Loạn Thế Thư

Quyển 2 - Đao xuất Bắc Mang-Chương 67 : Huyết Nhiễm Thanh Hà Dạ Vị Ương




Có người ở bên cạnh nói: "Tin tức về trận chiến vượt sông này hẳn là đã truyền đến tai Thôi gia rồi, không có gì ngoài ý muốn hơn phân nửa người đến là đích thân gia chủ Thôi gia Thôi Văn Cảnh... Tính toán thời gian này kỳ thật rất ngắn a, vượt sông đến nay tổng cộng chưa đến hai canh giờ? "

"Từ lúc vượt sông, rồi tin tức đến Thôi gia, rồi Thôi gia đến tiếp ứng, tính toán chính thời gian này là nguy hiểm nhất, vượt qua liền hết thảy kết thúc. Chúng ta nhìn thì cảm giác rất dài, bởi vì sóng gió ập tới liên tiếp, giống như rất nhiều, thực tế còn chưa qua bao lâu. "

Thôi Văn Cảnh chắc chắn là đang trên đường tới đây, nếu như chúng ta không ra tay, nói không chừng thật sự bị bọn hắn tiếp ứng. Chậc, Triệu Trường Hà này, quả thật không... A. "

Nói được nửa nửa thần sắc có chút quái lạ, chợt nhớ tới Triệu Trường Hà cùng thánh nữ trước kia hẳn là có chút quan hệ không rõ ràng, nghe nói lúc Chu Tước tôn giả mang thánh nữ trở về, môi thánh nữ vẫn là rách, rõ ràng vừa bị nam nhân gặm qua, thật sự là đặc biệt a.

Tìm hiểu thêm một chút, còn biết lúc trước thánh nữ căn bản cùng nam nhân kia ngủ chung phòng, ngủ tới một hai tháng, hơn phân nửa cái dạng gì cũng đã chơi qua.

Tuy rằng Tứ Tượng giáo công pháp không có quan hệ với việc phá thân hay không, nhưng trong giáo cũng có yêu nữ chuyên thông đồng nam nhân, còn có hôn nhân nội bộ, nhưng những nữ nhân có "tình sử" này xác thực không thích hợp làm thánh nữ, giáo phái thánh tử thánh nữ loại vị trí này trên lý thuyết đều là toàn tâm toàn ý phụng thần, không thể có tà niệm. Một khi làm sai, ngươi xem giáo huấn của Bạch Hổ thánh nữ đời trước không thê thảm sao...

Cho nên thánh nữ khảo nghiệm của Hạ Trì Trì so với tình huống bình thường còn nghiêm khắc hơn rất nhiều, nhị thập bát tú đại trận đều bày ra.

Kết quả vị này thật sự là trời sinh thánh nữ, không đề cập nữa. Dù sao bây giờ thân nàng là kiêm hai chức thánh nữ trong tông, vẫn như cũ trên dưới khâm phục.

Mọi người cũng không phát hiện nàng hàng ngày có dấu hiệu ham muốn nam nhân, đều cảm thấy thánh nữ trong lòng hiểu rõ, việc nào nặng việc nào nhẹ. Dù sao nàng qua năm mới là mười bảy, tuổi còn trẻ, lúc trước thiếu nữ không hiểu chuyện nhất thời tư tình rất nhanh liền không còn, coi như không có gì đi.

Mấy vị Tứ Tượng giáo giáo đồ này chứng kiến Triệu Trường Hà hành sự, thật sự rất muốn khen tiểu tử này vài câu, thầm nghĩ trách không được lúc trước thánh nữ sẽ ngủ chung với hắn, đổi lại ta cũng... Ách, dù sao cũng đúng là ánh mắt tốt.

Nhưng ngẫm lại không thể khen a, lời khen này làm thánh nữ xuân tâm nhộn nhạo tình cũ không rủ cũng đến thì làm sao bây giờ? Vị phản đồ của giáo phái thuộc hạ này nên giết mới đúng, khen cái gì mà khen a.

