Loạn Thế Thư

Quyển 2 - Đao xuất Bắc Mang-Chương 95 : Người bội tình bạc nghĩa đều có thể giết được




Đường Vãn Trang nhìn khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Triệu Trường Hà, trong lòng thầm nghĩ gã kiệt ngạo bất tuân, vô pháp vô thiên này, từ khi nào lộ ra loại thái độ vô hại vậy?

Bởi vì Hạ Trì Trì sao?

Nếu thân phận này của hắn thật sự yêu thích một yêu nữ ma giáo, ngược lại có chút phiền toái... Nhưng vô luận như thế nào, sơ bộ hợp tác, nhất định không thể làm ra sự tình để cho hắn cảm thấy ngăn cách, tính toán cái gì hồi sau lại nói a.

Nàng không dự định nổi lên ý đồ xấu, chậm rãi nói đến chính đề: "Tứ Tượng giáo tới đây, tất là vì thanh kiếm trong Cổ Kiếm Hồ không thể nghi ngờ. Trước kia Tứ Tượng giáo cũng từng tiến hành tế lễ nhiều lần ở chỗ này, đoán chừng bọn hắn quả thật tìm được một ít môn đạo, có khả năng thật sự triệu hoán cổ kiếm ra... Thậm chí ngay cả một ít thói quen của cổ kiếm bọn hắn cũng có thể tổng kết ra. "

Triệu Trường Hà rót thêm cho nàng một tách trà: "Sau đó thì sao? "

Đường Vãn Trang nhìn bộ dáng của hắn có chút buồn cười, chậm rãi nói: "Triều đình không lấy kiếm này, tự có nguyên nhân. Kỷ nguyên trước sụp đổ, càn khôn hỗn loạn, hình thành rất nhiều không gian rạn nứt, cái gọi là mảnh vỡ thứ nguyên là rải rác khắp nơi. Thông qua các kẽ nứt, bên trong có thể là một cái khi xưa tràng cảnh, cô đơn trôi dạt trong hư không; Cũng có thể chỉ có cuồng bạo loạn lưu, căn bản không cách nào sinh tồn. "

Triệu Trường Hà ngược lại là nghe hiểu: "Cho nên đáy Cổ Kiếm Hồ này, thực tế là thông tới một mảnh vỡ thứ nguyên, có thể nói là không ở kiếp này, trách không được tìm nhiều năm như vậy vẫn không thấy gì a. "

"Đúng vậy. "Đường Vãn Trang rất hài lòng với khả năng não bổ của hắn, nếu không, muốn giải thích mảnh vỡ thứ nguyên gì gì đó cho người bình thường hiểu, cũng không phải là chuyện dễ dàng: "Nếu nói dưới thiên hạ đều là vương thổ, không gian dị độ này có tính hay không? Ý của bệ hạ là, không cần cưỡng cầu, lưu lại chờ người hữu duyên. Những nơi này thường có một ít bí ẩn thượng cổ, cũng là cho người có cơ duyên, không thể chặt đứt thiên duyên của con người a."

Triệu Trường Hà lắp bắp kinh hãi: "Đây là ý nghĩ của một vị đế vương? Điều này không thể... Chẳng lẽ hắn không nên lũng đoạn tài nguyên sao..."

Đường Vãn Trang liếc hắn một cái, không nói gì.

Đây quả thật không phải là ý nghĩ của một vị đế vương, khí độ bệ hạ, nàng rất bội phục. Nhưng hình như cũng chưa hẳn là chuyện tốt, hiện giờ loạn tượng phân tán, đại khí như Hạ Long Uyên nói không chừng còn phải cõng nồi vài phần a.

Nàng không thích hợp nghị luận bệ hạ, chỉ nói: "Tóm lại đây là thiện ý của bệ hạ đối với con dân, tuyệt đối không phải giả dối. Mặc dù trong đó khẳng định cũng có rất nhiều nguy hiểm, nhưng trong nguy hiểm tất nhiên cũng có hào kiệt quật khởi —— Nhạc Hồng Linh chính là loại này, nàng hiện giờ cũng không dựa vào truyền thừa tam lưu của Lạc Hà sơn trang a."

