệm. Đúng lúc ấy người Di ở Vân Nam lại tác loạn nên Hoàng Thượng đã lệnh cho thần hộ tống tân nhiệm tuần phủ Vân Nam tới nhậm chức, thuận tiện tịch thu gia sản của Phó Băng ở Vân Nam, áp tải nữ nhi của ông ta vào cung ——”

“Ừm, trẫm nhớ rõ có việc này.” Hoàng Thượng trầm ngâm nói.

Ký ức hai năm qua của hắn như bị che một tầng bụi, có vài chi tiết không nhớ rõ nhưng dù sao hắn cũng không quên những việc lớn. Huống chi cái tên Phó Lan Nha từng được Vương Lệnh lặp lại nhiều lần trên đường tới Bắc Nguyên vì thế hắn nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi khanh nói người tặng thuốc mang tội, chẳng lẽ…… chính là nữ nhi của Phó Băng ư?”

Bình Dục rũ mắt, trước khi muốn lợi dụng việc này hắn đã chuẩn bị tốt. Nếu hoàng đế muốn mượn cơ hội này triệu kiến Phó Lan Nha thì hắn không thể kháng chỉ mà chỉ có thể lặng lẽ đưa ra chút biện pháp cản trở. Tóm lại không thể để Hoàng Thượng nhìn thấy diện mạo thực tế của Phó Lan Nha.

“Đúng vậy. Lúc trước xét nhà thần từng lục được ở Phó gia một túi gấm, trong đó có hai viên thuốc. Vì không biết chúng là thuốc gì nên thần đành tạm cất giữ. Đêm qua khi có đám rắn tấn công, tội quyến nghe nói Hoàng Thượng bị rắn độc cắn, mệnh ở sớm tối nên đã nhờ người truyền lời cho thần nói thuốc kia là ông ngoại nàng ta trong lúc vô ý lấy được của người Di. Trước khi Phó phu nhân lâm chung đã tặng thuốc này cho nàng ta nói là có thể giải kịch độc. Tối qua Hoàng Thượng trúng kịch động, sự tình liên quan quốc gia nên nàng ta khẩn cầu thần tức tốc cho Hoàng Thượng ăn thuốc đó.”

Hoàng Thượng bừng tỉnh nói, “Chẳng trách nó lại giải được độc của trẫm, hóa ra là do nàng kia tặng thuốc.”

Tâm tình hắn tức khắc trở nên phức tạp. Phó Băng là trọng thần của phụ hoàng, được phụ hoàng một tay đề bạt. Hơn 30 tuổi ông ta đã vào nội các, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành Thủ Phụ trẻ tuổi nhất triều đại. Lúc hắn vẫn còn là Thái Tử ông ta còn từng kiêm nhiệm chức Thái Tử thiếu phó.

Nếu nói tiếp thì giữa hắn và Phó Băng ngoài tình quân thần còn có một phần tình thầy trò. Nhưng từ sau khi hắn đăng cơ, vì Vương Lệnh cố ý sắp đặt nên hắn càng ngày càng chướng mắt Phó Băng. Không đến một năm hắn đã đá Phó Băng ra khỏi nội các biếm tới Vân Nam rồi thậm chí còn nghe Vương Lệnh thêu dệt tội mà đày cha con ông ta vào ngục.

Thế sự khó lường, vạn không nghĩ tới mệnh của hắn cuối cùng lại do con gái của Phó Băng cứu.

Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn đáy lòng hắn không tránh được sinh ra lo lắng. Dựa theo lệ thường thì tật đau đầu của hắn sẽ vì lo nghĩ nhiều mà kéo tới phát tác. Ai ngờ đợi mãi mà đầu hắn vẫn trong sáng, không hề có dấu hiệu không khỏe nào.

Hắn thất kinh nghĩ chẳng thuốc kia còn giải được tật đau đầu của hắn ư?

Hắn cũng không phải kẻ ngốc, sau khi nghĩ một buổi đã lập tức hiểu ra. Tật đau đầu của hắn cũng kỳ quái, ăn bao nhiêu thuốc, châm cứu bao nhiêu lần cũng không đỡ. Lúc trước hắn tưởng mình bị bệnh nan y, hiện tại nghĩ lại sợ là Vương Lệnh đã hạ độc trong đồ ăn hàng ngày của hắn. Vừa rồi Bình Dục từng nói thuốc kia có công dụng giải độc rất tốt, vừa khéo đêm qua hắn trúng độc rắn, vốn tưởng không có cách xoay chuyển trời đất, ai ngờ chỉ một viên thuốc giải độc của Phó gia đã giúp hắn khởi tử hồi sinh, thậm chí còn chữa được cả tật đau đầu kia.

Đúng là trong họa được phúc.