Người bên ngoài đều nhìn ra được ý nghĩ của vị này, nhao nhao muốn cười, liền có người tiếp lời nói: "Cho nên chúng ta nếu muốn trừ đi phản đồ, phải thừa dịp này xuống tay, chậm thì không kịp. Muốn động thủ không? "

Hạ Trì Trì mặt không chút thay đổi: "Thế nào? Tứ Tượng giáo chúng ta từ khi nào đã trở thành chó săn của Huyết Thần giáo rồi? Vượt ngàn dặm đường là để giúp bọn hắn loại bỏ phản đồ sao? "

"Ách..."

"Chúng ta đi tới nơi này, là làm gì? "

"Đi Cổ Kiếm Hồ, lại khởi động tế kiếm, vừa vặn gặp chuyện này mà thôi. "

Hạ Trì Trì thản nhiên nói: "Cho nên chúng ta chính là đến xem kịch, vì sao phải xen vào nội vụ Thôi gia cùng nội vụ Huyết Thần giáo, đến tột cùng cùng chúng ta có liên quan gì? "

Mọi người không nói, luôn cảm thấy ngươi giống như xem kịch sao, nhìn bộ dáng nhiều lần thiếu chút nữa nhịn không được nhảy xuống cứu người kia xem.

Nhưng Triệu Trường Hà biểu hiện thật quá tốt, làm cho thánh nữ không cần bại lộ ra loại chân ý này? Hay là nói nhìn thấy hắn cùng tiểu bạch thỏ tốt như vậy, thánh nữ trong bụng đã đầy một bình dấm chua? Quên đi, không đoán mò nữa.

Bên cạnh rốt cục có một lão giả nói: "Khi dễ người bị thương, tính là anh hùng gì? Thánh nữ nói cũng không sai, chúng ta vì sao phải giúp Huyết Thần Giáo chùi đít, chỉ là phản đồ huyền quan tam trọng còn muốn chúng ta động thủ giúp bọn hắn giải quyết, bọn hắn có mặt mũi vậy sao? Thật là con mẹ nó rác rưởi. "

Tất cả mọi người đều gật đầu. Không đề cập đến cái gì khác, chỉ nói thừa dịp một kẻ huyền quan tam trọng nỏ mạnh hết đà đi giết hắn, ở đây đều là nhân vật cấp hộ pháp của Tứ Tượng Giáo Thanh Long Bạch Hổ, lão giả này lại càng là cao thủ nhân bảng, lấy đâu ra mặt mũi làm chuyện kia? Càng không có khả năng mình là giáo phái cấp trên còn phải chạy đi lĩnh thưởng của giáo phái cấp thấp, vậy không phải quá mất mặt sao.

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều thở dài nói: "Vậy liền đi, nếu không Thôi Văn Cảnh thật sự đến đây, chúng ta sẽ gặp phiền toái. "

Lúc này Hạ Trì Trì lại đột nhiên nói: "Phản đồ cũng không phải không thể giết, đến lúc đó bổn tọa tự mình cho hắn chọn cách chết. Cứ thế đã, đi thôi. "

Mọi người nghe được lời này thật sự muốn nghiến răng nghiến lợi, tuổi già an lòng a, quả nhiên thánh nữ vẫn là tự hiểu rõ!

Hạ Trì Trì quay đầu lại nhìn, tiếng vó ngựa bên kia sớm đã đi xa, cát bụi cuồn cuộn trên không trung mịt mù.

Ai cũng không biết trong lòng thánh nữ giờ phút này chỉ có hai ý niệm:

"Tiểu hồ ly phóng đãng, giả bộ cái gì thanh thuần đáng yêu, còn không phải tùy tùy tiện tiện ôm nam nhân! "

"Ngàn dặm tiễn đưa Nguyên Ương a, thật sự là hảo anh hùng a! Cái gì mà Triệu đại ca! Chờ ta! "

  ............