Triệu Trường Hà gập đầu nói: "Đã biết. Thỉnh tiếp tục. "

"Cổ Kiếm Hồ cũng giống như vậy, chúng ta đều biết bên trong là không gian dị độ, xác thực, thật sự ẩn giấu một thanh thần kiếm trong đó. Triều đình không cố ý đi lấy, không có nghĩa là chúng ta chưa từng thăm dò qua, nếu có người cảm thấy triều đình không lấy là bởi vì không biết cách thì sai rồi, chúng ta biết lấy như thế nào, nhưng cảm thấy có chút khó giải quyết, nên không có thực hiện. "

"Cho nên khó giải quyết ở nơi nào?" "

"Đó vốn là một đôi luyến nhân chi kiếm từ thượng cổ, trước khi Kỷ Nguyên sụp đổ, nhà trai có lẽ là phụ lòng, nên nhà gái thương tâm tự tuyệt ở đây, vừa vặn Kỷ Nguyên sụp đổ, bảo kiếm hữu linh, cố gắng tận lực bảo vệ thi thể chủ nhân, ngăn cách thứ nguyên, ẩn dưới đáy hồ. Lúc ấy là ngày trời chuyển hạ, rất có thể là phù hợp với tu hành của nhà trai, thừa dịp này dùng một ít biện pháp thông linh, là có thể làm cho bảo kiếm hiện hình. "

Triệu Trường Hà hiểu: "Mà mục đích hiện hình của nó, bản chất là cho rằng nam nhân phụ lòng kia tới rồi, nên thay chủ nhân giết nam nhân phụ tâm kia, khả năng là sẽ rất hung dữ, thấy ai liền giết người đó? "

"Ngược lại cũng không đến mức, ngươi hiện giờ có Long Tước, biết cái gọi là kiếm linh cũng không phải thật sự có sinh mệnh tự mình suy diễn, mà chỉ là một loại ý. Hận ý mãnh liệt của chủ nhân trước lúc lâm chung đối với nam nhân phụ lòng được rót vào bên trong, nếu nó không cảm ứng được cái loại khí tức bội tình bạc nghĩa này thì thôi, chưa chắc sẽ chủ động giết người, nhưng nếu thật sự để cho nó phát hiện, vậy tất nhiên sẽ giết người, kể cả người vô tội nó cũng sẽ phán định tương tự như phụ tâm nhân."Đường Vãn Trang thở dài: "Nhưng mà trên đời này có thể có mấy người dám nói mình có thể không để nó nổi sát khí đâu. Cho nên mỗi lần nó hiện hình, đều có người mất mạng."

Triệu Trường Hà khoanh tay, nhu thuận ngồi.

Hắn cảm thấy, nếu để hắn đi là có thể bị băm thành bùn a.

Yêu nữ Trì Trì miệng pháo không biết câu nào thật, phỏng chừng cũng sẽ như thế a...

Đường Vãn Trang nói: "Tứ Tượng giáo rất lợi hại, có lẽ cũng tìm ra được những manh mối này, nhưng dù sao bọn hắn cũng chỉ âm thầm làm việc, không có điều tra tinh tế như chúng ta, khả năng cao là biết rõ cách làm nó hiện nhưng không biết tại sao nó hiện đi. Cho nên, bọn hắn từ bỏ liền thôi, còn nếu vẫn tiếp tục thực hiện, ngươi đoán bọn hắn sẽ làm gì a?

