Loạn Nhịp - Tần Phương Hảo

Chương 50: Muốn phát điên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Tụng vốn đã nổi bật, câu nói của cô gái kia như đổ thêm dầu vào lửa, khiến bốn năm người xung quanh đồng loạt hướng mắt về phía cậu. Một cặp đôi trai tài gái sắc, dĩ nhiên là tâm điểm chú ý của đám đông ở độ tuổi này.

Bây giờ áp lực dồn lên cặp đôi "giả" này.

Bùi Tụng ngẩn người, có chút bối rối. Cậu ấy biết mình nên thừa nhận cho qua chuyện, dù sao xung quanh cũng toàn người xa lạ, sau này chẳng còn cơ hội gặp lại.

Nhưng cậu ấy cảm thấy làm như vậy không ổn lắm. Cậu ấy nuốt nước bọt, nhìn xung quanh, hất hàm về một hướng: "Hay là chúng ta ra kia trượt?"

Mỗi động tác đều có chút lúng túng.

Gió chiều lướt nhẹ qua đôi mắt sâu thẳm của cậu, khơi lên một tia hoang mang mơ hồ trong đáy mắt ấy.

Trình Bắc Mạt hơi ngẩn người, sau đó mới nhìn theo hướng cậu ấy chỉ. Đó là trung tâm huấn luyện bơi lội của trường Thể thao, phía trước cũng có một bãi đất rộng thênh thang chưa có ai.

Trình Bắc Mạt không làm nũng, cô thẳng thừng nhảy xuống khỏi ván. Mấy năm không chơi, cô cũng không còn tự tin vào tay nghề của mình. Huống hồ Bùi Tụng lại nhìn cô chằm chằm như vậy, nhỡ đâu lại ngã vào người cậu ấy, thì đúng là "chiêu đãi" miễn phí cho khán giả.

Hơn nữa, cô cảm thấy như thể mình sắp bốc cháy vì cái nóng ngột ngạt.

Cô da trắng, lại mỏng manh, chỉ cần có chút thay đổi trên mặt là sẽ hiện lên rất rõ ràng. Cô có thể tưởng tượng ra bây giờ mặt mình trông như thế nào.

Đợi đến khi cô đứng vững trên mặt đất, Bùi Tụng mới buông tay.

Cô nói: "Tớ trả ván cho người ta đây, chỉ là nhất thời nổi hứng muốn thử xem mình còn trượt được không thôi."

Không ngờ cô chủ ván trượt lại hào hứng xúi giục: "Em gái, trông em có vẻ sành sỏi đấy, biết động tác nào hay ho thì trình diễn cho bọn chị xem đi!"

Trình Bắc Mạt khiêm tốn nói chỉ biết mấy động tác cơ bản.

Thực ra cô có chút lo lắng, dù sao đây cũng không phải ván trượt của cô, dùng đã không quen, cô gái kia cứ nhiệt tình quá, nên cuối cùng cô quyết định: "Vậy thử Ollie nhé?"

Ollie còn được gọi là "nhảy bật", là động tác cơ bản trong kỹ thuật trượt ván, dùng chân sau dậm mạnh, chân trước dẫn ván nhảy lên.

Tuy chỉ là một động tác cơ bản nhưng lại vô cùng phức tạp. Chính động tác đầy mê hoặc này của thầy cô đã khiến Trình Bắc Mạt say mê, và cô đã phải mất một thời gian dài mới có thể thành thạo nó.

Mấy người xung quanh bắt đầu hò reo, cổ vũ. Họ xếp hai chiếc ván trượt thành chướng ngại vật ở giữa sân, Trình Bắc Mạt phải bay qua chỗ đó.

Bùi Tụng kéo tay cô, hỏi có được không.

Trình Bắc Mạt nói, cùng lắm thì ngã một cái thôi.

Bùi Tụng: "Nói thì hay lắm."

"Chẳng phải cậu chơi trượt tuyết đơn à, chắc cũng ngã nhiều rồi, không sao đâu." Trình Bắc Mạt cười nói.

Trượt tuyết đúng là dễ ngã thật, nhưng ít ra Bùi Tụng chưa bao giờ bị thương nặng. Có lần bị "thánh phá game" đâm trúng dẫn đến nứt xương là lần nghiêm trọng nhất.

Bùi Tụng có chút bất lực, nói: "Tớ ngã với cậu ngã có giống nhau không?"