Hắn than thở một tiếng. Mấy năm nay hắn quả thực quá hồ đồ khi coi một tên Thát Tử rắp tâm hại người là thân tín, và coi một vị đại thần đắc lực thành gian nịnh. Nhớ tới tư thái xuất sắc của Phó Băng năm ấy là tâm tình hắn không sao bình tĩnh được nữa. Hắn hận không thể lập tức chỉnh đốn triều cương, rửa sạch tội cho những đại thần bị Vương Lệnh hãm hại.

Theo bản năng hắn mở miệng nói: “Truyền nữ nhi của Phó Băng vào yết kiến, trẫm muốn trọng thưởng ——”

Lời vừa ra khỏi miệng bỗng hắn thoáng nhìn qua Diệp Trân Trân ở một bên, lòng bỗng dâng lên ác cảm. Lúc trước hắn mê luyến nàng ta bao nhiêu, nay được giải độc rồi hắn lại phản cảm bấy nhiêu. Hắn nhớ rõ trong lúc hai người cá nước thân mật Diệp Trân Trân từng nói nhỏ bên tai hắn rằng nàng ta và một tội quyến tùy quân có thân hình cực kỳ giống nhau. Tuy hắn không biết Diệp Trân Trân đang cố ý dẫn dụ hắn hay vô tình nói tới nhưng tội quyến tùy quân thì chỉ có một chứ không có hai.

Trước mắt hắn không hề nghĩ tới việc gặp người giống Diệp Trân Trân, cảm giác bài xích nồng đậm tới nỗi hắn chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Hắn cảm kích con gái của Phó Băng là một chuyện nhưng khiến mình ngột ngạt lại là chuyện khác. Vì thế hắn sửa lại lời và nói: “Phó tiểu thư thân hãm trong nhà tù mà còn giữ được đại nghĩa. Điều này có thể thấy Phó Băng rất biết cách dạy con. Án của Phó Băng có nhiều điểm đáng ngờ, sau khi hồi kinh trẫm phải thẩm tra lại cẩn thận mới được.”

Bình Dục không đoán được vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên đổi chủ ý, nhưng hoàng thượng không triệu kiến Phó Lan Nha quả là đúng ý hắn. Đồng thời hắn cũng nhạy bén phát hiện Hoàng Thượng khác lúc trước.

Tác phong khiêm tốn cẩn thận trước kia dần rõ lên, việc làm và thái độ nói chuyện của hoàng đế cũng có sự khác biệt. Vì thế hắn càng thêm chắc chắn sở dĩ tính tình hoàng đế thay đổi trong mấy năm nay, thậm chí sự mê luyến với Diệp Trân Trân mấy ngày gần đây đều là do Vương Lệnh tác quái.

Nghe Hoàng Thượng nói như vậy hắn cũng không nói tiếp nhưng Vinh tướng quân liếc nhìn hắn thì lại vuốt râu cười và nói thêm: “Long thể của Hoàng Thượng liên quan tới thiên hạ nguy vọng, Phó tiểu thư tuy gian nan nhưng lại dâng đúng thuốc cứu được Hoàng Thượng, cũng coi như cứu giang sơn Đại Minh ta. Trong tình cảnh này thần mới nhớ tới câu chuyện cứu cha của tiền triều. Thần cả gan xin khuyên một câu, với nghĩa cử của Phó tiểu thư, thỉnh mong Hoàng Thượng không thể không ngợi khen.”

Vài vị đại thần còn lại tuy có kẻ có thù với Phó Băng nhưng đều sôi nổi tán thành, không tiện phản đối việc khen thưởng người cứu mạng Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng trầm ngâm một phen rồi nói: “Phụ tử Phó Băng bị Vương Lệnh mưu hại, hiện tại còn ở trong ngục. Đợi hồi kinh trẫm sẽ lập tức cho người thẩm tra lại vụ án đó, nếu thật sự có khúc chiết trẫm sẽ nhanh chóng rửa oan cho hai người họ. Phó tiểu thư cứu trẫm một mạng, từ giờ này trở đi miễn cho Phó tiểu thư mọi tội liên quan, không còn là tội quyến nữa. Chờ án của Phó Băng có thể kết thúc, trẫm sẽ trao tặng nàng ta chức danh Huyện Chủ để khen tặng.”

Bình Dục thấy mục đích đã đạt thành thì trong lòng như nhấc được một tảng đá lớn, tức khắc trở nên nhẹ nhàng không ít. Dù vậy bề ngoài hắn vẫn duy trì bình tĩnh. Còn Lý Du ở một bên nghe thế lại nhướng mày nghĩ: vị Phó tiểu thư kia ăn khổ một đường, tuy nói trong lúc đó Bình Dục cũng chăm sóc ít nhiều nhưng tự bản thân nàng ta cũng là một kỳ nữ. Cho đến giờ này khắc này Phó gia coi như cũng chờ được mây tan thấy trăng sáng.

