Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 11




Ngày hôm sau, ta lưu luyến cáo biệt mọi người, tiếp tục đi lên phía bắc. Sau khi ra khỏi biên giới Nam Bì, chúng ta rút kinh nghiệm, không đi đường qua thôn xóm hẻo lánh nữa, cứ trực tiếp theo đường lớn hướng về U Châu. Trên đường không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ đụng mấy tốp nhỏ giặc Hoàng Cân bị Công Tôn Toản đuổi giết. Hiện tại Công Tôn Toản có thể coi là mãn nguyện thỏa thuê, vừa mới đánh bại giặc Hoàng Cân Biên Nam, hơn nữa hắn áp dụng chính sách nghiêm khắc đối phó với các dân tộc thiểu số Tiên Ti, Hung Nô thường xuyên xâm nhập quấy phá cướp bóc, nên rất được lòng dân chúng U Châu.

Có điều, chủ quản hiện tại ở U Châu là Lưu Ngu, không phải Công Tôn Toản. Lưu Ngu là người thuộc phái ôn hòa, chủ trương dùng chính sách vỗ về với các dân tộc thiểu số. Chủ trương này của Lưu Ngu vô cùng chính xác, phải biết rằng, lúc này giang sơn Đại Hán đã rối loạn be bét, cả vùng đất trung nguyên không ngừng diễn ra cảnh sát phạt, mà các dân tộc thiểu số trên thảo nguyên phía bắc trải qua gần trăm năm nội loạn, cũng chia thành năm bảy phe, chỉ cần lợi dụng chính sách lôi kéo, mua chuộc, trấn an cũng có thể đảm bảo biên giới phía Bắc tạm thời yên ổn.

Công Tôn Toản là phần tử hiếu chiến điển hình, có tư tưởng hữu khuynh nghiêm trọng không nói, ta thấy trong bụng hắn chỉ nghĩ làm sao giết người lập công để leo lên cao. Nhìn Lưu Ngu ở đây cầu an vướng chân vướng tay, trong lòng hắn ta rất không thoải mái. Cho nên, hắn dùng toàn lực ngăn cản Lưu Ngu mua chuộc dân tộc thiểu số, đuổi đuổi giết giết sứ giả hòa bình của Lưu Ngu, bản thân trực tiếp cướp bóc đông tây. Chuyện này khiến Lưu Ngu cùng các dân tộc thiểu số xung quanh vô cùng tức giận, trở thành mầm mống tai họa khiến hắn diệt vong sau này.

Công Tôn Toản cùng Lưu Ngu trở mặt không chỉ vì thế. Năm 191, thời điểm ta còn đang đi tìm Tào Tháo, Hán Hiến Đế tại Trường An bị người khác đùa bỡn muốn trở về Lạc Dương, bèn lặng lẽ phái Lưu Hòa con trai của Lưu Ngu, vốn là người thân cận của mình, chạy tới tìm cha hắn, muốn Lưu Ngu mang binh tới cần vương. Thế nhưng, Lưu Ngu là người hiền lành, con trai hắn cũng là kẻ đần độn, lại chạy tới chỗ Viên Thuật – kẻ một lòng muốn làm hoàng đế, còn đem suy nghĩ của Hán Hiến Đế nói cho Viên Thuật. Viên Thuật dĩ nhiên muốn gây sóng gió, trực tiếp giam cầm Lưu Hòa không nói, còn buộc Lưu Hòa viết thư cho Lưu Ngu, bảo ông ta mang binh đến chỗ y hợp nhất.

