Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 75




Từ sau khi trở về từ trên thuyền hoa, trong lòng hai người ngầm hiểu không cần phải nói ra, tự giữ khoảng cách với đối phương.

Ban ngày họ là quan hệ tỷ đệ hòa hợp, đến tối, bọn họ lại biến thành đôi tình lữ vừa khắc chế vừa say mê quấn lấy nhau.

Thẩm Nghê cố ý để mở một cánh cửa sổ, giờ Tý vừa đến một cái, Thẩm Chiếu Độ sẽ nhảy qua cửa sổ chui vào trong phòng, trên người chỉ mặc trung y đè nàng xuống dưới người mình.

*Giờ Tý từ 23:00 đến 1:00.

Khi đã có kinh nghiệm rồi, hắn không còn luống cuống như lần đầu tiên nữa, thuần thục cởi y phục của nàng, ôm cả người nàng trần truồng vào trong lòng.

Ban đêm trời trở lạnh hơn, nhưng cơ thể hắn vẫn nóng hầm hập, Thẩm Nghê bị hắn hôn đến mức sắp nghẹt thở, nhưng hai chân vẫn quấn chặt lấy hắn.

"Cuối năm chàng phải trở lại Vệ sở sao?"

Thẩm Chiếu Độ đè trên người nàng, hai bàn tay nắm bóp nhũ hoa của nàng, cúi đầu ngậm lấy hai hạt đậu đỏ bị vân vê se cứng lại dựng cả lên, nhào nặn trêu chọc khiến cho nguồn nước suối bắt đầu rỉ nước.

Hắn ừ một tiếng: "Tây Nam có phản loạn, đây là cơ hội tốt nhất để lập công."

Nam đinh nhất mạch phủ Thành quốc công ai mà chưa từng xuất chinh chinh chiến nơi sa trường, câu Thẩm Nghê thường nghe thấy nhiều nhất là câu "Giục chàng bén chốn quan trường làm chi."*

*悔教夫婿觅封侯 Đây là một câu thơ trong bài thở Khuê Oán - Vương Xương Linh: tạm dịch nghĩa là "Hối tiếc đã khuyên chồng đi tìm để được phong tước hầu."

Bây giờ nàng cũng đã nếm trải loại cảm giác này.

Thẩm Chiếu Độ ôm chặt người trong lòng, chỉ cần một cử động nhỏ Thẩm Chiếu Độ cũng cảm giác được Thẩm Nghê hơi co người lại, hắn nhổm người dậy ôm lấy nàng vụng về an ủi: "Đừng lo lắng, ta không nhìn nổi nàng gả cho nam nhân khác, cũng không muốn nhìn nàng cô độc cả quãng đời còn lại, cho nên ta sẽ không chết đâu."

Thẩm Nghê vẫn buồn buồn không vui, hắn tiến lại hôn lên môi nàng một cái, nàng tức giận quay đầu đi chỗ khác, hắn áp sát lại gần hôn hôn, Thẩm Nghê lại quay qua bên kia, lần nữa tránh nụ hôn đang ập đến.

"Được rồi!" Thẩm Nghê bật cười xùy một tiếng, đỏ mặt quở hắn.

Thấy nàng đã vui hơn rồi, Thẩm Chiếu Độ lại xoay người áp nàng xuống dưới, tách hai chân nàng ra gác lên vai mình, vật cứng rắn như sắt kia ma sát với miệng huyệt đang mè nheo đã chảy đầm đìa nước của nàng.

Trong ngoài đều bị hắn xoa nắn đến mềm nhũn, Thẩm Nghê khó nhịn uốn éo người, vươn tay muốn nắm lấy bàn tay Thẩm Chiếu Độ.

Mỗi đêm, bọn họ đều dùng cách này để giải tỏa những ham muốn bồn chồn của mình.

Nhưng mỗi lần cũng chỉ như thêm dầu vào lửa khiến nó cháy mạnh mẽ hơn.

Miệng huyệt bị dị vật nhè nhẹ cắm vào, Thẩm Nghê lập tức run lên, rên rỉ một tiếng, bàn tay đang đặt trên vai hắn bỗng siết chặt lại.

Hắn ảo não hôn lên môi nàng: "Làm đau nàng sao?"

Thẩm Nghê lắc đầu, cầm dương vật dính đầu xuân thủy của hắn, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn hắn nói: “Hay là… Chàng vào đi.”

Lưỡi kiếm sắc bén vừa mới dừng lại ở cửa động, thị nữ phụ trách trông chừng bên ngoài cửa đột nhiên gõ cửa. Thẩm Nghê đang căng thẳng bị giật mình sợ bắn người, tiểu huyệt nhỏ hẹp lập tức bị cây gậy vai u thịt bắp kia đẩy mở ra.

“Ưm —— "

Mặc dù đã đủ ẩm ướt nhưng Thẩm Nghê vẫn đau đến hô thành tiếng, móng tay bấu trên lưng Thẩm Chiếu Độ cào một đường, mấy vết xước dài nhỏ bỗng chốc có máu rỉ ra.