Hiện giờ Vương Lệnh đã bị diệt trừ, Phó tiểu thư lại khôi phục tự do nên Bình Dục hẳn đang vui đến nở hoa trong lòng. Chuyện hôn sự của hai nhà chắc cũng đang tới gần. Nghĩ đến đây hắn không nhịn được lắc đầu, thằng nhãi Bình Dục này chỉ tới Vân Nam một chuyến đã vớt được cô vợ đẹp như tiên còn hắn lại vẫn chỉ có một mình. Thế là hắn khoanh tay nhìn đỉnh trướng một lúc lâu không nói gì.

Lúc thánh chỉ truyền tới trong trướng của chủ tớ Phó Lan Nha thì nàng cảm thấy như vừa tỉnh mộng. Nàng cứ thế ôm Lâm ma ma cùng nhau khóc rống lên. Nhớ tới này một đường này quá khổ, nàng lại khóc mãi không thôi. Mãi tới khi đôi mắt xinh đẹp sưng thành hạt hồ đào thì nàng mới nín khóc.

Giết Vương Lệnh, lấy lại tự do, cha và anh được lật lại bản án…… Từng việc, từng việc…… Khiến nàng cực kỳ cảm khái.

Lâm ma ma cũng khóc lu bu. Bà ôm Phó Lan Nha khóc ròng nói: “Lúc lão gia mới bị bắt ma ma đã thấy trời như sập xuống, may tiểu thư còn mạnh mẽ không ngã nên chúng ta mới có thể vùng vẫy sống được đến giờ. Tiểu thư của chúng ta thực là ghê gớm.”

Đợi khóc đến sắp ngất chủ tớ hai người mới dần nín lại. Sau khi rửa mặt và thay quần áo Phó Lan Nha mới chậm rãi nhìn quanh. Gông xiềng trên vai nàng đã được gỡ ra nên nàng thậm chí cảm thấy lều trướng này cũng trở nên rộng rãi hơn nhiều.

Nay nàng không còn là người mang tội nữa nên khi nghe thấy tiếng reo vui bên ngoài theo bản năng nàng cũng muốn ra xem. Có điều Bình Dục đã dặn nàng trong lúc này không được đi lại lung tung để tránh việc ngoài ý muốn nên nàng đành phải ở lại trong trướng.

Tuy vậy có lẽ vì tâm sự đã được giải quyết nên nàng bắt đầu vui vẻ hơn. Nàng theo Lâm ma ma thu dọn hành lý, dọn dẹp quần áo chống lạnh sau đó lại vặn ngón tay tính xem còn bao lâu nữa mới hồi kinh, cứ thế ríu rít nói chuyện không yên.

Lâm ma ma nghe Phó Lan Nha cất tiếng như chim hoàng anh, ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng, biểu tình cực kỳ vui mừng thì cũng không nhịn được vừa cười vừa thở dài lắc đầu.

Để tránh nấn ná lâu ở Bắc Nguyên nên sau khi dùng xong đồ ăn sáng đại quân đã xuất phát.

Trước khi đi ngoài trướng truyền đến từng tiếng ồn ào náo động. Phó Lan Nha lặng lẽ nhìn ra bên ngoài chỉ thấy trước doanh của Hoàng Thượng vây quanh không ít người, giống như xảy ra biến cố gì đó. Nàng khó hiểu nên muốn hỏi Bình Dục nhưng hắn bận rộn cả ngày, bên người lại nhiều tai mắt nên trước sau đều chưa thể đi tìm nàng.

Lại qua một ngày, mắt thấy sắp rời khỏi thảo nguyên quanh Hàn Hà, Phó Lan Nha theo bản năng xốc màn xe lên nhìn ra con sông cổ xưa kia. Vì nỗi lòng riêng nên lúc này nàng nhớ đến cảm giác khó chịu không tên của mình lúc vào trong miếu. Có lẽ đó là vì huyết mạch tương liên cũng có thể vì duyên cớ nào khác không thể giải thích nhưng nàng cũng chẳng muốn nghĩ quá sâu. Chẳng qua vừa thấy Hàn Hà nàng đã không tránh được nhớ tới mẹ. Thân phận công chúa mất nước đã mang lại vô hạn khổ cực cho bà. Cho dù sau này mẹ và cha ân ái nhưng vì mầm họa ở Di Cương năm xưa nên cuối cùng bà không thể không tự kết liễu cuộc sống.

Nếu nghĩ kỹ thì tòa lăng tẩm kia đúng là mầm họa.

Lòng nàng đau đớn, đang muốn dời ánh mắt đi lại đột nhiên thấy hai bóng người. Trong đó có một người cao lớn, trên lưng cõng hai tay nải xám xịt, đúng là Lâm Chi Thành. Bên cạnh ông ta là vị Lâm phu nhân kia, cách đó một khoảng có vài tên Cẩm Y Vệ đi theo bọn họ.

