Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 72




Bị thương đả động đến xương cốt một trăm ngày.

Thẩm Chiếu Độ trải qua hết một trăm ngày nhàn hạ trong Thẩm phủ, lập tức bị Thẩm Chiếu Vinh mang về Vệ sở.

Không phải để luyện võ, mà là chân chính đầu quân, kỳ hạn hai năm, trong thời kỳ này không được trở về Thẩm phủ, Thẩm Nghê cũng không được phép đến Vệ sở thăm hắn.

Trước khi đi, Thẩm Nghê hai mắt đẫm lệ ôm lấy Thẩm Chiếu Độ không chịu buông tay.

Hắn vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng, nhưng lại không thể không nén cười, nghiêm mặt nói: "Thẩm đại nhân bảo ta đi đầu quân chẳng qua là muốn huấn luyện ta thôi, không phải là ra chiến trường thật, ngươi khóc cái gì?"

"Bất kể là đệ đi làm cái gì, ta đều không muốn đệ rời đi."

Trái tim Thẩm Chiếu Độ mềm nhũn, đang định lau nước mắt trên khóe mi Thẩm Nghê, cánh tay bên hông đột nhiên siết chặt.

Thẩm Nghê la khóc om sòm: "Đệ đi rồi, ai làm món gà nướng thơm phức cho ta đây..."

"..."

Bàn tay đặt trên đỉnh đầu Thẩm Nghê cương quyết đẩy nàng ra, đầu cũng không thèm quay lại cứ thế đi thẳng ra khỏi viện nhỏ: "Trở lại cũng không làm cho ngươi ăn."

*

Qua hai lần bốn mùa lưu chuyện, thư của Thẩm Chiếu Độ gửi về cho nàng đã chất đầy hộp trầm hương của nàng.

Hai năm qua nàng nhìn bút tích của Thẩm Chiếu Độ từ cẩu thả đến đàng hoàng, từ cố ý thu liễm đến khoe khoang ngang ngược.

Mặc dù Thẩm Nghê không thể tận mắt nhìn thấy hắn trưởng thành, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn biến hóa long trời lở đất, mà nàng là người chứng kiến cây trúc này phát triển mạnh mẽ.

Thật may mắn và vinh hạnh.

Ngày đầu tiên của tháng tám, là ngày Thẩm Chiếu Độ trở về.

Thẩm Nghê thức dậy từ sáng sớm, lật tung tủ y phục, phục sức và cả hộp trang sức lên, đến khi Thẩm phu nhân không nhịn được nữa gọi nàng, nàng mới chọn được đeo chuỗi vòng hồng ngọc phối với ngọc trai mới mua lên.

Tà váy chấm đất lướt nhanh qua những đóa hoa quế thơm ngào ngạt trên đất, khiến cho những đóa hoa khô héo bất động có thể bước thêm vài bước trên đường đời.

Vừa đi đến bức tường bình phong, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến động nhiên dừng lại với một tiếng ngựa hí.

Thẩm Nghê vuợt qua tầng tầng lớp lớp thứ chướng mắt ra đứng trước cổng, bên ngoài cổng có vài con ngựa cao lớn được buộc ở đó, trong đó nổi bật nhất là con ngựa lông màu nâu sẫm.

Không phải bởi vì nó to lớn khỏe mạnh, mà vì trên yên ngựa đó là chàng thiếu niên chí khí đang nghiêng người hướng về phía nàng kia.

Thẩm Chiếu Độ mười lăm tuổi, giữa hai hàng lông mày đã không còn vẻ non nớt, biểu cảm nghiêm túc, dáng người cao ngất như núi ngọc, mặc cho con ngựa ở bên dưới có xao động như thế nào, hắn vẫn thản nhiên bất độc, vững chắc như chuông vàng.

"Thẩm Chiếu Độ."

Kinh ngạc vì vẻ tươi đẹp qua đi, Thẩm Nghê gọi hắn một tiếng, trước mắt lập tức phủ đầy sương mù.

Thẩm Chiếu Độ nghe thấy tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Nghê xách váy chạy trên thềm đá, hắn cũng nhanh chóng nắm chạy dây cương tung người xuống ngựa.

Ngón tay chạm vào ống tay hắn, sau đó là cả người Thẩm Nghê nhào vào trong lòng hắn, lồng ngực rắn chắc đột nhiên căng lên, phập phồng nhấp nhô lên xuống như dãy núi vậy.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chiếu Độ, phát hiện mình không thể dễ dàng sờ đến gương mặt hắn: "Đệ cao quá, cúi người xuống một chút."

Thẩm Chiếu Độ lập tức cúi người dám mặt vào lòng bàn tay nàng.

