*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau kỳ thi đại học, thời gian trôi qua nhanh chóng
Học sinh khối 11 hối hả chuyển đến tòa nhà của khối 12 ngày sau kì thi học kỳ kết thúc.
Trên chiếc bàn học mới của Trình Bắc Mạt, vẫn còn lưu lại dòng chữ động viên của chủ nhân cũ - "Cùng lắm thì học thêm một năm nữa".
Cô mất hai buổi chiều mới có thể lau sạch câu châm ngôn xui xẻo này.
Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, khối 10 được nghỉ ngơi, khối 12 tốt nghiệp ra trường, chỉ còn lại những học sinh khối 11 miệt mài ở lại trường học.
Trước đây, học sinh khối 11 của trường Bát Trung không phải học hành căng thẳng như vậy. Sau mấy năm liên tục bị học sinh tố cáo dạy thêm, thu hút sự chú ý của phóng viên, trường Bát Trung chỉ tổ chức dạy bù vào kỳ nghỉ hè một cách tượng trưng, học sinh khối 11 vẫn có thể tận hưởng một kỳ nghỉ hè trọn vẹn.
Nhưng với khóa của Trình Bắc Mạt, có vẻ như nhà trường đã nếm trải được vị ngọt ngào từ kỳ thi học kỳ, lại có thêm Bùi Tụng, Trình Bắc Mạt và Thẩm Thanh là những học sinh xuất sắc, thầy Diêm tràn đầy năng lượng, đặt rất nhiều kỳ vọng vào lứa học sinh này.
Thế là, khóa 12 của họ phải học bù suốt một tháng hè.
Thời tiết oi bức, trong lớp học tuy có điều hòa, nhưng vì đã cũ nên chẳng mát là bao. Dù chỉ ngồi yên một chỗ, mồ hôi vẫn cứ rịn ra ướt đầm cả người.
Điều lạ lùng là, chẳng có ai gọi điện đến Sở Giáo dục để tố cáo cả.
Dường như chỉ trong phút chốc, tất cả mọi người đều bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của chính mình.
Đặc biệt là Chu Thiến Như và Trần Vận Cát, hai cô nàng cứ dính lấy nhau, cau mày suy tư, chẳng biết đang bàn mưu tính kế gì.
Hồi thi học kỳ, hai cô nàng còn có thể dựa hơi Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng để miễn cưỡng vượt qua, nhưng đến kỳ thi đại học, thời điểm ngàn quân vạn mã chen nhau qua cầu độc mộc, họ biết mình sẽ không còn may mắn như thế nữa.
Ngay cả Trương Trì, cậu bạn vốn năng động nhất lớp cũng trở nên trầm tư hơn.
Kể từ sau sinh nhật của Trình Bắc Mạt, Trương Trì như biến mất.
Trước đây cậu ta là thành viên năng nhất nhóm, giờ thì lặn mất tăm, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện vào cuối tuần.
Trương Trì kể, trường Nhất Trung đã bắt đầu kế hoạch ôn tập quân sự hóa, kỳ nghỉ hè hơn bốn mươi ngày bị rút ngắn chỉ còn năm ngày, lịch học từ sáng đến tối kín mít.
Dù sau khi tốt nghiệp, cậu ta sẽ đi du học, nhưng trường cậu ta đăng ký xét tuyển dựa vào điểm số ở trường cấp ba, nên cậu ta vẫn phải chăm chỉ học hành. Ngoài việc học trên lớp, cậu ta còn phải ôn thi TOEFL và SAT.
Cậu ấy không phải học sinh lớp quốc tế nên tiến độ học bị chậm hơn nhiều, vì vậy phải hy sinh thời gian buổi tối và cuối tuần để cố gắng bắt kịp.
Thế nên, Trương Trì cũng chẳng hề nhàn hạ gì.
Cậu ta kể, vì phải ôn thi ngoại ngữ, cậu ta đến lớp từ 6 giờ sáng, và lúc đó lớp học gần như đã chật kín chỗ rồi.