Phó Lan Nha cảm thấy kinh ngạc, không biết trong lúc mọi người đang nghỉ vợ chồng Lâm thị định làm gì. Nàng thấy vợ chồng họ nắm tay nhau chậm rãi đi tới thảo nguyên. Đến một chỗ bỗng họ dừng lại, sau đó Lâm Chi Thành quỳ một gối xuống đất và bắt đầu dùng tay không đào đất.

Bởi vì công lực đã dần khôi phục nên ông ta đào rất nhanh, Lâm phu nhân ở một bên giúp đỡ đẩy đất ra. Vợ chồng hai người cùng làm nên nhanh chóng đào được một cái hố sâu. Phó Lan Nha nhìn thấy thế thì mơ hồ đoán được vợ chồng họ định làm gì. Nàng hơi trợn mắt nhìn quả nhiên thấy sau khi đào được không sai biệt lắm Lâm Chi Thành cởi tay nải trên vai xuống và để vào trong hố. Lát sau vợ chồng hai người cúi đầu nhìn hố đất, thật lâu không nhúc nhích.

Cuối cùng Lâm phu nhân không nhịn được mà dựa đầu vào vai Lâm Chi Thành khóc. Lâm Chi Thành thì ôm lấy vợ mình, trầm mặc không nói gì.

Chờ Lâm phu nhân dần dần nín khóc ông ta mới bắt đầu lấp hố. Vợ chồng hai người nói gì đó với đống đất kia sau đó đứng yên thật lâu mới đi về trướng.

Chỉ một đoạn đường ngắn nhưng Lâm phu nhân giống như lưu luyến mãi không rời. Lâm Chi Thành lại kiên định kéo bà, không cho bà lưu luyến quá lâu. Chờ hai người đi về tới trướng thì trên mặt đều đã có một loại kiên quyết buông bỏ.

Phó Lan Nha khẽ thở dài, chậm rãi buông màn xe.

Nhiều ngày sau rốt cuộc đại quân cũng thắng lợi khải hoàn về triều.

Trước đó vài ngày tin quân ta đánh bại Ngõa Lạt đã được truyền tới khiến cả nước vui mừng. Lúc bọn họ vào thành bá tánh cả thành đều hoan nghênh hô to “Ngô hoàng vạn tuế.”

Bấy giờ đã là đầu mùa đông, trong kinh đúng lúc lạnh lẽo nhưng không khí lại nóng bỏng giống như có thể hòa tan người ta. Phó Lan Nha ở trong xe nghe bá tánh ở bên ngoài sung sướng nói chuyện với nhau thì khóe miệng hơi hơi cong lên. Nhưng vừa nghĩ tới cha và anh còn chưa ra tù, Phó gia còn chưa được rửa tội, tòa nhà của bọn họ ở kinh thành sợ là vẫn bị niêm phong thì chủ tớ hai người đều lo không biết mình sẽ đi chỗ nào.

Nghi vấn này được trả lời khi xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà yên tĩnh.

Người ngoài chỉ biết tòa nhà này là của một vị bà con của Phó phu nhân sắp xếp. Người bà con đó nghe nói cháu gái được cứu nên đã đặc biệt dọn ra khỏi tòa nhà cho chủ tớ Phó Lan Nha ở.

Lâm ma ma không tin là thật, trong lòng nghĩ phu nhân xưa nay chỉ lẻ loi một mình, lấy đâu ra bà con? Nhưng Phó Lan Nha lại ra vẻ không biết mà chỉ gật đầu theo quản sự đi vào tòa nhà kia nghiên cứu một phen. Dù sao dọc đường này Bình Dục vì quanh co lòng vòng đưa đồ cho nàng mà từng trước sau giả dạng Tần gia, Lý Mân, môn sinh của cha nàng…… nay thêm một người “bà con” cũng chẳng sai.

Quả nhiên đến chạng vạng ngày thứ hai khi chủ tớ hai người tắm gội xong và đang dùng bữa thì vị “Bà con” này đã tự mình xuất hiện. Hôm qua Lâm ma ma đã đoán được tòa nhà này là của Bình Dục nên bà cũng không kinh ngạc. Thấy hắn tự mình tới nên bà cũng chủ động đi ra đón.

Người hầu thấy vậy cũng vội đưa thêm một bộ bát đũa tới. Phó Lan Nha thì mỉm cười đứng dậy lẳng lặng đánh giá Bình Dục. Lúc này hắn đã đổi một cái áo choàng màu xanh đá, tinh thần sáng láng, mà khó có được là đôi mắt hắn nhìn nàng lại hiện lên ý cười lấp lánh.

Nàng không nhịn được nhớ tới hôm qua người này không rên một tiếng đã lệnh cho người đưa tới chút quần áo, trang sức mới. Tuy điều đó khiến nàng ngoài ý muốn nhưng vì không đành lòng làm hắn phật ý nên nàng đành ngoan ngoãn nhận lấy.