"Tớ sẽ cẩn thận." Trình Bắc Mạt nháy mắt tinh nghịch.

Trình Bắc Mạt đạp chân trượt hai vòng quanh bãi đất, rồi dựa vào ký ức, cô thử nhảy qua chướng ngại vật. Tuy lúc tiếp đất còn hơi loạng choạng, nhưng cô cũng hoàn thành động tác.

Trượt thêm hai vòng, cô dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào chướng ngại vật. Mắt cá chân trái dậm mạnh, chân phải dẫn ván nhảy vút lên, bay qua hai chiếc ván trượt. Nhất thời nổi hứng, cô thêm một động tác xoay người 180 độ trên không trung cùng ván trượt.

Giữa tiếng hò reo của mọi người và sự hồi hộp của chính mình, Trình Bắc Mạt tiếp đất an toàn.

Cô nàng cao ráo, mảnh mai, từng động tác dứt khoát, gọn gàng, nhìn thật đẹp mắt, thú vị.

Cô như làn gió lướt qua trước mặt Bùi Tụng, đôi mắt trong veo liếc nhìn cậu ấy. Trong mắt phản chiếu ánh đèn lấp lánh xung quanh, lúc ẩn lúc hiện, khiến cậu ấy không thể rời mắt khỏi cô.

Bùi Tụng khẽ cười.

Cậu ấy như nhìn thấy một cô gái khác, bất ngờ và thích thú.

Trình Bắc Mạt trả ván trượt, không biết từ lúc nào trên người cô đã lấm tấm mồ hôi.

Cô vỗ ngực: "May mà không bị mất mặt."

Bùi Tụng liếc xéo cô, hơi trách móc: "Gan to thật, động tác xoay người kia là cậu thêm vào phút chót đúng không?"

Trình Bắc Mạt hơi ngạc nhiên khi bị cậu ấy nhìn thấu, cô gật đầu: "Tớ đã chuẩn bị tinh thần để ngã rồi."

"Cậu có biết nguy hiểm đến mức nào không?" Giọng Bùi Tụng nghiêm nghị, không giống như đang nói đùa.

Trình Bắc Mạt mím môi: "Tớ biết chừng mực, hơn nữa, chẳng phải còn có cậu sao."

Bùi Tụng cười khẩy: "Có tớ thì làm được gì, gọi cấp cứu cho cậu à?"

Trình Bắc Mạt gật đầu: "Đúng vậy."

Bùi Tụng biết Trình Bắc Mạt cứng đầu, cậu ấy bất lực lắc đầu: "Nếu chỉ trầy xước ngoài da thì không sao, nhỡ gãy xương, bó bột thì sao? Cậu còn học hành, thi cử được không?"

Trình Bắc Mạt không ngờ cậu ấy lại lắm lời như vậy, bèn giả vờ ngoan ngoãn: "Biết rồi, sẽ không chơi liều nữa."

Nói xong, cô còn lẩm bẩm, thực ra kỹ thuật của cô rất tốt.

Bùi Tụng bật cười, không nhịn được xoa đầu cô.

Hai người vừa bước ra khỏi cổng trường Thể thao, Trình Bắc Mạt bất chợt quay đầu nhìn lại, buông một tiếng thở dài: "Chu Thiến Như vừa nói với tớ là bọn họ không cần thi đại học đấy."

"Họ có thể không cần thi đại học, nhưng những gì họ phải đánh đổi để đạt được thành công cũng không hề thua kém chúng ta." Bùi Tụng nhẹ nhàng gõ lên đầu cô, trêu chọc: "Sao, có phải đang ghen tị không?"

Trình Bắc Mạt lắc đầu, nhẹ nhàng nói rằng cô chỉ chợt nghĩ đến việc sắp bước vào năm cuối cấp, lòng không khỏi dâng lên chút lo lắng. Dù sao, kỳ thi đại học cũng là cuộc cạnh tranh khốc liệt với toàn tỉnh. Dù là học bá ở Bát Trung, nhưng cô vẫn không khỏi băn khoăn về trình độ của mình so với các bạn đồng trang lứa trên toàn tỉnh.

"Tiến độ ôn thi của trường mình đúng là chậm hơn trường Nhất Trung khá nhiều. Nhất Trung đã dời lịch thi cuối kỳ lên sớm, thi xong là lao vào ôn tập ngay, còn trường mình chắc phải chờ đến khi khai giảng học kỳ sau mới bắt đầu."