Triệu Trường Hà suy nghĩ một chút: "Nói không chừng sẽ tự kiêu mình có vũ lực, cho rằng có người đi trước ổn định sát khí của kiếm là có thể khống chế, cho nên hẳn là sẽ tìm một chính nhân quân tử giúp bọn họ cầm kiếm, sau đó cướp. "

"Đúng, bổn tọa cũng đoán như vậy, phù hợp với ma giáo làm việc. Nhưng như này liền nguy rồi. Đường Vãn Trang nói: "Giả thiết bảo kiếm nguyện ý được một vị chính nhân quân tử nắm giữ, đó cũng chính là tương đương nhận tân chủ, không đến một khắc tân chủ bị người giết, ngươi hỏi thử xem nếu là Long Tước thì nó sẽ nghĩ gì a. "

Long Tước: "..."

Mồ hôi Triệu Trường Hà đổ ra như mưa.

Lấy bản tính ngạo kiều của Long Tước mà nói, nếu nó có bản lĩnh tự mình động đậy, vậy tuyệt đối phát điên chém sạch người ở đấy. Đối phương lại là loại hung kiếm tràn đầy hận ý, vốn dĩ phán định của nó chung quanh tất cả đều là một đám người phụ lòng, bội tình bạc nghĩa đi, cư nhiên lại đem tân chủ hại chết, vậy còn không nổi điên mới lạ a!

Đường Vãn Trang nói: "Tứ Tượng giáo phái ra bao nhiêu cao thủ chúng ta không thể điều tra rõ, bọn hắn giấu có chút sâu. Nhưng vì lấy một thanh kiếm không phải là tín ngưỡng của Tứ Tượng giáo, chỉ có thể tính là một hồi đoạt bảo tầm thường, khẳng định không đến mức xuất động cường giả Địa bảng như Chu Tước, nhiều lắm là Nhân bảng, vậy thật sự chưa chắc đã khống chế được hung kiếm phát điên..."

"Ừm. Triệu Trường Hà gật đầu nói: "Dù sao kiếm cũng không phải là người, nó không sợ đau, cũng không sợ bị thương, lại nhẹ nhàng sắc bén, rất khó hạn chế. Thượng cổ chi kiếm có bao nhiêu thần diệu chúng ta còn không rõ ràng lắm, nếu như thật sự có thể so với Long Tước linh tính còn đủ, sẽ tự mình bay tới bay lui giết người, vậy thì phi thường phiền toái a."

Đường Vãn Trang gật gật đầu: "Chính là như thế, hơn nữa thượng cổ chi năng, khả năng kiếm này sẽ chủ động giết người là rất lớn. Một khi nó thoát khỏi khống chế của Tứ Tượng giáo, tàn sát bừa bãi, Thành Kiếm Hồ đều có thể bị tàn sát đến liểng xiểng, việc này chúng ta không chấp nhận được, nhất định phải ngăn cản, đây là chi tiết nhiệm vụ lần này của ngươi."

Triệu Trường Hà hỏi: "Người của Tứ Tượng giáo ở đâu, Trấn Ma Ty có manh mối không? Ta có thể tới nói chuyện trực tiếp. "

"Bọn hắn làm việc cẩn thận, phát hiện Trấn Ma Ti tăng cường nhân thủ, liền đã di chuyển, trong thời gian ngắn không tìm được vị trí mới. Nhiệm vụ này giao cho ngươi cũng có phương diện này nguyên nhân, có lẽ ngươi có thể câu thông được Hạ Trì Trì, nếu thuyết phục được nàng buông tha nhiệm vụ này là tốt nhất, còn không chịu buông tha, cũng tuyệt đối không thể dùng phương pháp kia. "

Triệu Trường Hà lo lắng cho Hạ Trì Trì, không có tâm tư nói nhiều, đứng dậy chắp tay nói: "Biết rồi, việc này ta sẽ xử lý tốt. Cáo từ trước. "

Triệu Trường Hà lo lắng rời khỏi trúc lâu, Đường Vãn Trang chậm rãi đứng ở bên lan can, tựa vào cửa nhìn bóng lưng hắn sải bước đi xa, gió nhẹ thổi qua, nàng lại nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.