Nàng không nghĩ tới người này bận rộn như thế mà vẫn nhớ tới ăn ở sinh hoạt của nàng. Có thể thấy sau khi hồi kinh mọi việc của hắn cũng coi như thuận lợi.

Sau đó nàng lại thầm nghĩ không biết vụ án của cha mình thẩm đến đâu rồi. Lấy hiệu suất làm việc của Bình Dục thì hẳn là cha và anh nàng sắp được thả ra rồi.

Bình Dục tới ngồi bên bàn nhưng chưa vội dùng bữa mà rót một chén trà vừa uống vừa nhìn Phó Lan Nha. Có lẽ vì tâm tình thả lỏng nên chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi không gặp nàng đã dưỡng đến mặt mày vô cùng mịn màng, da thịt nõn nà giống như có thể chảy nước. Môi nàng đỏ bừng ướt át, đôi mắt sóng sánh nước xuân, đen lúng liếng.

Trên người nàng là một kiện áo ngoài màu vàng nhạt, cổ áo và tay áo có hình hoa lê trắng dược thêu sống động, cả người tươi non như cây liễu ngày xuân, vừa lịch sự tao nhã lại vui mắt. Đặc biệt làm hắn thoải mái chính là trên đầu nàng quả nhiên cắm một cây trâm trong số trang sức hôm qua hắn cho người mang tới. Trên cây trâm có một viên ngọc trai to bằng ngón tay cái chiếu sáng cả khuôn mặt như ánh trăng rằm của nàng. Cả tòa nhà này cũng vì thế mà sáng sủa hơn.

Hắn thấy thế thì tâm tình rất vui vẻ. Vì thân phận tội quyến nên một đường này Phó Lan Nha chưa từng đeo trang sức gì. May mà hiện tại nàng đã không còn tội, cuối cùng cũng có thể trang điểm một phen. Đáng tiếc hai ngày này hắn bận nên chưa kịp chọn nhiều đồ hơn cho nàng, không biết đồ này có hợp ý nàng không.

Có điều nàng đã chịu cài, hơn nữa từ khi vào nhà ánh mắt nàng nhìn hắn luôn nhu tình như nước thì chắc hẳn nàng cực kỳ vừa lòng – Bình Dục tự tin mà nghĩ thế.

Hắn lặng lẽ buông chén trà, vì sợ nhiễu đến khẩu vị của nàng nên tuy có rất nhiều điều muốn nói hắn vẫn trấn định dùng bữa trước. Lúc hai người dùng bữa đều có thói quen không mở miệng nói chuyện. Ăn xong đợi hạ nhân dọn xong và bưng trà lên Lâm ma ma mới lặng yên lui ra.

Sau khi đóng cửa bà lập tức dựng lỗ tai nghe ngóng tình huống bên trong. Lúc trước trên đường có nhiều bất tiện mà Bình đại nhân còn có thể tìm cơ hội ăn tiểu thư sạch sẽ, bây giờ không có người quấy rầy thì sợ là Bình đại nhân sẽ lại nổi lên tâm tư. Nếu thêm vài lần mà tiểu thư có thai thì phải làm thế nào?

Bình Dục coi như không nghe thấy tiếng sột soạt người cửa, hắn lấy từ trong ngực áo ra một thứ và đẩy tới trước mặt Phó Lan Nha nói: “Tần đương gia để ta chuyển cho nàng cái này, một vì cảm tạ nàng cứu Tần Yến Thù một mạng, hai là……” Hắn ho một tiếng, cầm chén trà lên uống rồi nói, “Hai là coi như tặng quà tân hôn cho chúng ta.”

Lúc mới nghe thấy Tần đương gia nói lời này hắn đã hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì lạ. Một đường này bọn họ ngày đêm ở cạnh, tuy hắn có tâm che lấp sợ cũng không gạt được người thận trọng như Tần Dũng. Dù sao việc hôn nhân của hắn và Phó Lan Nha cũng sẽ sớm được định ra, đối phương lại thành tâm tặng lễ nên hắn cũng nhận lấy.

Phó Lan Nha đỏ mặt, trầm mặc một lát mới mở thứ kia ra và thấy đó là một nghiên mực. Tuy nó đen nhánh không hề bắt mắt nhưng chạm vào lại ấm áp, quả đúng là nghiên mực nổi tiếng nàng vẫn đang tìm kiếm. Nàng giật mình không nghĩ tới Tần Dũng lại ra tay rộng rãi như thế, vừa tặng đã đúng thứ mà nàng thích.

Nàng ngước mắt nhìn sườn mặt của Bình Dục, ánh mắt lưu chuyển một lát rồi mới mỉm cười gật gật đầu nói, “Giúp ta cảm ơn Tần đương gia.”

Dứt lời nàng thận trọng cất nghiên mực kia đi. Nữ tử như Tần đương gia đúng là ngàn người có một. Có một số việc chẳng cần chọc phá mà giấu ở trong lòng là được.