Phải nói, tuy trước mặt Lưu Ngu Công Tôn Toản rất ngang ngược, nhưng hắn không có tâm phản lại đại Hán. Nhìn thấy sự tiểu nhân của Viên Thuật, hắn khuyên Lưu Ngu không nên đi, Lưu Ngu tất nhiên không nghe (kẻ này cũng rất đần độn). Công Tôn Toản trong cơn tức giận, một mặt ngầm liên kết cùng Viên Thuật, còn cho đệ đệ mình là Công Tôn Việt tới giúp Viên Thuật đánh Viên Thiệu. Thế nhưng, tên gia hỏa Viên Thuật lại cứ cho rằng Công Tôn Toản cần phải làm như vậy, vì y là rồng trong đám người, người khác phải nghe lời y. Vì thế bèn phái Công Tôn Việt giúp Tôn Kiên đánh Chu Ngang. Dù nói thế nào, Công Tôn Việt xem như là một sứ giả, tự nhiên bị y coi là thuộc hạ đem ra sử dụng, kết quả, Công Tôn Việt anh dũng hy sinh. Công Tôn Toản đau đớn khôn cùng, đem nỗi tức giận đổ lên đầu Viên Thiệu cùng Lưu Ngu, cứ như vậy, mâu thuẫn giữa Công Tôn Toản cùng Lưu Ngu xem như công khai hóa. Hơn nữa, quan hệ giữa Lưu Ngu và Viên Thiệu thật sự rất tốt, tốt đến độ Viên Thiệu còn muốn lập Lưu Ngu làm vua. Tuy rằng Lưu Ngu chối từ, nhưng Công Tôn Toản vẫn lo lắng, mâu thuẫn giữa hắn và Lưu Ngu quá lớn, đương nhiên lo lỡ có một ngày Lưu Ngu đồng ý làm hoàng đế, hắn sẽ thảm. Mặt khác, thế lực Viên Thiệu mạnh lên, liền có ý nghĩ chấm mút vào U Châu, đương nhiên Công Tôn Toản cũng muốn lấy được U Châu, cũng tìm cơ hội khuếch trương địa bàn, cho nên chiến tranh xảy ra giữa Công Tôn Toản và Lưu Ngu là không thể tránh khỏi.

Năm Sơ bình thứ 3 đời Hán Hiến Đế (công nguyên năm 192), Viên Thiệu đóng quân ở huyện Quảng Xuyên (nay thuộc Đông Bắc huyện Tảo Cường tỉnh Hà Bắc), cùng Công Tôn Toản đối chiến ở cách hai mươi dặm phía nam Giới Kiều. Công Tôn Toản có ba vạn tinh binh, Viên Thiệu lệnh cho Khúc Nghĩa mang tám trăm tinh binh lên phía trước, bố trí một ngàn cung nỏ phân ra hai bên. Công Tôn Toản khinh thường Viên Thiệu lính ít, tung kỵ binh xuất chiến. Khúc Nghĩa lệnh cho binh lính giương thuẫn bất động, chờ quân của Công Tôn Toản tới cách mười bước, đồng thời cùng phát tên, Công Tôn Toản đại bại. Viên Thiệu bắt được Nghiêm Cương liền chém. Khúc Nghĩa đuổi Công Tôn Toản đến Giới Kiều, Công Tôn Toản dẫn binh đánh trả, lại thua lần nữa, dựa vào Vân ca ca xông vào đánh thuộc hạ của Viên Thiệu mới có thể thoát thân mà về. Vì thế Công Tôn Toản chạy trốn đến huyện Kế (nay là huyện Đại Hưng – Bắc Kinh), một thị trấn nhỏ phía đông nam tự thủ, ờ gần chỗ Lưu Ngu, tự nhiên thù hận kết càng thêm sâu.

Thời điểm ta đến địa giới U Châu, đúng vào lúc này. Ta cũng biết rõ, Vân ca ca không gặp nguy hiểm gì, trước mắt, Công Tôn Toản còn chưa đánh với Lưu Ngu, thừa dịp này, ta phải nhanh chóng tới Liêu Tây, xây dựng cơ sở dược liệu của mình mới được. Muốn có một vốn bốn vạn lời, tự gây dựng cơ nghiệp của mình là tốt nhất. Hơn nữa, chiến tranh không chỉ hao người mà còn hao ngựa, hiện tại chiến mã rất đắt. Công Tôn Toản cũng bởi vì có chiến mã nhiều, tự mình huấn luyện nên đội kỵ mã có năng lực tác chiến mạnh, mới được gọi là Bạch Mã tướng quân, đội Bạch Mã Nghĩa Tòng của hắn rất nổi danh. Ta đột nhiên hiểu rõ, vì sao Vân ca ca giỏi võ nghệ như vậy, lại không được Công Tôn Toản trọng dụng, đó là vì thủ hạ của ca ca so ra còn kém quân Bạch Mã Nghĩa Tòng của hắn mà thôi. Ta cũng muốn thành lập một mục trường, như vậy nhất định sẽ bảo đảm được nguồn cung ứng chiến mã sau này.