Cậu ta than thở trong nhóm chat: "Xung quanh tớ toàn là ai vậy, toàn những chiến binh thép hay sao?"
Nghe tin nhắn thoại đầy mệt mỏi của cậu ta, Trình Bắc Mạt như hình dung ra được những giọt nước mắt sắp rơi nơi khóe mắt cậu bạn.
Trên đời này không thiếu những người có tài năng, vừa giỏi giang vừa chăm chỉ.
Nhìn Bùi Tụng là biết, cậu ấy có thể dễ dàng chinh phục những đỉnh cao mà người khác phải vất vả mới chạm tới được.
Thời gian vẫn trôi, năm lớp 12 trong truyền thuyết cuối cùng cũng đến. Cũng như cái nóng oi ả của mùa hè, khiến người ta thở không ra hơi.
Trình Bắc Mạt vẫn luôn chăm chỉ như ngày nào.
Tối về nhà, bài tập trên lớp đã ngốn kha khá thời gian, Trình Bắc Mạt chỉ còn cách tranh thủ làm đề thi nội bộ của trường Nhất Trung mà Bùi Tụng đưa cho vào lúc đêm muộn.
Vì vậy, thời gian đi ngủ của cô ngày càng muộn.
Trình Dũng và Phương Lệ Trân cũng nhận ra.
Một đêm nọ, Phương Lệ Trân thấy đèn phòng Trình Bắc Mạt vẫn sáng, bà đẩy cửa bước vào, bắt gặp con gái đang ngủ gục trên bàn học, tay vẫn còn nắm chặt cây bút.
Hôm nay, Trình Dũng bưng một cốc sữa vào phòng Trình Bắc Mạt, tiện thể ngồi xuống mép giường, ngắm nhìn con gái đang chăm chú làm bài tập.
Trình Bắc Mạt nói "Cảm ơn bố", rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Một lúc sau, thấy Trình Dũng vẫn chưa ra ngoài, cô mới ngẩng đầu lên hỏi: "Bố có chuyện gì muốn nói với con ạ?"
"Không, không, chỉ là muốn xem con thôi." Trình Dũng cười gượng, "Dạo này con vất vả lắm nhỉ."
Trình Bắc Mạt buông bút xuống, cười hì hì: "Bố mẹ còn vất vả hơn con nhiều."
Trình Dũng không giỏi nói những lời hoa mỹ, ông chỉ đơn giản mong Trình Bắc Mạt đừng quá sức.
"Mẹ con bảo con nói mơ cũng làm bài tập đấy. Con nhớ phải cân bằng giữa học và nghỉ ngơi, đừng để bản thân kiệt sức nhé."
"Bố ơi, bố không biết học sinh Nhất Trung chăm chỉ thế nào đâu. Nghỉ hè của các bạn ấy chỉ có vỏn vẹn năm ngày, còn lại toàn học bù, tối nào cũng phải cày thêm, còn vất vả hơn con nhiều." Trình Bắc Mạt giải thích, "Các bạn Nhất Trung đã bắt đầu ôn tập đợt một rồi, trong khi bọn con còn chưa học xong chương trình. Tiến độ đã chậm hơn một bậc, mà thi đại học là cạnh tranh công bằng, nên con phải cố gắng thôi bố ạ."
Nghe đến đây, Trình Dũng cũng không khỏi sốt ruột.
Trình Bắc Mạt như đọc được suy nghĩ của bố, vội vàng nói: "Bố đừng nói những lời xin lỗi con nữa. Trường Bát Trung tốt lắm, bây giờ con cũng tốt lắm, thật đấy. Con chỉ muốn nói là những người giỏi hơn con, họ còn chăm chỉ hơn con gấp nhiều lần. Con vất vả thế này chẳng là gì, còn một năm nữa thôi, con không muốn để lại tiếc nuối."