“Lúc nào bọn họ về Thục Trung?” Nàng khẩn thiết nói, “Ta muốn tiễn bọn họ một đoạn.”

Dọc đường này nàng và Bình Dục gặp vô số trắc trở nhưng cũng kết giao được với những người trọng tình trọng nghĩa như chị em Tần Dũng và Lý Do Kiệm. Tình bạn trong lúc đao quang kiếm ảnh này khiến nàng muốn trân trọng, không muốn nó héo tàn.

Bình Dục nghe nàng hỏi thì mặt lại hiện lên biểu tình cổ quái. Hắn uống một ngụm trà sau đó nhàn nhạt nói: “Bọn họ sẽ chờ chúng ta thành thân rồi mới đi.” Trong giọng nói của hắn lộ ra chút khinh thường.

Tuy Tần Dũng không nói rõ nhưng hắn vừa nghĩ tới lời này cùng ánh mắt cảnh cáo của Tần Yến Thù thì đã biết đây là chủ ý của tên kia. Tên đó chẳng qua sợ hắn không chịu cưới hỏi nàng đàng hoàng nên nhất quyết muốn nhìn hắn và Phó Lan Nha cử hành hôn lễ xong mới bằng lòng yên tâm rời đi.

Hắn lặng lẽ xì một tiếng, việc liên quan tới Phó Lan Nha sau này đều do mình hắn gánh. Chỉ cần có hắn thì nàng nhất định sẽ không phải chịu chút tủi thân nào, làm sao cũng không tới lượt Tần Yến Thù nhọc lòng.

Phó Lan Nha thấy Bình Dục tỏ vẻ khinh thường thì kỳ quái mà nhăn mày. Nàng đang muốn mở miệng dò hỏi chuyện của cha và anh mình thì Bình Dục lại chuyện đề tài: “Nàng có biết vì sao đêm đó hữu hộ pháp lại chạy từ trong trướng ra và dùng dẫn xà thuật không?”

Phó Lan Nha biết rõ Bình Dục nói sang chuyện khác nhưng vì tò mò nên nàng vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn hắn hỏi: “Vì sao?”

Cẩm Y Vệ phòng hộ nghiêm mật, hữu hộ pháp đã bị phế võ công thì sao có thể thuận lợi thoát vây, đây là việc nàng đã sớm nghi ngờ. Sau khi nghĩ một lát nàng mới kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là người của Đặng gia?”

Bình Dục nói: “Hữu hộ pháp cùng Đặng Văn Oánh đi chung một đường, hắn lại lấy thân phận Đặng nhị ở Đặng gia sinh hoạt nhiều năm nên hiểu nhiều bí mật của bọn họ. Đặng Hầu gia sợ hắn nói ra việc gì không phải, lại thấy Hoàng Thượng chậm chạp không xử trí hắn nên đã phái người âm thầm bố trí thả một đóm lửa bên ngoài trướng của hắn. Vốn ông ta định lấy mạng hắn trong lúc hỗn loạn nhưng không nghĩ tới lại cho hắn cơ hội trốn thoát và dùng xà trận.”

“Thì ra là thế?” Phó Lan Nha tỉnh ngộ, trách không được đêm đó đám rắn xuất hiện đột ngột như thế. Nàng hỏi, “Hoàng Thượng định xử trí Đặng gia thế nào?”

Bình Dục châm chọc nói: “Đặng phụ là con cáo già, thấy ta điều tra đến trên đầu mình là ông ta đã lập tức tiến cung. Ông ta quỳ thẳng trước mặt hoàng đế, một mực chắc chắn mình nhất thời hồ đồ như thế là vì sợ ảnh hưởng tới khuê danh của Đặng Văn Oánh. Ông ta còn nói việc này do một mình ông ta nghĩ ra, khẩn cầu Hoàng Thượng chớ có giận chó đánh mèo người khác. Hoàng Hậu thấy sự tình liên lụy đến nhà mình thì cũng chạy đến thỉnh tội, nói vì phụ thân mình hồ đồ nên nàng ta cũng không còn mặt mũi chủ trì hậu cung nữa, thỉnh Hoàng Thượng huỷ bỏ hậu vị của nàng ta.”

Đây đúng là lấy lùi làm tiến.

“Hoàng Thượng nói như thế nào?”

“Vì Hoàng Hậu hiện đang có thai, hơn nữa thai khí có chút bất ổn nên Hoàng Thượng ném chuột sợ vỡ đồ. Hắn chỉ tạm thời tước chức vị của Đặng phụ và toàn bộ nam tử Đặng gia, để bọn họ ở nhà đóng cửa ăn năn hối lỗi.”

Đây đã là hình phạt nhẹ nhất, chứng tỏ Hoàng Thượng cực kỳ coi trọng đứa nhỏ trong bụng Hoàng Hậu. Nhưng Hoàng Thượng dù sao cũng suýt nữa bởi vậy mà mất mạng nên vẫn sẽ có khúc mắc. Sau này con cháu Đặng gia sợ là vô vọng với con đường quan lại rồi.