Nghĩ là làm, ta dẫn thủ hạ tới huyện Vô Chung, ở đây, đội tiền trạm của ta đã đợi được hai, ba tháng. Nhìn thấy ta đến, bọn Chu Lạc thở phào một hơi. Chu Lạc liền tới báo cáo: “Công tử, dựa theo phân phó của ngài, chúng tôi đã khảo sát đường thông từ nơi này tới Liêu Tây, cũng đã tìm được thị trường dược liệu. Kết luận là, cả thị trường có thể dùng hỗn loạn để hình dung, căn bản không có trật tự. Nhu cầu và cung ứng những dược liệu như nhân sâm và nhung hươu còn khả dĩ, nhưng chỉ có một số lượng ít do các tiệm thuốc nội địa tự chế cùng tiểu thương giao dịch, không có hình thức giao dịch hay thị trường cố định. Ngược lại vì nhiều năm chiến tranh, giao dịch thuốc trị thương tương đối thường xuyên. Mặt khác, chúng tôi đã đi tìm hiểu núi Từ Vô, đúng là có một khe núi rất thích hợp, môi trường xung quanh và đất đai không tồi. Ở đây chúng tôi đã theo phân phó của ngài, mua hai hiệu thuốc, chờ ngày đến.”

Ta rất tán thưởng nhìn hắn: “Ngươi giỏi lắm, làm được nhiều việc như vậy. Tốt, bắt đầu từ ngày mai, ngươi cùng thủ hạ của mình liên hệ tất cả tiểu thương dược liệu tới nơi này, bất kể lớn nhỏ, mua hết. Ngươi nói với bọn họ, dược liệu của bọn họ chúng ta đều cần, hơn nữa, chúng ta sẽ cùng bọn họ xây dựng quan hệ hợp tác lâu dài. Nói cách khác, dược liệu của bọn họ chúng ta lúc nào cũng có thể thu mua, giá cả tuyệt đối hợp lý. Các ngươi phải đặc biệt chú ý, bất luận lớn nhỏ, hiểu chưa? Nói cách khác, chúng ta mua chính là thuốc, không phải người, không cần xem cấp độ. Dù là thương đội lớn hay những kẻ bán dược liệu kiếm kế sinh nhai cỏn con cũng đều thu mua cùng một giá. Đối với những người dân bán dược liệu gặp khó khăn, cùng một loại dược liệu, trả cho họ giá cao hơn một chút, các ngươi rõ chưa?”

Bọn thuộc hạ nghe xong đưa mắt nhìn nhau, trong đó một tên to gan tiến lên phía trước nói: “Công tử, nếu làm như vậy thật, một lượng lớn dân chúng sẽ ùa tới chỗ chúng ta, dược liệu của họ chất lượng không tốt lắm. Chúng ta thế này không phải làm buôn bán, mà là làm từ thiện. Liệu về sau…”

Ta nhìn hắn, cười: “Ngươi tên gì?” “Tiểu nhân tên Tống Liệt.”

Ta gật gật đầu: “Ngươi nghĩ không sai, chúng ta chính là làm từ thiện. Có điều, kết quả sẽ không như ngươi nghĩ. Sau này, các ngươi sẽ biết. Hiện tại, cứ theo lời ta mà làm. Đúng rồi, Tống Liệt, từ sau ngươi đi theo ta. Những người khác, tự làm tốt việc được giao.” Mọi người đáp ứng rồi đi.

Ngày hôm sau, ta tự mình dẫn Tống Liệt đi dạo một vòng huyện thành. Huyện Vô Chung lớn đến không tính được, nhưng nó lại là thông đạo chủ yếu giữa vùng nội địa và Liêu Tây. Vốn dĩ việc buôn bán ở đây phải rất hưng thịnh, thế nhưng vì loạn thế, thảo phạt không ngừng, ảnh hướng tới thương nhân nội địa ra vào nơi này, hai năm qua lượng giao dịch không lớn, cuộc sống của người dân cũng không tốt lắm. Ra ngoài huyện Vô Chung trăm dặm, chính là núi Từ Vô.