Trình Bắc Mạt có chút bất ngờ: "Chênh lệch nhiều như vậy sao?"

"Chó què mà đòi đua với Bolt à?"

Trình Bắc Mạt bị cậu ấy nói cho cứng họng, thầm nghĩ chẳng phải bây giờ cậu ấy cũng đang trong "đống chó què" đấy sao?

"Nhưng cậu đừng lo lắng." Bùi Tụng liếc nhìn cô, thản nhiên nói, "Cứ đi theo tôi, tin tưởng tôi là được."

Mùa xuân ở Kinh Giang ngắn ngủi, thời gian trôi qua rất nhanh.

Thoáng chốc đã đến tháng Sáu.

Ngày 1 tháng 6, có rất nhiều sự kiện trọng đại xảy ra.

Hôm đó là Tết Thiếu nhi, là sinh nhật của Trình Bắc Mạt, cũng là lễ tốt nghiệp của học sinh khối 12.

Trình Bắc Mạt phá lệ cùng Trần Vận Cát và Chu Thiến Như bỏ tiết tự học, rón rén lên sân thượng tòa nhà để ngắm nhìn lễ tốt nghiệp đầy cảm xúc của các anh chị khối 12.

Một tuần nữa, họ sẽ bước vào kỳ thi đại học.

Còn bọn họ, sẽ bước vào không gian đầy mới mẻ của tòa nhà dành cho khối 12.

Chu Thiến Như cảm thấy kỳ lạ: "Trời ơi, chúng ta đã làm gì vậy, kéo Mạt Mạt trốn học."

Trình Bắc Mạt nói: "Chỉ là tiết tự học thôi, trốn thì trốn, dù sao lão Diêm cũng không có mặt."

Trần Vận Cát vỗ nhẹ vai cô, cười nói: "Bọn tớ nghĩ thế là chuyện thường, nhưng cậu mà nghĩ thế thì nguy hiểm lắm đấy nhé!"

Trình Bắc Mạt cười nhạt.

Chu Thiến Như hiểu ý cười nói: "Hôm nay Mạc Mạc là nhân vật chính, cậu muốn gì bọn tớ cũng chiều hết!"

Khi học sinh đại diện khối 12 bước lên phát biểu, Trần Vận Cát bất chợt thốt lên: "Cứ ngỡ bài phát biểu khai giảng đầy khí thế của hotboy kia mới hôm qua thôi, vậy mà đã gần một năm rồi nhỉ."

"Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật. Bọn mình cũng sắp lên lớp 12 rồi." Chu Thiến Như phụ họa.

Trần Vận Cát vừa mới còn ủ rũ chống cằm, giây sau đã hào hứng rủ rê: "Này, cá cược không? Đố mấy cậu năm nay trường Bát Trung có bao nhiêu người đỗ đại học. Ai đoán gần nhất, người đó bao cả bọn một bữa, chơi không? Tớ đoán trước nhé, 200 người!"

"Trường mình đúng là đáng thương thật. Nghe đồn tỷ lệ đỗ đại học của trường Nhất Trung trên 95% lận. Một khối của họ đã có hơn 1700 người, mấy cậu thử tính xem." Chu Thiến Như vẫn chán nản, "Với thành tích hiện tại của tớ, chắc chắn là không đỗ nổi rồi."

Trình Bắc Mạt an ủi cô nàng: "Còn một năm để cố gắng mà."

"Mẹ tớ nói, nếu không thi đậu, thì đi du học."

Trần Vận Cát nhướn mày tinh nghịch: "Không phải Trương Trì cũng đi du học à? Thế là hai người lại có thể bên nhau rồi còn gì!"

"Thôi, nghĩ làm gì." Chu Thiến Như bĩu môi, cười khổ, "Cậu ta đi du học thì trường tớ học làm sao mà bằng được? Nhà tớ làm gì có điều kiện như nhà cậu ta, nếu có đi du học thì cũng chỉ đến được mấy nước "bình dân" thôi."

Trần Vận Cát ngây thơ hỏi: "Cậu ta không thể đi cùng cậu sao?"

"Cậu ta đâu phải bạn trai tớ, dựa vào đâu mà phải đi cùng tớ chứ. Hơn nữa, người ta có điều kiện đi du học ở nước ngoài, học trường tốt, không đi mới là dại."