Không đề cập đến Tứ Tượng giáo mọi người thảo luận, bên kia Thôi Nguyên Ương mang theo Triệu Trường Hà giục ngựa phi nước đại, thích khách Thính Tuyết Lâu càng tiếp cận.

Triệu Trường Hà mắt phía sau thấy vậy, yên lặng tính toán.

Sát thủ này nhanh hơn ngựa... Đây nhất định là cao thủ huyền quan ngũ trọng thậm chí là lục trọng, đến mức độ này, chiến lực hình như bắt đầu sánh vai thiên hạ ngũ tuyệt, ít nhất khinh công hạng mục này có thể sánh vai —— Triệu Trường Hà nhớ rõ Nhất Đăng đại sư đuổi kịp tuấn mã còn có thể được tướng sĩ thành Tương Dương khen ngợi, tuy rằng trước mắt con ngựa này chở hai người, hẳn là cũng không kém nhiều lắm.

(Nhất Đăng đại sư: Đoàn Trí Hưng - thiên hạ ngũ tuyệt, thần điêu đại hiệp)

Nói cách khác, Hạ Trì Trì bị mình ấn vào tường gặm loạn lại là cao thủ cấp ngũ tuyệt, mà đẳng cấp này của mình hẳn là cũng là trình độ của Thất Tử và Mai Siêu Phong? Nhận thức này làm cho Thần sắc Triệu Trường Hà có chút quái dị, không nghĩ nhiều nữa.

Hắn hít sâu hai cái, yên lặng điều động nội công Hạ Long Uyên để hổi phục lại phần nào năng lượng, chậm rãi tháo cung mà trước đó dùng để bắn thuyền trên sông.

Cho dù ngươi là cấp Ngũ Tuyệt, vậy cũng không phải đao thương bất nhập a!

Hắn nào biết lúc này vị kia cũng là đang nhìn bộ dáng hắn lấy cung...

Túi mũi tên chỉ có năm sáu mũi tên... Triệu Trường Hà lấy một cây, đột nhiên giương cung cài tên, xoay người bắn.

Mũi tên mang theo tiếng thét sắc bén, phá không mà tới.

Thích khách kia cũng lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới đầu Triệu Trường Hà cũng không quay lại, bỗng nhiên xoay người bắn cung còn có thể chuẩn như vậy!

Hắn vung kiếm chém lên mũi tên này, khinh công đang băng băng đuổi theo cũng bị liên lụy, hơi ngăn cản một chút, con ngựa kia đã chạy trốn thật xa.

Thích khách trong lòng nhịn không được có chút bội phục, thật không phải ai cũng có thể ở thời điểm này mặc kệ thương tích đầy mình làm được nhiều như vậy... Nhưng điều này hữu ích sao? Ngươi có thể có bao nhiêu tiễn?

Hắn lần nữa đuổi theo, quả nhiên vừa đến tầm bắn chính là một mũi tên bay tới, thích khách sớm đã có chuẩn bị chém ra, tiếp tục đuổi theo phía trước.

Bốn năm lần như thế, Ngụy huyện càng ngày càng gần.

Thích khách trong lòng cũng có chút do dự.

Hắn cũng biết nơi này cách phạm vi thế lực Thôi gia rất gần, hơn nữa lúc trước Triệu Thôi hai người vượt sông thời điểm, người phụ cận hẳn là đều nhận được tin tức, chẳng lẽ Ngụy huyện bên này thu không được? Nói cách khác tùy thời đều có thể gặp phải người tiếp ứng, tiếp tục đuổi theo thập phần nguy hiểm.

Nhưng mắt thấy mồi ngon đã sắp tới tay, bị mấy mũi tên suy yếu vô lực như vậy ngăn cản? Thật nực cười, còn sợ vậy thì về nhà ngủ luôn đi có được không?