Núi Từ Vô không lớn, nhưng thời Tam quốc rất nổi tiếng. Khiến nó trở nên nổi tiếng chính là nhờ một người – Điền Trù. Ông ta vốn là quan viên của Lưu Ngu. Sau khi Lưu Ngu chết, ông ta rời khỏi U Châu, dắt người trong tộc cùng một đám dân chúng tới núi Từ Vô, lập nên một cõi bồng lai tựa thế ngoại đào viên. Sau này, vì phối hợp cùng Tào Tháo giải quyết triệt để vấn đề giặc Ô Hoàn quẫy nhiễu, Điền Trù nhịn đau hiến kế, mượn đường núi Từ Vô, ra cửa Lư Long, đánh cho Đạp Đốn trở tay không kịp, vì định Liêu Tây lập công lao hiển hách. Mà Điền Trù lại bởi vì cảm thấy có lỗi với bà con núi Từ Vô, cả đời không ra làm quan, đáng tiếc cho một kẻ tài hoa. Bây giờ, ta đã tới đây, nhân tài như vậy, ta không thể để ông ta lãng phí một cách vô ích.

Nhìn ở cửa hiệu thuốc từng tốp người bán dược liệu áo quần rách rưới, ta cũng dở khóc dở cười. Cả ta cũng không ngờ tới, mới thời gian ngắn ngủi năm ngày, thanh danh hiệu thuốc chúng ta đã truyền ra, bốn phương phàm là nhà có chút dược liệu muốn đổi tiền đều tìm tới. Đám thuộc hạ bận rộn đổ đầy mồ hôi. Nhìn thấy nhiều người như vậy, ta thở dài không thôi, phân phó Tống Liệt, cố lưu lại những người dân tìm đến đây, đặc biệt là thanh niên trai tráng, ta có chuyện muốn nói. Tống Liệt mù mà mù mờ đi khỏi.

Đến khi ta vào sảnh lớn của hiệu thuốc, đã có rất nhiều người chờ, chí ít cũng bốn mươi người. Nghe xong Tống Liệt giới thiệu, một ông lão đứng ra: “Vị công tử này, mọi người chúng ta cảm ơn cậu. Ôi, trên đời không ngờ còn có người hảo tâm như cậu! “

Ta cười, đi qua đỡ lấy ông ta: “Tống Liệt, lấy đệm ra mời lão nhân gia ngồi nói chuyện. Các ngươi thật không biết cách đãi khách.” Nhìn bọn Tống Liệt hấp tấp làm theo, ông cụ vội vàng nói không cần, không cần.

Ta dìu ông ta ngồi xong mới nói: “Lão nhân gia, người đừng khách khí với tan, phải nói cảm ơn, là ta cảm ơn người cùng bà con mới đúng. Nhờ mọi người bán dược liệu cho ta, ta mới buôn bán được, phải không?” Người xung quanh bắt đầu nhao nhao nói nào là ngại ngùng, nào là cảm tạ.

Chờ tới lúc yên tĩnh trở lại, ta cười nói: “Kỳ thực, hôm nay mời bà con đến, Triệu Như là vì có điều muốn nói.” Nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người, ta cười cười: “Ta biết, cuộc sống của mọi người đều không tốt, thật khổ cực tìm dược liệu, cũng là vì muốn đổi chút đồ dùng. Tiểu tử có một câu, muốn hỏi các vị, bà con có muốn có một nguồn thu nhập tương đối ổn định, không phải bữa có bữa không như vậy nữa?”

Tất thảy đều gật đầu: “Đương nhiên muốn.” “Có thu nhập ổn định đương nhiên tốt.”