Hôm họp phụ huynh sau thi cuối kỳ, thầy Diêm Quốc Hoa đã cố ý giữ Trình Dũng lại, chia sẻ với ông rằng thành tích của Trình Bắc Mạt hiện tại rất ổn định, luôn nằm trong top 3 của khối. Chỉ cần em tiếp tục giữ vững phong độ trong năm lớp 12 thì việc đỗ vào một trường đại học hàng đầu hoàn toàn nằm trong tầm tay.
Đại học hàng đầu, trong suy nghĩ của Trình Dũng, thì Đại học Kinh Giang đã là quá đỉnh cao rồi.
Thấy con gái kiên quyết như vậy, Trình Dũng chỉ có thể đẩy cốc thủy tinh về phía cô, bảo cô mau uống sữa.
"Ừm, thầy Diêm nói con thi vào Đại học Kinh Giang chắc chắn không thành vấn đề."
Trình Bắc Mạt lắc đầu: "Bố, con muốn mơ một giấc mơ táo bạo hơn."
"Giấc mơ gì?"
"Con muốn thử thi vào trường ở Bắc Kinh, Thượng Hải."
"Trường ở Bắc Kinh, Thượng Hải?"
"Nhân Đại, Chiết Giang, Phục Đán." Trình Bắc Mạt kiên định nói, "Nếu có thể, con còn muốn thử thi vào Thanh Hoa."
Cô nhất thời nổi hứng, lên mạng tra điểm chuẩn của Thanh Hoa ở tỉnh nhà năm ngoái.
692 điểm.
Điều này có nghĩa là mỗi môn chỉ được sai tối đa 15 điểm. Muốn chắc ăn hơn thì phải cố đạt điểm cao hơn nữa.
Khó lắm, nhất là môn Khoa học Tự nhiên tổng hợp. Môn này chính là điểm yếu của Trình Bắc Mạt.
Nhưng sau buổi trò chuyện với Bùi Tụng vào ngày sinh nhật, trong lòng cô như được gieo một hạt giống.
Trong mùa hè oi bức này, hạt giống đó lặng lẽ nảy mầm, dần dần lớn lên.
Cô cũng muốn kiễng chân với tới, muốn sánh vai cùng Bùi Tụng.
Trình Dũng ngẩn người.
Trình Bắc Mạt quả thật chưa bao giờ khiến họ phải lo lắng về chuyện học hành, thành tích cũng luôn xuất sắc, nhưng Thanh Hoa ư? Điều này ông chưa từng dám nghĩ tới.
Đây đâu phải điều mà một gia đình bình thường như họ dám mơ tới.
Trình Bắc Mạt dường như không hề lo lắng: "Có người nói con làm được."
"Ai, thầy Diêm sao?"
"Không phải." Trình Bắc Mạt cười, "Nhưng con tin tưởng cậu ấy."
Một lúc sau, Trình Dũng mới nói: "Đã có ý tưởng thì hãy cố gắng, bố mẹ luôn ủng hộ con."
Đêm ấy, quá 11 giờ, trời nổi cơn giông, sấm chớp đùng đoàng. Chẳng mấy chốc, mưa như trút nước ào ào đổ xuống.
Nắng nóng kéo dài suốt mấy ngày qua, đúng là cần một cơn mưa rào xối xả để giải nhiệt.
Trình Bắc Mạt vừa nghe tiếng mưa vừa làm bài tập, đến hơn 2 giờ sáng mới xong.
Lúc dọn cặp, cô nhìn thấy chiếc bùa hộ mệnh Bùi Tụng tặng lộ ra một góc ở sâu trong cặp.
Cô lấy ra, cầm trên tay ngắm nghía.
Vài phút sau, Trình Bắc Mạt gọi điện thoại cho Bùi Tụng.
Ngoài trời vẫn đang mưa, trong điện thoại "tút tút" mấy tiếng, Bùi Tụng nghe máy.
"Alo?"
Bùi Tụng hẳn đang ngái ngủ, giọng nói trầm khàn như tiếng sấm rền trước cơn mưa, nghe thật quyến rũ.