Không biết vì sao, Trình Bắc Mạt bỗng nhiên nghĩ đến Bùi Tụng.

Ngày Bùi Tụng tỏ tình, cậu ấy đã từng hỏi cô, nếu có cơ hội đi du học, liệu cô có hy vọng cậu ấy đi hay không.

Cậu ấy đang thăm dò cô sao?

Thấy Chu Thiến Như có vẻ buồn, Trần Vận Cát vội chuyển chủ đề: "Không biết hôm nay đội bóng thi đấu ra sao nhỉ?"

Ngày 1 tháng 6, cũng chính là ngày quyết định trận tranh hạng ba đầy kịch tính của giải bóng rổ cấp ba toàn thành phố.

Trường Nhất Trung đã xuất sắc vượt qua trường Phụ Trung Giao Đại ở vòng tứ kết, nhưng lại gây bất ngờ khi thất thủ trước trường số 2 ở trận bán kết.

Trường Bát Trung đã dừng bước ở bán kết, và sẽ tranh giải ba với trường Nhất Trung.

Cả trận tranh giải ba lẫn trận chung kết đều được đài truyền hình thành phố tường thuật trực tiếp. Để đảm bảo an ninh và kiểm soát đám đông, ban tổ chức chỉ cho phép học sinh khối 10 của trường Nhất Trung và trường Bát Trung vào sân làm khán giả, những người khác đều không được phép tham dự.

Trong trận đấu cuối cùng, những người đồng đội cũ nay đã trở thành đối thủ của nhau, nhưng bầu không khí vẫn tràn ngập sự thân thiện và vui vẻ. Khi Bùi Tụng xuất hiện, mọi người đều trêu chọc cậu ấy rằng có phải cậu đã mặc nhầm áo thi đấu của đội bạn hay không.

Là bạn tốt của nhau, Bùi Tụng cũng không hề khách sáo, cậu ấy cười lớn đáp trả: "Xem ra không có tôi là các cậu không làm nên chuyện rồi!"

Trương Trì và Lão Giang, những người đồng đội cũ trong đội bóng rổ trường Nhất Trung, đều quá quen thuộc với lối chơi của Bùi Tụng. Thế nhưng, năm nay Bùi Tụng lại khiến mọi người bất ngờ khi thay đổi chiến thuật, chơi một cách cực kỳ "hổ báo" và quyết liệt.

Cuối cùng, trường Bát Trung giành chiến thắng, ẵm luôn giải ba.

Sau trận đấu, Trương Trì ướt đẫm mồ hôi, kiệt sức nằm vật ra bên lề sân.

Bùi Tụng đi đến đá cậu ta một cái: "Dậy đi."

Trương Trì không nói gì, cũng không nhúc nhích, nằm im như một cục bùn.

Bùi Tụng hỏi: "Đề thi mà tôi dặn cậu, mang theo chưa?"

"Trong cặp, tự lấy."

Bùi Tụng nhanh chóng lấy đề thi từ trong cặp, cất vào cặp của mình rồi quay lại giục: "Đi thôi nào?"

"Này, cậu bị sao thế, hóa sói rồi à? Sao hôm nay chơi hăng máu thế?"

Bùi Tụng lắc lư chân, cười đầy ẩn ý: "Đối phó với mấy cậu, phải có chiến thuật mới chứ, đúng không?"

"Hóa ra bình thường cậu chơi bóng với tớ vẫn còn nương tay đấy à, cậu thật quá đáng!"

"Tất cả là nhờ công đồng đội của tớ đấy, họ cũng không phải dạng vừa đâu." Bùi Tụng dựa lưng vào bảng rổ, vừa uống nước vừa nói với giọng điệu cực kỳ vênh váo, "Cậu nói xem có phục hay không?"

"Không phục!" Trương Trì bĩu môi, lầm bầm, "Có giỏi thì chơi thêm trận nữa đi!"

"Thua rồi còn cãi, chịu thua đi, thừa nhận trường Nhất Trung không bằng trường Bát Trung cũng có sao đâu." Bùi Tụng lại huých chân vào Trương Trì, "Dậy mau lên, không còn thời gian đâu."

Trương Trì bực bội vô cùng, vừa thua trận, lại còn bị tên kia sai khiến.

"Này, sĩ khả sát bất khả nhục nhé! Cậu không thể cấm tớ nằm đây chứ! Cậu vội đi đâu thế, đi đón Tết Thiếu nhi à? Cậu dậy thì xong rồi đấy."