Rốt cục có một thị nữ không biết từ đâu đi ra, khoác cho nàng thêm một cái áo choàng: "Tiểu thư, nếu ngươi đã đích thân đến, hoàn toàn có thể trực tiếp canh giữ Cổ Kiếm Hồ, trấn Tứ Tượng Giáo không thể vọng động, vì sao để cho hắn đi làm việc này? Hắn mới chỉ là huyền quan tứ trọng, vô luận là hộ pháp bên Tứ Tượng Giáo hay là bản thân cổ kiếm, đều không phải thứ mà hắn có thể ứng phó. "

Đường Vãn Trang khẽ lắc đầu: "Ta sẽ âm thầm bảo vệ, không để hắn xảy ra chuyện. Nhiệm vụ này đơn giản để cho hắn một lý do dung nhập Trấn Ma Ti, bằng không ta đối với Tứ Tượng giáo nào có dễ nói chuyện như vậy, chỉ ngăn cản làm việc là được sao?"

"Hả? "Thị nữ càng không hiểu: "Hắn... Hắn nếu không làm hoàng tử, dung nhập Trấn Ma Ti thì có ích lợi gì? "

"Dung nhập chính là cho hắn thêm một thân quận làm quan, mà không phải lệ thuộc Trấn Ma Nhất Ti. Hơn nữa cũng để cho người ngoài cuộc thấy rõ phán định của Đường Vãn Trang ta, hắn chính là hoàng tử. "Đường Vãn Trang lại ho nhẹ đứng lên, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Khi tất cả mọi người coi hắn là hoàng tử, hắn tự nhiên chính là hoàng tử, phủ nhận của hắn đã không còn ý nghĩa. "

Thị nữ lắp bắp nói: "Tiểu thư đây có tính là hãm hại hắn hay không? Ngươi nói ngươi có thể đảm bảo chuyện thân phận của hắn, nhưng lại không quản được người khác nghĩ thế nào, thì ra là có chủ ý này..."

"Nếu để cho hắn làm hoàng đế đều gọi là hố. Khụ khụ... Vậy cứ coi như là thế đi. "Đường Vãn Trang xòe bàn tay ra, thấy vết máu mình ho, thì thầm: "Dù sao thời gian của ta. Cũng không còn nhiều nữa, vài năm này a…. "

Khi Triệu Trường Hà ở trong trúc lâu gặp mặt Đường Vãn Trang, bên kia Hàn Vô Bệnh cũng gặp được người của Tứ Tượng giáo.

"Hàn công tử muốn một thanh kiếm tốt? "

"Không sai, ngươi có không? "

"Ta không có, nhưng trong Cổ Kiếm Hồ có. "

"Truyền thuyết là giả. "

“Chúng ta tự có phương pháp làm nó xuất hiện, Hàn công tử không ngại nhìn, nếu thật sự có, có thể tự lấy, nếu như không có, rời đi là được. "

"Cần ta giết ai? "Hàn Vô Bệnh phản ứng đầu tiên là vì mua hung giết người, nếu không lấy đâu bảo vật từ trên trời rơi xuống như thế.

"Di Lặc giáo Trương Bán Phật, công tử hẳn là đã nghe qua. "

"Hắn a..." Hàn Vô Bệnh hơi trầm ngâm: "Khó khăn rất lớn, phải chờ ta xem kiếm rồi nói sau, bây giờ luôn sao? "

"Ngày lập hạ."

"Ngày đó ta có hẹn, đổi ngày khác đi. "

"Hàn công tử nếu là hẹn luận võ, có thể để đến chạng vạng, lấy kiếm có thể ban ngày, cũng không xung đột."

Hàn Vô Bệnh cân nhắc thật lâu, chung quy vẫn là nguyện vọng một thanh kiếm tốt chiếm thượng phong, gật đầu nói: "Có thể, vậy lập hạ, tìm các ngươi như thế nào? "

"Công tử đến lúc đó đi thẳng đến ven hồ liền biết. "Người nọ rất thành khẩn trả lời, nói xong chậm rãi lui lại rồi biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.