Nghe thấy giọng Bùi Tụng, trong đầu Trình Bắc Mạt bỗng hiện lên muôn vàn suy nghĩ.
Giờ cô mới sực nhớ xem đồng hồ, hóa ra đã 2 giờ sáng rồi.
Trong lúc cô còn đang lúng túng, Bùi Tụng bật cười: "Cậu thấy áy náy vì gọi cho tớ vào giờ này à?"
Bùi Tụng rất giỏi nhìn thấu cô.
"... Cũng có một chút."
Bùi Tụng dường như mất vài giây để tỉnh táo lại, rồi mới nói: "Cảm giác bị đánh thức giữa đêm cũng thú vị đấy chứ."
Nửa đêm rồi mà vẫn không quên "thả thính".
"Sao còn chưa ngủ?" Bùi Tụng hỏi cô, "Bị tiếng sấm dọa sợ à?"
"Tớ đâu có nhát gan như vậy."
"Vậy thì tớ chẳng nghĩ ra lý do nào khác khiến cậu phải gọi cho tớ vào giờ này cả."
Chẳng lẽ cậu ấy đang muốn mình nói "nhớ cậu ấy" hay sao?
Trình Bắc Mạt nằm úp sấp trên bậu cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, nói: "Chẳng phải cậu đã nói, nếu tớ quyết định rồi, thì nói cho cậu biết sao?"
Bùi Tụng "ừm" một tiếng, giọng nói ngái ngủ: "Cậu nói đi."
"Tớ quyết định rồi, tớ muốn thi vào cùng một thành phố với cậu."
Bùi Tụng dường như không hề bất ngờ: "Được."
"Nếu có thể, tớ cũng muốn thử thi vào Thanh Hoa."
"Được."
Lúc trả lời, cậu ấy không hề do dự, như thể hoàn toàn tin tưởng cô có thể làm được.
Trình Bắc Mạt hỏi: "Cậu có muốn tỉnh táo lại rồi hãy trả lời không?"
Bùi Tụng: "... Cậu có muốn cúp máy rồi mai nói tiếp không?"
"Thôi được rồi, không đùa nữa, cậu tin tưởng tớ vậy sao?"
"Không tin tưởng cậu, thì tin tưởng ai?"
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường, như thể có một sinh vật nhỏ bé, dịu dàng len lỏi qua từng ngóc ngách tâm hồn, mang theo hơi ấm, ánh sáng và những khung cảnh tuyệt đẹp.
Cô thích những khoảnh khắc như thế này, cuộn tròn trong chăn, trò chuyện về tương lai với người mình thích.
Như thể tương lai đó thật sự ở ngay trước mắt.
Cô nói: "Tớ có một câu hỏi muốn hỏi cậu."
Bùi Tụng: "Cậu hỏi đi."
"Tại sao lúc đầu cậu không vào lớp chuyên? Thi học sinh giỏi chẳng phải có thể được tuyển thẳng sao?"
Bùi Tụng cười, chia sẻ: "80% học sinh lớp chuyên ở Nhất Trung đã bắt đầu thi học sinh giỏi từ hồi cấp hai rồi. Hồi đó tớ cũng có cơ hội vào lớp bồi dưỡng, nhưng vì trẻ trâu, thấy thi thố chẳng thú vị bằng trượt tuyết nên bỏ qua, giờ nghĩ lại cũng tiếc. Thực ra, học lớp chuyên cũng có rủi ro, vì phải dành rất nhiều thời gian cho chương trình thi học sinh giỏi, mà mỗi năm số người đạt giải và được tuyển thẳng, kể cả học sinh Nhất Trung, cũng chưa đến một nửa. Những người còn lại vẫn phải đối mặt với kỳ thi đại học như thường. Hơn nữa, nhiều bạn đã quen với lối tư duy của kỳ thi học sinh giỏi, khó thích nghi với đề thi và nhịp độ của kỳ thi đại học, dẫn đến kết quả không tốt. Trường Nhất Trung năm nào cũng có trường hợp như vậy. Lên lớp 10, tớ có thử thi học sinh giỏi một lần, cuối cùng thấy vẫn nên tập trung cho kỳ thi đại học thì hơn."