Còn Đặng Văn Oánh thì sao? Phó Lan Nha theo bản năng muốn hỏi cái này nhưng so với người khác thì nàng càng quan tâm đến người nhà hơn nên vội hỏi: “Việc của phụ thân và huynh trưởng ta thế nào rồi?”

Bình Dục nhìn nàng nói: “Án của phụ thân và đại ca nàng đã được thẩm lại từ hôm qua, không đến nửa tháng nữa hai người có thể ra khỏi ngục.”

Nửa tháng? Phó Lan Nha vừa kinh ngạc lại thất vọng hỏi: “Sao lâu như vậy?”

Ánh mắt Bình Dục chợt lóe nói: “Án của phụ thân nàng liên lụy nhiều người, một lần thẩm lại rất mất thời gian. Nhưng nàng yên tâm, có ta ở đây thì hai người họ sẽ không chịu khổ đâu.”

Phó Lan Nha yên lặng nhìn Bình Dục, cắn cắn môi. Không phải nàng không tin hắn nhưng theo bản năng nàng muốn người nhà sớm đoàn tụ, cũng hận không thể lập tức gặp lại vào ngày mai. Không biết có đường cứu vãn ở đây không, nếu có thì nàng muốn nghĩ cách nhờ Bình Dục thúc đẩy một phen.

Bình Dục hơi dựa vào ghế, thong thả gõ bàn mà ngó lơ ý cầu xin trong mắt Phó Lan Nha. Thế là nàng càng thêm kỳ quái bởi vì thông thường cho dù Bình Dục đang cáu thì chỉ cần nàng lộ ra đau khổ hoặc sợ hãi là thái độ của hắn sẽ mềm lại. Sao hôm nay hắn lại như thế?

Bình Dục thấy Phó Lan Nha đầu tiên là kinh ngạc sau đó lộ ra biểu tình suy nghĩ thì không nhịn được thầm cười. Nhưng có một số việc hắn không muốn nàng biết quá sớm. Biết nàng suy nghĩ cực nhanh, sợ nàng lại quấy nhiễu bản thân nên hắn lập tức đứng lên, một tay kéo nàng ôm vào lòng.

Hắn nhìn cây trâm trên đầu nàng rồi cười nói: “May mà nàng thích, ta chưa từng chọn trang sức cho nữ tử nên không biết có hợp ý nàng không?”

Tư thế này quá mức chướng tai gai mắt, Phó Lan Nha xấu hổ đến không được. Nàng vặn vẹo mãi vẫn không thể tránh thoát nên đành phải ngước mắt nhìn thì thấy hắn đang nghiêm túc chờ nàng đáp lại, con ngươi đen nhánh có bóng dáng của nàng. Tinh tế nhìn biểu tình của hắn một lát nàng lại sinh ra chút thẹn thùng. Nàng đúng là tự nghĩ nhiều, nếu hắn đã đồng ý giúp cha và anh nàng thì sao lại cố ý kéo dài làm gì?

Nghĩ đến một đại nam nhân như hắn lại đặt mua nào quần áo, nào trang sức cho nàng là Phó Lan Nha đã cười vui vẻ gật đầu nói: “Rất tốt, rất tốt. Nhờ Bình đại nhân lo lắng.”

Một câu Bình đại nhân lúc này đã khác trước, rõ ràng hàm chứa chút làm nũng trong đó. Lòng Bình Dục rộn ràng hết cả lên nhưng mặt lại banh ra. Hắn ngó ra cửa rồi quay đầu cắn lên môi nàng thấp giọng nói: “Bình đại nhân ngắn, Bình đại nhân dài, sao nàng không gọi ta là Bình Dục thử xem?”

Phó Lan Nha cũng nhìn ra cửa, nhỏ giọng phản bác hắn: “Chẳng lẽ ta chưa từng gọi tên ngài ư?”

“Khi nào?” Hắn không có ý tốt mà hỏi lại.

Phó Lan Nha cẩn thận nhớ lại, đầu lưỡi rụt rụt. Đúng vậy, sao nàng lại quên mất những lúc nàng gọi tên hắn đều là vì hắn làm việc xấu với nàng…… “Sao ngài lại hư thế chứ?” Nàng vừa thẹn vừa giận trừng hắn một cái.

Bình Dục cười nhẹ một tiếng, tì lên trán nàng nhìn không chớp mắt rồi nói: “Tự của ta là Tắc Dập, nàng không chịu gọi Bình Dục thì thôi, gọi ta một tiếng Dập lang cũng được.”

Hơi thở của hắn nóng rực quấn lấy nàng, giọng hắn cũng bất giác khàn hơn vài phần. Phó Lan Nha nhìn hắn, vì hai người dựa thật gần nên lông mi của nàng thỉnh thoảng cọ lên mặt Bình Dục khiến con ngươi hắn như hiện lên lốc xoáy có thể hút người ta vào.