Nhìn bộ dáng Triệu Trường Hà giương cung lúc này, cánh tay đều run run, cung cũng sắp kéo không được...

Tình huống như vậy quay người trở về?

Thích khách cắn răng, tiếp tục đuổi theo.

Triệu Trường Hà kéo mũi tên cuối cùng lên, dùng sức cắn răng, cánh tay run rẩy chậm rãi nhắm vào.

Thôi Nguyên Ương vẫn điên cuồng giục ngựa chạy như bay không nói một lời bỗng nhiên hô to: "Ngươi còn nhìn! Còn nhìn …! Lại nhìn ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa! "

"Vút…! "Mũi tên cuối cùng cũng rời cung.

Cơ hồ đồng thời cùng tiếng cung vang lên, một đạo kiếm quang như rơi xuống từ cửu thiên, không biết cách bao xa bay tới, mũi tên triệu Trường Hà còn chưa tới, đạo kiếm quang kia đã xuyên qua mi tâm thích khách.

Một kiếm vượt qua tốc độ âm thanh.

Thiên bảng đệ cửu, Thôi gia gia chủ, cha ruột của Thôi Nguyên Ương.

"Tử Khí Thanh Hà" Thôi Văn Cảnh.

"Hí”! Thôi Nguyên Ương ghìm cương, thở hồng hộc ngồi trên lưng ngựa, bình tĩnh nhìn phụ thân dưới ánh trăng.

Nàng rất muốn khóc, nhưng phát hiện khuôn mặt của mình lúc này cứng đờ, hầu như không thể biểu cảm được cái gì. Rất muốn nhảy xuống ngựa ôm phụ thân, lại cảm thấy tất cả khí lực đều biến mất không còn một mảnh, ngay cả động tác xuống ngựa cũng không làm được.

Cuối cùng cũng kết thúc, một đường chông gai này.

Thôi Văn Cảnh im lặng nhìn nữ nhi bẩn thỉu không thành hình người, nhưng lại yên lặng không khóc không nháo, lại nhìn nam nhân phía sau nữ nhi thò ra nửa cái đầu đánh giá hắn... Nam nhân này giấu dù tốt đến đâu cũng không tránh được ánh mắt của hắn, yếm uyên ương kia trên ngực của hắn quả thực quá bắt mắt.

Trong mắt Thôi Văn Cảnh không biết ẩn chứa cảm xúc như thế nào, là thưởng thức hay là cái gì khác...

Thôi Nguyên Ương lúc này mới nghĩ đến thái độ của phụ thân đối với Triệu Trường Hà cũng không nhất định là hữu hảo, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, đang muốn nói chuyện, bầu trời bỗng nhiên hiện lên kim quang.

Loạn thế thư lại giáng xuống một trang mới.

Ba người đều không kìm được ngẩng đầu lên nhìn.

"Tháng ba, Triệu Trường Hà ngàn dặm đưa Nguyên Ương, vượt núi độ thủy, giết qua trùng vây. Một đường giết người không tính toán, máu thấm y bào, trường đao lỗ chỗ, tiễn tận cung gãy. "

Thôi Văn Cảnh đôi mắt khẽ động, Thôi Nguyên Ương rất yên tĩnh, bỗng nhiên khóc nức nở.

"Lúc bị thương mệt mỏi vẫn cùng Thôi Nguyên Ương cùng trảm Kỳ Bất Tất, lại chạy thoát khỏi Thính Tuyết Lâu ngân bài sát thủ đuổi giết. "

"Tiềm Long bảng thay đổi và ghế mới tăng lên. "

"Tiềm Long tám mươi tám, Triệu Trường Hà. "

"Tiềm Long hai trăm mười ba, Thôi Nguyên Ương. "

"Nửa đêm máu nhuộm Thanh Hà " (Huyết Nhiễm Thanh Hà Dạ Vị Ương)

Không giống hai lần trước ... Lần này, thiên hạ chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.