Bùi Tụng nói rất chân thành, Trình Bắc Mạt không khỏi cảm thán, cậu ấy là người ngay từ đầu đã biết mình muốn gì. Lý trí như robot, chỉ cần đưa ra lựa chọn, là sẽ hướng đến mục tiêu, không hối hận.
"Ồ..."
"Tớ không phải thiên tài, vì vậy, lựa chọn con đường phù hợp với bản thân, mới là điều quan trọng nhất."
"Cậu còn không phải thiên tài sao?" Trình Bắc Mạt cảm thấy cậu ấy đang "nói móc" mình.
"Ở Nhất Trung, có khối người còn giỏi hơn tớ nhiều. Lớp chuyên có cậu bạn thiên tài nửa tháng không gội đầu mà đã ẵm giải nhất Vật lý từ năm lớp 10, lại còn có những người từ bé đã nói tiếng Anh như gió." Bùi Tụng vừa nói vừa cười đùa, "Tớ chỉ là một anh chàng đẹp trai có chút thiên phú học hành thôi mà."
...
Trình Bắc Mạt muốn trêu chọc, giờ này rồi mà vẫn còn tự luyến được.
"Cậu còn ngủ được nữa không?" Cô hỏi.
"Không ngủ được nữa." Bùi Tụng nghiêm túc nói, "Tớ luôn ngủ một mạch đến sáng, một khi tỉnh dậy giữa đêm, là không ngủ được nữa."
"Vậy phải làm sao?"
"Cần có người hát ru."
Lúc này Trình Bắc Mạt mới nhận ra cậu ấy đang trêu mình, bèn đáp lại: "Cậu mà nghe tớ hát, e rằng càng mất ngủ hơn đấy."
"Sao thế, cậu hát dở à?" Bùi Tụng lặng lẽ lấy iPad từ đầu giường, định ghi âm.
"Làm sao có thể, hồi mẫu giáo tớ còn từng đoạt giải cuộc thi hát đấy."
Bùi Tụng đặt điện thoại xuống, lười biếng vỗ tay tán thưởng: "Giỏi thật, còn lôi cả giải thưởng hồi mẫu giáo ra khoe nữa chứ, Trình Bắc Mạt đúng là có khác."
Trình Bắc Mạt giả vờ như không nghe thấy lời mỉa mai của cậu ấy, nói: "Tớ sợ cậu sẽ mê mẩn giọng hát của tớ, còn phải ghi âm lại để nghe cả đêm."
Bùi Tụng: "..."
Trong khoản "thả thính" và "cà khịa", Trình Bắc Mạt đều là bậc thầy.
Đùa giỡn một hồi, Trình Bắc Mạt cảm thấy hơi áy náy, bèn ngập ngừng hỏi: "Hay mai tớ mang bữa sáng đến cho cậu nhé?"
Bùi Tụng nói: "Không sợ bạn học hiểu lầm à?"
"Chúng ta có thể gặp nhau ở một nơi kín đáo."
Giọng Bùi Tụng có chút bất lực: "Đến cả nơi kín đáo rồi, mà chỉ mang mỗi bữa sáng thôi sao?"
"Vậy cậu còn muốn làm gì?"
"Ừm... thôi, tớ không nói nữa." Bùi Tụng khẽ cười, khiến trái tim cô loạn nhịp.
Không biết từ lúc nào, mưa đã tạnh.
Trình Bắc Mạt mở tung cửa sổ, làn gió mát lành mang theo hương thơm ngai ngái của đất trời sau cơn mưa phả vào mặt cô thật dễ chịu.
Trong không khí tràn ngập hơi nước, ẩm ướt và mát lạnh.
Cô hít một hơi thật sâu.
Là mùi vị ngọt ngào.