Bùi Tụng ném chai nước suối rỗng về phía Trương Trì, định đánh cậu ta một trận thì lão Diêm bỗng chạy đến, nhét vội chiếc cúp vào tay Bùi Tụng rồi bảo cậu đi phỏng vấn.

"Nhanh lên nào, không cần thay áo đâu, lau mồ hôi trên trán đi là được rồi."

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử trường Bát Trung đoạt cúp vô địch giải bóng rổ, dù chỉ là hạng ba, nhưng ban giám hiệu vẫn vô cùng tự hào và xem đây là một thành tích đáng nhớ.

Bùi Tụng khoanh tay, lười biếng nói: "Thầy đi phỏng vấn là được rồi, sao phải gọi em?"

"Em là đội trưởng đội bóng rổ, lại còn đại diện cho hình ảnh của nhà trường, em không đi thì ai đi?" Lão Diêm và chủ nhiệm giáo dục đều thúc giục cậu, "Lát nữa bỏ cái bộ dạng lấc cấc đó đi nhé!"

"Thầy tìm người khác đi, hoặc là thầy tự lên hình cũng được, em bận rồi." Bùi Tụng nhét chiếc cúp trở lại tay thầy, vừa đi giật lùi vừa nói, "Tóc thầy cấy đâu phải để làm cảnh, phải lên hình nhiều một chút chứ."

"Cái cậu này!" Lão Diêm bị chọc tức đến mức theo bản năng đưa tay sờ lên đầu, "Cậu có thể có việc gì quan trọng hơn chứ?"

Bùi Tụng nhún vai: "Đúng là chuyện lớn."

Lúc Bùi Tụng đi ra ngoài, Đỗ Dương cũng đi theo.

Trương Trì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đứng dậy, chạy theo: "Này, hai người làm gì vậy? Cơ hội lên tivi quý giá thế mà cũng không cần à?"

Đỗ Dương nói: "Hôm nay là sinh nhật Mạt Mạt."

Trương Trì vỗ trán.

Vài hôm trước cậu ta còn nhắc Bùi Tụng chuẩn bị quà cho Trình Bắc Mạt, vậy mà hôm nay chỉ lo trận đấu, quên béng mất chuyện đó.

Mọi người vội vàng từ trường Thể thao về trường Bát Trung.Khối 10 và 11 trường Bát Trung không học buổi tối nên lúc ba người đến, tòa nhà dạy học đã vắng lặng.

Vừa nhìn thấy bóng dáng của họ, Trần Vận Cát và Chu Thiến Như đã vẫy tay rối rít: "Mấy cậu nhanh lên, bánh kem sắp chảy hết rồi!"

Trần Vận Cát và Chu Thiến Như đã đặt một chiếc bánh kem lạnh, được giao đến từ sáng.

Họ phải mất một hồi thuyết phục bác bảo vệ mới được phép mang bánh vào trong.

Chiếc bánh kem này không thể để đến lúc tan học, hai cô nàng liền tranh thủ lúc lão Diêm vắng mặt, lén cất bánh kem vào chiếc tủ lạnh nhỏ trong văn phòng của thầy.

"Tắt đèn đi!" Trần Vận Cát hét lên.

"Cạch" một tiếng, lớp học chìm vào bóng tối.

Chu Thiến Như nhẹ nhàng thắp những ngọn nến, cẩn thận để hơi nóng không làm bánh kem tan chảy.

Góc lớp học chìm trong ánh sáng cam ấm áp, lúc sáng lúc tối, ánh nến lung linh phản chiếu trong đôi mắt long lanh của Trình Bắc Mạt.

"Mạt Mạt, nhắm mắt lại, ước đi." Mọi người đều giục cô.

Nhưng Trình Bắc Mạt không vội nhắm mắt, mà ngẩng đầu hỏi Bùi Tụng: "Kết quả thi đấu thế nào?"

Bùi Tụng cười rất tươi, thản nhiên nói: "Thắng rồi."

Trương Trì cố tình nũng nịu: "Tiểu Mạt Lê ơi, rõ ràng cả ba đứa bọn tớ đều thi đấu, sao cậu chỉ hỏi mỗi cún thế..."

Sau đó cậu ta bị những người khác quát lớn: "Để Mạt Mạt ước trước đã!"