Lúc này Thẩm Nghê mới vui vẻ áp ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đường nét trên gương mặt hắn —— Cảm giác trơn nhẵn một đi không trở lại, tha thịt thô ráp cùng với khớp xương cứng rắn khí thế, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng dù chỉ một chút.

"Vô Danh nhỏ bé của ta đã trưởng thành rồi."

Nước mắt chợt rơi xuống, nàng xấu hổ cúi thấp đầu xuống che đi.

Nhưng Thẩm Chiếu Độ không cho nàng cơ hội đó, hắn nàng mặt nàng lên nói: "Bây giờ Vô Danh không những có thể cõng nàng, còn có thể ôm nàng nữa."

Không đợi Thẩm Nghê kịp phản ứng, hắn khom người khụy gối ôm ngang nàng lên.

"Này!"

Động tức của hắn lưu loát như nước chảy mây trôi, không có lấy một chút do dự, thuận tay tung Thẩm Nghê lên, sau đó nàng nhẹ nhàng rơi vào trong lòng hắn.

Hai cánh tay hốt hoảng ôm chặt lấy cổ hắn, hắn còn cố ý tung Thẩm Nghê lên thêm một cái, nàng bị dọa sợ hét lên.

"Thẩm Chiếu Độ!"

Nàng trừng mắt nhìn tên người xấu này, Thẩm Chiếu Độ khẽ nở nụ cười, bên má hắn xuất hiện một cái má lúm đồng tiền nhỏ, mang theo sự rực rỡ phóng khoáng có một không hai của tuổi thiếu niên, giống như một viên ngọc bích đẹp đẽ có thể tỏa sáng mà không cần mài giũa.

Lời định mắng hắn bỗng chốc không nói ra thành lời nữa.

Thẩm Nghê lắc lư đôi chân: "Bộ y phục nặng quá, phạt đệ ôm ta trở về phòng!"

Nụ cười trên môi Thẩm Chiếu Độ sâu hơn, càng ôm nàng thêm chặt: "Được."

*

Sau khi trở lại Thẩm phủ, Thẩm Chiếu Độ vẫn ở căn phòng phía Đông trong viện của Thẩm Nghê, rạng sáng thức dậy luyện kiếm xong, quay đầu lại lúc nào hắn cũng có thể thấy Thẩm Nghê đang tựa bên cửa sổ.

Quả đào mật đã chín rồi, vậy mà nàng lại không hề nhận ra, nàng vẫn như mấy năm trước mặc bộ đại sam mỏng manh bạc màu đi đến trước mặt hắn.

Tấm vải tơ lụa mềm nhẹ quấn quanh cơ thể uyển chuyển làm tôn lên dáng người lả lướt của nàng, nếu vào những lúc ánh mắt trời chói chang, hắn dường như có thể nhìn thấy màu sắc của chiếc áo yếm bên dưới lớp áo mỏng đó.

Như vậy chắc chắn đêm đó hắn sẽ phải mất ngủ, hoặc là mơ thể một trận hoan ái kiều diễm.

Hôm đó, hắn luyện kiếm xong, quay đầu lại Thẩm Nghê đang nằm trên cái võng do hắn làm.

Nói là võng, nhưng cũng chỉ là dùng một tấm vải lụa cột lại ở giữa hai cái cây, đơn sơ đến không tả nổi, khi nằm xuống tất cả đường con mềm mại được phô bày một cách trọn vẹn.

"Chiếu Độ!"

Thẩm Nghê nằm đó vẫy tay với hắn, khi hắn đi đến nơi nàng cũng không ngồi thẳng dậy, lười biếng dùng tay áo giúp hắn lau đi mồ hôi trên mặt: "Tối nay có lễ hội đèn Trung thu, sau khi ăn cơm tối xong, chúng ta len lén chạy ra ngoài đi chơi đi."

Tay nàng giơ lên không cao, Thẩm Chiếu Độ chỉ có thể cúi đầu xuống thuận tiện hơn cho nàng.

Nhưng một khi cúi người xuống, trước mắt hắn là vạt áo hơi mở ra của nàng, bên dưới cái yếm mỏng manh thấp thoáng hai hạt đậu nhỏ như ẩn như hiện.

Hắn chợt đứng thẳng dậy, cảm giác mồ hôi đổ càng nhiều hơn.

"Đệ chạy cái gì?" Thẩm Nghê kéo tay hắn lắc qua lắc lại: "Tối nay cơm nước xong xuôi, chúng ta hẹn ở dưới gốc cây mai trong Đông viện nha, được không?"

Không phải bàn tay hắn đang đung đưa, mà cái trái tim yếu ớt của hắn không chịu nổi thổn thức.

Hắn vội vàng đồng ý: "Biết rồi, ngươi đừng lắc nữa."