Cho dù nàng đã cố gắng hết sức kìm nén, nhưng bên ngoài vẫn có thể nghe thấy một tiếng ngâm nga yêu kiều khe khẽ này.

Thị nữ cắn răng tiếp tục gõ cửa: “Tiểu thư, phu nhân và lão gia đến rồi, người có cần nô tỳ đi vào hầu hạ người thay y phục không ạ?”

Thẩm Nghê nhịn đau mặc y phục Thẩm Chiếu Độ đưa tới, qua cầu rút ván đẩy hắn xuống giường giường: “Chàng tìm chỗ trốn đi.”

Thẩm Chiếu Độ nhíu mày: “Nàng còn đau không?”

“Đau chết đi được.” Nàng vịn cánh tay hắn xuống giường, nhân cơ hội nhéo hắn một cái, “Nếu như chàng bị phát hiện, ta sẽ bị đánh đau hơn đấy.”

Ở trong mắt tất cả mọi người, bọn họ là tỷ đệ, tỷ đệ làm sao có thể làm ra chuyện cẩu thả như vậy được.

Thẩm phu nhân ở bên ngoài thúc giục, Thẩm Nghê không thể chần chờ thêm nữa, chịu đựng cảm giác khó chịu giữa chân xuống giường đi mở.

“Sao thế ạ?”

Thẩm phu nhân nhìn vẻ mặt ngái ngủ của nữ nhi, cũng biết câu trả lời mình mong muốn có được không ở đây, chỉ đơn giản nói: “Cha con có chuyện muốn tìm Chiếu Độ, con biết thằng bé ở đâu không?”

Thẩm Nghê nín thở, thật sự sợ hãi có điều gì đó sắp tới.

“Con không biết ạ.” Nàng dịu mắt, ngáp một cái: “Tiểu tử này từ nhỏ đã thích chạy loạn khắp nơi, người tìm đệ ấy có chuyện gì sao?”

Thẩm Chính Vinh xua tay: “Không có chuyện gì đâu, con trở về nghỉ ngơi đi, nếu có thấy thằng bé trở lại thì nói với nó một tiếng là được.”

Thẩm Nghê liên tục gật đầu, sau khi tiễn nhị lão đến cổng tròn mới hoảng hốt chạy thẳng về trong phòng, khóa trái chặt cửa lại.

“Thẩm…”

Nàng vừa mới mở miệng, một bóng đen quen thuộc đã nhảy xuống trước mặt nàng.

“Ta nhớ ra rồi.” Thẩm Chiếu Độ khom người ôm nàng trở về giường, “Sáng nay cha nàng có nói, buổi tối muốn tìm ta nói một chút về chuyện Vệ sở, ta quên mất.”

Trái tim Thẩm Nghê vẫn còn đập loạn xạ, tức giận nhéo má hắn: “Chàng muốn hù chết ta đấy à!”

Trên người hắn chỉ mặc độc một cái tiết khố, làn da ngấm gió đêm trở nên mát lạnh.

Mà hắn muốn nó tiếp tục phải sôi sục nóng bỏng.

“Cởi váy ra để cho ta nhìn một chút xem có bị thương không?”

“Không cởi đâu!” Thẩm Nghê đẩy cái đầu đang sát lại gần của hắn ra, “Lại tới nữa chắc ta bị dọa sợ chết luôn đấy! Trở về phòng phía Đông của chàng mà ngủ đi!”

Nói xong, nàng ôm chăn quấn mình thành cái bánh chưng lăn vào tận sâu trong giường.

Thẩm Chiếu Độ nhìn cơn tức giận của nàng, đáy lòng hắn lại cảm thấy vui vẻ.

Hắn bò đến gần sau lưng Thẩm Nghê, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má nàng: “Nàng cảm thấy tối nay ta sẽ ngủ được sao?”

“Ta sẽ ngủ rất ngon, ai quan tâm chàng!” Thẩm Nghê không nhịn được đẩy hắn ra, nơi bị hắn hôn lập tức đỏ bừng.

Thẩm Chiếu Độ không biết xấu hổ nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng thật chặt: “Ta là người của nàng, sao có thể không quan tâm ta được.”

Thẩm Nghê tức giận cụng đầu hắn.

*

Mấy ngày sau đó, trước khi đi ngủ Thẩm Nghê đóng hết cửa sổ lại.

Nhưng Thẩm Chiếu Độ không có chút ý tứ muốn tiết chế lại hành động của mình, mỗi ngày cởi trần luyện kiếm ở trong đình, lúc cả nhà bọn họ dùng bữa, làm kiểu gì hắn cũng phải ngồi bên cạnh nàng, bàn chân bên dưới dầm bàn cọ cọ bắp chân nàng.

Lúc rời đi, nếu là hắn đi phía trước hắn sẽ luôn luôn đột nhiên dừng lại đợi đến khi Thẩm Nghê đâm sầm vào lưng mình sẽ quay người lại ôm lấy nàng lưu manh đùa bỡn. Nếu như hắn đi phía sau, vậy thì hắn sẽ đột nhiên vượt qua nàng, nhét vào trong tay nàng món đồ gì đó.

