Loạn Thế Thư

Quyển 2 - Đao xuất Bắc Mang-Chương 59 : Hàn Vô Bệnh




Đây chắc chắn là một sát thủ rất giàu kinh nghiệm.

Nếu như kiếm đầu tiên của hắn đi thẳng về phía Thôi Nguyên Ương, Triệu Trường Hà bên cạnh súc thế chờ phát động một đao là có thể đem đầu hắn chém trúng.

Nhưng hắn đầu tiên giả công Triệu Trường Hà, song phương giao kích này, trọng tâm của Triệu Trường Hà rất tự nhiên là di chuyển về phía sau, hơn nữa đao thế tiếp theo cũng là ý đồ phòng hộ chỗ yếu hại của bản thân, thích khách đã mượn lực bay ngược về phía Thôi Nguyên Ương. Triệu Trường Hà dù sao cũng không có kinh nghiệm phong phú khoản này, phàm là tư duy chậm nửa nhịp, hậu chiêu điều chỉnh chậm nửa phần, giờ khắc này Thôi Nguyên Ương đã phơi thây tại chỗ.

Triệu Trường Hà quả thật chưa kịp điều chỉnh trọng tâm, nhưng mà ai cũng không nghĩ tới chính là, ngay khi thích khách kiếm quang chuyển hướng, tay trái Triệu Trường Hà đã bắn ra một viên đá nhỏ bén nhọn, giống như thích khách này tự mình xoay người đem lưng đưa cho Triệu Trường Hà đánh, "Ba" một tiếng chính giữa vai.

Thích khách cánh tay tê dại, ngay cả kiếm cũng cầm không vững, Thôi Nguyên Ương bên kia cũng không phải là khờ phê không có lực chống đỡ, thấy tình thế này trực tiếp một chiêu Phân Quang Lược Ảnh, một kiếm bức lui thích khách, thuận thế xuyên qua cổ họng hắn.

"..." Thích khách trợn mắt chết trong tay tiểu bạch thỏ, trước khi chết cũng không rõ mình chết như thế nào.

Đương nhiên ngay cả Nhạc Hồng Linh cũng phải mắng vũ đức của con hàng này, một bên cuồng đao nộ trảm, trọng tâm lui về phía sau đồng thời cũng đã âm thầm bắn trộm đá, đây vốn là âm chiêu Triệu Trường Hà dùng để đối địch, ai biết vừa vặn thích khách xoay người, ngược lại giống như đem đầu tặng.

Thanh niên áo đen bàng quan rốt cục không nhịn được giật giật khóe miệng.

Triệu Trường Hà thầm kêu may mắn, một đầu mồ hôi lạnh đều toát ra, nhưng không dám thở phào nhẹ nhõm, gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên áo đen kia.

Thanh niên áo đen lắc đầu, rốt cục động.

Kiếm quang hiện lên, cũng không phải đâm về phía Triệu Trường Hà cùng Thôi Nguyên Ương. Mấy người Thôi gia còn sót lại trong sân cơ hồ không phân biệt trước sau kêu thảm một tiếng, đồng thời ngã xuống.

Mưa to từ trên nóc nhà rách nát rơi xuống, rửa sạch máu trên mặt đất, nguyên bản miếu hoang trống trải yên tĩnh, lúc này khắp nơi đều là thi thể.

Thôi Nguyên Ương trên mặt còn nước mắt, thật cẩn thận trốn ở sau lưng Triệu Trường Hà, thò đầu ra một nửa nhìn về phía thanh niên áo đen. Đừng nói nàng, ngay cả Triệu Trường Hà cũng không biết người này rốt cuộc lai lịch gì, đang suy nghĩ cái gì.

Thanh niên áo đen thu kiếm vào vỏ, rốt cục mở miệng: "Những người này tuy không họ Thôi, cũng xác thực có thể xem như người Thôi gia, trong đó liên quan, Thôi tiểu thư so với ta rõ ràng hơn. -

Thôi Nguyên Ương cắn môi dưới không trả lời.

Người nọ bỗng nhiên nở nụ cười: "Nói là đến sau, đừng quấy rầy người ta, là sơn phỉ thô bỉ. Nói nơi này bao tràng, đuổi người rời đi, là danh môn vọng tộc. Ha... Ha ha ha ha..."

Cười đến quả thực cuồng tiếu, thanh âm chấn động mái nhà.

Thôi Nguyên Ương đáng thương kéo góc áo Triệu Trường Hà, đầu cũng sắp chui vào trong ngực hắn.

Triệu Trường Hà rốt cục hỏi: "Không dám, thỉnh giáo các hạ là..."