Ta nói tiếp: “Tiểu tử bất tài, nghĩ ra một phương pháp vẹn cả đôi đường, hôm nay muốn xin bà con chỉ bảo.” Mọi người lập tức yên tĩnh lại. Ta nói tiếp: “Ta thấy bà con đều là người trong nghề biết xem dược liệu đúng không?” Mọi người gật đầu. “Vậy là được rồi. Ý tiểu tử là muốn bà con tập trung một chỗ, chúng ta cùng đến một nơi yên ổn, để bà con phụ trách, tiến hành hái thuốc và gieo trồng dược liệu; hiệu thuốc chúng ta sẽ phụ trách thu mua và bán ra, có lợi nhuận, hai bên cùng hưởng, về phần vốn đầu tư năm đầu tiên, hiệu thuốc sẽ gánh vác, bà con cảm thấy phương pháp này thế nào? “

Mọi người toàn bộ đưa mắt nhìn nhau, loại chuyện thế này chưa từng nghe nói. Một lát sau, ông lão kia nói: “Công tử, chuyện cậu vừa nói nghe không tồi. Chẳng qua chúng ta chưa từng nghe qua loại chuyện này, có vẻ quá tốt.”

Ta cười: “Thưa cụ, hẳn cụ đã từng làm việc đồng áng. Không phải làm ruộng cũng như vậy sao? Mọi người cùng một chỗ làm nông, thu hoạch chừa ra một ít cho mình, đa số dùng để nộp thuế đúng không?” Ông lão gật đầu. Ta nói: “Đạo lý ở đây cũng vậy, bà con thu thập dược liệu hoặc gieo trồng dược liệu, rồi giao cho hiệu thuốc chúng ta. Điểm khác với việc trồng hoa màu là, bà con không cần nộp thuế cho bất cứ kẻ nào, chí ít trong mười năm tới không cần. Bà con dùng lao động của mình đổi lấy thu nhập.” Mọi người đều có vẻ suy nghĩ.

Ta thấy bọn họ còn chút do dự bèn nói tiếp: “Hiện nay, thiên hạ đại loạn, kẻ có chút quyền thế liền tranh đoạt địa bàn, hôm nay ngươi đánh ta, ngày mai ta đánh ngươi, người dân không thể sống yên ổn, huyện Vô Chung này cũng vậy phải không? Đã như vậy, chúng ta vì cái gì không đi tìm cuộc sống yên ổn, mà ở chỗ này chịu khổ? Tiểu tử ở đây cam đoan để bà con có cuộc sống khá hơn nhiều so với nơi này.” Mọi người trong phòng bắt đầu loạn cả lên, nhốn nháo thì thầm với nhau, trong đó không ít người đã thấy động tâm.

Gừng càng già càng cay, qua nửa ngày, ông lão kia lại đứng dậy: “Công tử, cậu nói không sai. Có điều, ta muốn hỏi cậu chuẩn bị an bài chúng ta đến nơi nào? Nếu nơi đó không ổn, chúng ta cũng khó nói chuyện với người nhà!”

Ta gật gật đầu: “Không sai, chỗ này nhất định phải nói trước. Tiểu tử rất vừa ý một nơi ở núi Từ Vô cách đây trăm dặm. Ở đó có một hẻm núi, địa thế bằng phẳng, có thể lưu trú hơn một ngàn gia đình. Hơn nữa, trên núi thích hợp nhất gieo trồng dược liệu, trên sườn núi còn có thể khai khẩn làm nương rẫy, cây gỗ dồi dào, không thiếu gỗ xây dựng nhà cửa.”

Ông lão lại rơi vào trầm tư, người xung quanh đều nhìn ông. Qua một hồi lâu, lão nhân gia rốt cuộc ngẩng đầu nhìn ta: “Công tử giảng hết sức có đạo lý. Ta thấy công tử cũng không giống người có dụng ý riêng, vả lại, chúng ta đều là người bần cùng khốn khổ, cũng không đáng để cậu lừa gạt, ta tin cậu, nghe theo cậu an bài.”

Đã có một người đi đầu, những người khác bắt đầu phụ họa. Ta mừng rỡ, nói với mọi người: “Kỳ thực tiểu tử vẫn là có dụng ý riêng.” Mọi người sửng sốt, ta cười nói: “Dụng ý riêng của ta ở ngay đây, việc kinh doanh dược liệu của ta sau này sẽ càng phát đạt! Có bà con ủng hộ, ta không cần lo nguồn dược liệu nữa, đương nhiên làm ăn sẽ rất thuận lợi. Đây chẳng phải là có dụng ý riêng sao?” Một lời này của ta khiến mọi người cười rầm rầm. Ngay cả những người vừa rồi còn có chút do dự cũng đã hạ quyết tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.