Sau khi được như ý nguyện Thẩm Nghê lại được voi đòi tiên, nàng kéo đai lưng của hắn: "Ta thấy cây lê phía sau phòng đệ đã ra trái rồi, đệ cõng ta qua đó hái mấy trái đi."

Y phục của bọn họ quá mỏng, Thẩm Chiếu Độ do dự có nên bảo nàng đi thay bộ đồ khác không. Thẩm Nghê đã bắt đầu bĩu môi.

"Được rồi, được rồi."

Thẩm Chiếu Độ biết nàng lại muốn uy hiếp thanh trừ căn phòng phía Đông sạch sẽ, hắn đành phải nhận thua, quay lưng lại ngồi xổm xuống: "Ngươi lên đi."

Thẩm Nghê vui vẻ dựa vào tấm lưng rộng rãi của hắn, cơ thể mềm nhũn đè lên người hắn.

Hai luồng thịt mềm mại dán chặt lên cơ lưng căng cứng, cổ họng Thẩm Chiếu Độ căng lên, vật giữa hai chân đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy.

"Ôm chắc chưa?" Ngay cả giọng hắn cũng khàn cả đi.

"Ôm chặt rồi." Thẩm Nghe vòng tay qua cổ hắn, lúc nói chuyện cố ý thổi hơi vào tai hắn, "Nghe nói ở chỗ đoán đèn người đoán được nhiều nhất sẽ được thưởng một bình rượu hoa quế vàng đấy, đệ phải cố gắng lên nhé."

Nếu không nàng sẽ không tìm được lý do lừa hắn uống rượu.

*

Đêm đến, tòa thành rực rỡ ánh đèn, người người qua lại tấp nập trên đường phố, trên bầu trời đêm giăng đầy đèn hoa ngũ sắc và ngân hoa nở rộ.

Tiếng động rất lớn, Thẩm Chiếu Độ giúp Thẩm Nghê che lỗ tai lại, dùng cơ thể của mình chắn đám đông qua lại va vào nàng, cứ thế đi về chỗ đoán đèn lồng náo nhiệt nhất kia.

Thẩm Nghê đi tới bên dưới một cái đèn lồng thỏ trắng, nhận lấy tờ giấy câu đố hoa tiên —— Vốc ánh trăng nước thả trong tay.

Nàng quay đầu kéo ống tay áo của Thẩm Chiếu Độ: "Đệ đoán xem đáp án câu đố này là gì?"

Thẩm Chiếu Độ nhìn một cái, chân mày lập tức nhíu lại, giơ tay lên tìm một tấm hoa tiên khác chưa bị mở ra: "Chúng ta đoán thử cái khác đi."

"Không được!" Thẩm Nghê kéo hắn lại, "Phải đoán câu này cơ! Không đoán được câu này này tối nay đệ đừng có về nhà!"

Chân mày của Thẩm Chiếu Độ càng nhíu chặt hơn, vô thức cúi người về phía trước nhìn chằm chằm hoa tiên, nhưng ngay cả màu sắc của những cánh hoa hắn đều nhìn thấy rất rõ, chỉ là vẫn không thể hiểu được những từ này có nghĩa gì.

"Vốc ánh trăng nước thả trong tay, đáp án không phải là Thẩm cô nương sao?"

Sau lưng chợt có người tiến lại gần, Thẩm Chiếu Độ nhanh chóng quay đầu lại, một nam nhân mặc viên bao màu xanh da trời phối với chỉ back hoa văn mây bát bảo đang đứng đó cầm quả, đầu đội quan ngọc, trong ánh mắt phong lưu nho nhã chỉ chứa chỉ một mình Thẩm Nghê trong bộ váy đỏ.

"Tại sao ngài lại ở đây? Thẩm Nghê ngạc nhiên đi về phía Tiêu Linh, "Ta có nhận nhầm không, là ngài sao?"

Tiêu Linh cười lắc đầu: "Đã đồng ý sẽ đến gặp nàng, ta làm sao có thể nuốt lời được." Hắn tiến lên gỡ hoa tiên xuống, cầm lấy cây bút lông nhỏ bên cạnh viết bốn chữ vào góc dưới bên phải của tờ giấy, sau đó đưa cho Thẩm Nghê: "Thẩm cô nương, không phải là hòn ngọc quý trên tay sao?"

Thẩm Nghê đang định đưa tay ra nhận, bên cạnh có một bàn tay thon dài đột nhiên giật tờ hoa tiên còn chưa khô vết mực kia đi, siết chặt trong lòng bàn tay.

Thẩm Chiếu Độ đứng giữa nàng và Tiêu Linh, ánh mắt cùng răng nanh sắc bén, trầm giọng uy hiếp: "Cách xa nàng một chút."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.