Tiếng cười của người nọ chậm rãi ngừng lại, lại khôi phục khuôn mặt không hề bận tâm nói: "Hàn Vô Bệnh.”

Người sẽ tự giới thiệu mình đơn giản như vậy, bình thường rất nổi tiếng sao, hiện tại Triệu Trường Hà đi ra ngoài trực tiếp nói tên, người khác đều biết là ai, dù sao trên đời này thật sự không có khả năng có ngươi chưa từng xem qua Loạn Thế Thư, lên một lần đó chính là thiên hạ nổi danh, cho dù chỉ là hai trăm năm mươi.

Vị này dám giới thiệu như vậy mà không sợ người khác chê cười, hiển nhiên cũng cùng một cấp bậc.

Hàn Vô Bệnh, Tiềm Long tám mươi bảy, cao hơn Triệu Trường Hà một chút. Tu hành cũng cao một chút, hắn là huyền quan tứ trọng.

Nghề nghiệp... Thợ săn tiền thưởng.

Kỳ thật Loạn Thế Thư cũng không có đem tên của tất cả mọi người liệt vào một cái tổng bảng, chỉ là mỗi một lần chớp động đều có người ghi chép lại, đem cả bảng chỉnh lý thành sách để bán, sau đó mỗi một lần bảng xếp hạng thay đổi đều là đám gian thương này vui mừng, lại có thể bán phiên bản mới.

Triệu Trường Hà cũng không biết vì sao rõ ràng vì sao lại phải tiêu tiền để xem cái danh sách này, dù sao hắn cũng chưa từng xem qua.

"Thì ra là Hàn huynh. "Triệu Trường Hà chắp tay: "Tại hạ Triệu Trường Hà.”

Ta biết, ngươi vừa vào cửa ta liền biết, dù sao chân dung của ngươi ta đều đã nhìn đến phát ngán. -

Hàn Vô Bệnh chỉ nói đến đây rồi thôi, ai cũng biết còn có nửa câu chưa nói.

Hắn là thợ săn tiền thưởng, đem chân dung của tội phạm bị truy nã nhìn thấu là định làm gì?

Thôi Nguyên Ương lần thứ hai khẩn trương, rất hiểu chuyện không nắm lấy góc áo Triệu Trường Hà nữa, lui về phía sau nửa bước, sợ ảnh hưởng đến hắn phát huy.

Ánh mắt Hàn Vô Bệnh dừng trên mặt Thôi Nguyên Ương, Triệu Trường Hà bất động thanh sắc bước sang nửa bước, ngăn cản nghiêm ngặt trước mặt Thôi Nguyên Ương, ngay cả góc áo cũng không lộ ra.

Hàn Vô Bệnh thở dài: "Thôi tiểu thư cũng là có thưởng, nhưng Hàn mỗ không giết loại này... Cũng không cần khẩn trương như vậy.

Triệu Trường Hà thản nhiên nói: "Cho nên ngươi muốn giết ta? -

Đều cho rằng Hàn mỗ là thợ săn tiền thưởng, đây là hiểu lầm, Loạn Thế Thư cũng sẽ không nói nghề nghiệp a, đây là hàng riêng do người biên soạn sách tự mình nghĩ ra. Đơn giản là bởi vì Hàn mỗ cầm qua các loại truy nã treo thưởng hoa hồng, hắc bạch hai nhà đều có. "

Nên ngươi không phải là thợ săn tiền thưởng? -

Hàn mỗ hành tẩu thiên hạ, chỉ vì thử kiếm. Nhưng một không trộm hai không cướp, tiền lấy từ đâu? Các loại treo thưởng, phần lớn là bại hoại giang hồ, hoặc là hắc đạo cừu sát, tìm những người này vừa có thể thử kiếm, lại có thể duy trì giang hồ hành tẩu điều kiện cần thiết, chỉ còn cách đó thôi. Nhất định mà nói là thợ săn tiền thưởng, cũng coi như là... gần như thế. -

Triệu Trường Hà giật giật khóe miệng, như vậy xem ra mình quả thực là thiên hợp, bài danh không sai biệt lắm, thực lực hơi thấp hơn hắn một chút, chẳng phải là đối tượng thí kiếm thích hợp nhất sao? Sau đó quan phủ truy nã, thỏa đáng giang hồ bại hoại, tiền mà, ma giáo bên kia một ngàn lượng vàng hoa hồng lớn như thế...