Tất cả đều là thơ tình không biết hắn sao chép từ đâu ra.

Thẩm Nghê cố ý chơi đùa hắn mấy ngày, cố ý đến mức đến nhà Cố tiểu thư đang ở cữ làm khách, cố ý đến giờ cơm tối muộn rồi mới trở về.

Kết quả khi nàng đến thiện thính, trước bàn bát tiên chỉ có một mình Thẩm Chiếu Độ đang ngồi.

Vừa thấy nàng đi vào, gương mặt không cảm xúc không hắn bỗng hiện lên ý cười như có như không, kéo cái ghế bên cạnh mình, không để ý bên cạnh có thị nữ, thản nhiên mập mờ nhìn Thẩm Nghê chằm chằm.

“Tỷ tỷ trở về hơi muộn đó.”

Bàn bát tiên đâu chỉ có một chỗ đó, Thẩm Nghê đi vòng qua hắn đến bị trí đối diện.

“Mẫn Mẫn, con còn đứng đó làm gì?”

Thẩm Nghê còn chưa đi được hai bước, Thẩm Chính Vinh đang đỡ Thẩm phu nhân bước lên bậc thang, chỉ chỉ về phía cái ghế đã được kéo ra: “Bọn ta về trễ, con mau ngồi xuống dùng cơm đi.”

Thẩm Nghê phải chạy về chỗ cũ, hung dữ liếc nhìn gương mặt đắc ý khi đạt được mục đích của Thẩm Chiếu Độ, lúc đi ngang qua hắn còn cố ý dùng sức nhéo cánh tay hắn một cái thật mạnh.

Lúc ăn không nói ngủ không nói, bàn cơm của Thẩm gia lúc nào cũng yên tĩnh, nhưng hôm nay Thẩm phu nhân trong lúc đang ăn canh lại lên tiếng hỏi Thẩm Nghê: “Đúng rồi, hôm nay lúc con đến Lâm Lang Trai lấy khóa trường sinh, có hỏi Tôn Bạch Ngọc kia thời gian chế tạo Quan m Tống Tử* thế nào chưa?”

*送子观音 Quan m Tống Tử là một vị Bồ Tát được nhiều gia đình thờ phụng. Các gia đình lập miếu thờ Ngài, tượng Quan m Tống Tử cũng từng được coi như báu vật. Ngài ban con cho những gia đình hiếm muộn hay cầu con trai.

Một vị biểu muội của Thẩm Nghê đã định vào cuối tháng sau sẽ xuất giá, Thẩm phu nhân thân là di mẫu (dì) tất nhiên sẽ phải chuẩn bị lễ vật, Quan m Tống Tử là ngụ ý rất tốt, hiển nhiên không có lựa chọn thứ hai nào tốt hơn.

“Con hỏi chưởng quầy rồi, ông ấy nói hai ngày nữa là có thể gửi đi Thanh Châu, nhất định sẽ kịp ngày cưới của biểu muội.” Thẩm Nghê không hiểu tại sao mẫu thân đột nhiên nói chuyện này, “Cần phải làm gấp lắm sao ạ?”

“Không gấp.” Thẩm phu nhân gọi A Trung bá đến, “Ông đi nói với chưởng quầy Lâm Lang Trai một tiếng, sau khi điêu khắc bức tượng Quan m Tống Tử này xong, lại điêu khắc thêm một bức nữa đưa đến nhà chúng ta.”

A Trung bá nhận lệnh rời đi, mí mắt Thẩm Nghê giật giật, sau lưng đổ một tầng mồ hôi: “Nhà, nhà chúng ta cần Quan m Tống Tử để làm gì vậy ạ?”

Nàng len lén liếc nhìn Thẩm Chiếu Độ ở bên cạnh một cái, bàn tay gắp thức ăn của hắn thoáng khựng lại một chút.

Thẩm phu nhân cố ý làm ra vẻ thần bí: “Vừa rồi chúng ta ghé Quy Nguyên tự, Tuệ giác đại sư nói nhà chúng ta sẽ nhanh chóng có thêm một thành viên mới.”

Hai người trong lòng có chuyện giấu giếm không dám làm ra một cử động nhỏ này, Thẩm Chính Vinh nãy giờ không nói gì nhìn về phía Thẩm Chiếu Độ: “Còn nhớ Trần Trác dạy con cưỡi ngựa bắn cung không?”

Thẩm Chiếu Độ gật đầu: “Dạ nhớ.”

“Vậy thì tốt.” Thẩm Chính Vinh vui vẻ cười, đặt tay lên bàn tay từ đầu đến cuối không hề đặt trên mặt bàn của hắn, “Có câu trước thành gia sau lập nghiệp. Trận chiến ở Tây Nam không biết phải đánh mất bao lâu, con cũng đã mười lăm rồi, không bằng tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi này quyết định chuyện hôn sự đi. Trần Trác có một nữ nhi trạc tuổi của con, ta thấy…”

Hai tiếng đũa đặt xuống cùng tiếng phản đối xen lẫn nhau vang lên.

“Không được!:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.