Tim nàng đập càng lúc càng nhanh nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Nếu ngài không hư như vừa rồi thì ta gọi một tiếng cũng được nhưng trước mắt lại không được……”

Lời còn chưa dứt nàng đã bị hắn hôn. Nụ hôn này không còn đơn thuần như lúc đầu hai người mới thân mật. Trong nháy mắt hắn hôn nàng thì tay cũng đã khát vọng vươn đến hông nàng, ý đồ nguy hiểm rõ như ban ngày. Điều càng làm cho nàng chân tay luống cuống chính là lần này hình như hắn định để nàng ngồi lên đùi mình, lấy tư thế nàng chưa từng nghĩ tới mà làm cái “việc cảm thấy thẹn” kia.

Tuy nàng say mê hắn nhưng cũng chưa mất hết lý trí. Lúc cảm giác được hắn đang muốn cởi bỏ váy của mình, nàng tức khắc như tỉnh mộng, liều mạng bắt lấy tay hắn, không chịu để hắn tác quái.

Đúng lúc này Lâm ma ma chợt ở ngoài cửa phát ra tiếng ho khan kinh thiên động địa. Bình Dục đột nhiên im bặt, còn Phó Lan Nha tuy nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn khó tránh khỏi túng quẫn.

Nàng kỳ quái nghĩ chẳng nhẽ Lâm ma ma có thể nhìn xuyên cửa ư? Cửa phòng rõ ràng vẫn đóng kín, hai người cũng chưa phát ra động tĩnh gì thì sao Lâm ma ma biết được trong phòng đang xảy ra chuyện gì.

Khác với lần trước, lần này Bình Dục cũng không giận chó đánh mèo Lâm ma ma, cũng chưa khiêu khích tôn nghiêm của bà ấy. Hắn chỉ hôn hôn nàng một lúc rồi lại buông ra, rũ mắt nhìn nàng nói: “Tối nay ta còn có chút việc quan trọng phải làm, nàng nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai ta lại tới thăm nàng, đầu tháng sáu phụ mẫu ta sẽ cho người tới cửa cầu hôn……”

Không đợi Phó Lan Nha lộ ra biểu tình kinh ngạc hắn đã mổ mổ lên mặt nàng rồi đứng dậy rời đi.

Phó Lan Nha cảm thấy Bình Dục tối nay rất kỳ quái nhưng nhìn hắn đi ra cửa một lát rồi mà nàng vẫn không nghĩ ra đáp án gì.

Sớm hôm sau nàng đang dùng đồ ăn sáng thì bỗng thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nhẹ không đồng nhất. Sau đó Lâm ma ma chạy ào vào phòng, mắt đỏ hoe nhìn nàng, miệng bà ấy há nửa ngày vẫn nghẹn ngào không nói nên lời.

Phó Lan Nha chợt có dự cảm thế là tim nàng nảy thình thịch lên. Đột nhiên nàng đứng dậy chạy ra bên ngoài, bởi vì quá mức cấp bách nên nàng không cẩn thận đá đổ cái ghế nhưng nàng không hề quan tâm mà càng chạy nhanh hơn.

Tới hành lang nàng lập tức nhìn thấy mấy người đang đi tới, hai người đi đầu đều có vẻ phong sương. Một trong hai người đó mái tóc đã nhiễm đầy phong sương chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi không gặp. May mắn là tinh thần ông có vẻ vẫn ổn, thân hình dù gầy gò như cây trúc nhưng không hề còng xuống. Bên cạnh là một người trẻ tuổi đang đỡ người kia, khuôn mặt anh tuấn của hắn mảnh khảnh không ít nhưng ánh mắt lại trong trẻo như lúc ban đầu.

Phó Lan Nha đỏ mắt, lặng yên che miệng. Hóa ra tối qua Bình Dục lừa nàng!

Hắn lừa nàng!

Cổ nàng nghẹn lại, nước mắt tràn mi, chân vội chạy xuống bậc thang nhào vào ngực hai người kia mà gào khóc.

“Phụ thân, đại ca!”

Bình Dục đưng sau bọn họ vài bước, nghe thấy tiếng khóc rống của Phó Lan Nha thì dừng chân, xoay người ngửa đầu nhìn không trung. Trời hôm nay xanh ngắt không mây, chỗ nào mắt nhìn thấy được cũng đều trong sáng tươi đẹp.

Cho đến ngày nay bất kể việc năm đó có ẩn tình hay không thì hắn cũng coi như đã gỡ được một gánh nặng lớn. Hắn có loại cảm giác giải thoát, suy nghĩ trong lúc đó càng thêm sáng trong, không còn chút khúc mắc nào.

Thật lâu sau hắn như trút được gánh nặng mà thở dài một hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.