Biết Triệu Trường Hà đang suy nghĩ cái gì, Hàn Vô Bệnh thản nhiên nói: "Hàn mỗ tới đây, đúng là cố ý tới tìm ngươi, ngược lại không nghĩ tới nửa đường gặp phải... Đao pháp của ngươi rất tốt, là một trong những đối thủ tốt nhất mà ta nhìn thấy mà tu hành lại tương đương, ta quả thật rất muốn cùng ngươi đánh một trận thống khoái, nhưng không phải là hiện tại. "

“Tại sao?" Bởi vì ta nói đến sau, không làm phiền ngươi?

Ánh mắt Hàn Vô Bệnh lại lần nữa rơi về phía sau Triệu Trường Hà, ánh mắt vẫn lạnh nhạt bỗng trở nên nhu hòa: "Bởi vì câu nói 'Bồi thường giang hồ trong lòng ta'... Thôi tiểu thư người như vậy, không nên ngã xuống trong tay tiểu nhân. Hy vọng ngươi có thể đưa nàng trở về an toàn, khi đó Hàn mỗ lại ước chiến với ngươi, ngươi có dám đáp ứng không? -

Triệu Trường Hà cảm thấy có chút thú vị.

Triệu Trường Hà, Nhạc Hồng Linh, Thôi Nguyên Ương, cùng với Hàn Vô Bệnh trước mắt, trong lòng đều có một giang hồ, mà trong lòng mọi người loại giang hồ này, có thể là giống nhau, ít nhất cũng có điểm tương tự.

Hắn ôm quyền hành lễ: "Sở nguyện của ta cũng vậy, Hàn huynh có thể hẹn một chỗ, Triệu mỗ tất nhiên sẽ đến phó ước.”

Thanh Hà đông nam ước chường ngàn dặm, có hồ tên là Cổ Kiếm Hồ, ta vừa lúc muốn đến đó có chút việc. Triệu huynh qua lần này... Ước chừng lập hạ, không sai biệt lắm sao? "

Có thể.

Vậy lập hạ, bên hồ Cổ Kiếm. "Hàn Vô Bệnh ôm quyền hữu lễ, không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Thôi Nguyên Ương lúc này mới từ phía sau Triệu Trường Hà thò đầu ra: "Truyền thuyết về thanh kiếm của Cổ Kiếm hồ hơn phân nửa là giả, nhà ta đã phái người dò xét nhiều lần, cái gì cũng không có. "

Hàn Vô Bệnh bước chân không ngừng: "Ta biết. Chuyến đi này vừa vặn là tiết thanh minh, bất quá bái tế cố hữu.”

(Tiết thanh minh (5/4 – 20/4): thanh trong thanh lọc, thanh khiết; minh là tươi sáng, ý nói tiết trời này trời trong sáng mà thanh khiết, cỏ cây bắt đầu phát triển, chuột và rắn bắt đầu làm tổ nên vào tiết khí này sẽ có một hoạt động gọi là tảo mộ để dọn cỏ trên mộ là như thế)

Là ai treo thưởng giết ta? "

Đây không phải điều mà ta biết, nhưng mức thưởng khá cao. Thật xin lỗi, đây cuối cùng cũng không phải là giang hồ trong lòng cô nương.

Tiếng nói mờ mịt, người đã không còn thấy nữa.

Triệu Trường Hà xoay người kéo Thôi Nguyên Ương ra, cười nói: "Người này cảm giác là người không nói nhiều lắm, hôm nay nói một đống, coi như là vì ngươi. Thực sự là người gặp người thích.”

Thôi Nguyên Ương không nói gì, nhìn thi thể trên mặt đất xuất thần.

Triệu Trường Hà đội lại mũ thỏ mà nàng vừa bị lật trong cuộc chiến, ôn nhu nói: "Không cần suy nghĩ quá nhiều, nơi này bẩn rồi, chúng ta đổi chỗ khác.”

Thôi Nguyên Ương thấp giọng nói: "Ta không nghĩ tới, lần này ta và ngươi, Hàn Vô Bệnh, thích khách không biết này, người Thôi gia, bốn phương gặp nhau, cấp thấp nhất lại là Thôi gia.”

Triệu Trường Hà xoa xoa đầu cô: "Cùng ngươi không quan hệ.”

Thôi Nguyên Ương nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi cũng bỗng nhiên ôn nhu hơn nhiều, là bởi vì ta vừa mới gặp phải ám sát an ủi ta, hay là cũng bởi vì câu nói vừa rồi của ta?”

Triệu Trường Hà cười cười, không trả lời.

Thôi Nguyên Ương hiểu, lại đột nhiên cười xán lạn: "Nhưng giang hồ ta muốn, các ngươi vừa rồi đã bồi thường cho ta nha."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.