Trương Trì giật bắn mình, suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc. Nhưng nhân vật chính là quan trọng nhất, cậu ta đành ngậm ngùi nhịn xuống.

"Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật..."

Mấy người vây quanh Trình Bắc Mạt, khẽ hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Trình Bắc Mạt chống cằm, nghiêm túc ước một điều ước, sau đó thổi nến.

Dù trong màn đêm mờ ảo, cô vẫn dễ dàng nhận ra dáng hình quen thuộc của Bùi Tụng.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy.

"Chúc mừng sinh nhật Mạt Mạt!"

Trần Vận Cát bất ngờ lôi từ đâu ra một khẩu súng bắn pháo hoa nhỏ, "bùm" một tiếng, bắn ra cả một trời kim tuyến lấp lánh và ruy băng đầy màu sắc.

Trình Bắc Mạt liếm môi: "Oa, đẹp quá! Nhưng mà... hôm nay tớ trực nhật."

Chia bánh kem xong, mấy người vừa đùa giỡn vừa ăn trong lớp.

Trình Bắc Mạt nhìn quanh lớp học bừa bộn và những người bạn thân thiết, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Có lẽ, đây chính là một trong những khoảnh khắc tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân.

Một lúc sau, Bùi Tụng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô.

Cậu ấy hắng giọng, nói: "Trình Bắc Mạt, chúc mừng sinh nhật."

Trình Bắc Mạt liếc nhìn cậu ấy, mỉm cười nói: "Cảm ơn, cũng chúc mừng cậu giành được cúp."

Bùi Tụng đưa cho cô một tập đề thi dày: "Đây là bộ đề thi thử ôn tập đợt một của trường Nhất Trung đấy."

Tặng đề thi vào ngày sinh nhật, đúng là phong cách của cậu ấy.

Trình Bắc Mạt nhận lấy xấp đề thi dày cộp như từ điển, nặng trịch như cục gạch.

Có thể thấy cô nàng rất thích thú với món quà này, thậm chí còn quên cả ăn bánh kem, say sưa lật giở từng trang đề, nhận ra mỗi môn học đều có đầy đủ, nội dung vô cùng phong phú.

In nhiều thế này, chắc hẳn vừa hao tiền vừa mất công lắm.

Bùi Tụng hứng thú nhìn cô, như thể đang chờ đợi phản ứng của cô.

Cô ngập ngừng nói lời cảm ơn.

"Đây không phải là quà sinh nhật." Bùi Tụng nắm tay che miệng, hắng giọng, "Quà..."

Trình Bắc Mạt vội vàng ngắt lời cậu ấy: "Không cần tặng quà cho tớ, cái này đã rất tốt rồi. Chắc là khó kiếm lắm, lại còn nhiều như vậy."

"Biết trước cậu dễ vui lòng thế này, tớ đã chẳng tốn công mua quà làm gì." Bùi Tụng vừa cười vừa trêu cô.

Trình Bắc Mạt vội vàng gật đầu.

"Nghĩ gì thế, tớ mua rồi." Bùi Tụng hất hàm ra ngoài, "Đi thôi, ra ngoài."

"Làm gì?"

"Tôi muốn cho một mình cậu xem."

Trình Bắc Mạt cắn môi, dường như đang đấu tranh tư tưởng.

Suy nghĩ một lúc, cô đứng dậy đi theo cậu ấy.

Trình Bắc Mạt đi theo sau Bùi Tụng, trong lòng có chút hồi hộp.

Cô rất sợ cậu ấy lấy ra một món quà đắt tiền nào đó.

Bùi Tụng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho cô.

Cậu ấy nói với cô: "Mở ra đi."

Giọng nói của cậu hiếm khi dịu dàng đến thế.

Trình Bắc Mạt nhìn Bùi Tụng, nhẹ nhàng mở hộp quà. Bên trong, một chiếc bùa hộ mệnh.

"Lúc đi chùa Linh Ẩn vào kỳ nghỉ lễ 1/5, tớ đã xin đấy." Bùi Tụng nói.

Kỳ nghỉ lễ 1/5? Cậu ấy đã chuẩn bị món quà này từ lâu rồi.

Chùa Linh Ẩn... cô nghe nói cầu duyên ở đó rất linh nghiệm.

Nhưng cô không nói ra.

"Bùa bình an sao?"

"Ừ." Bùi Tụng gật đầu khẳng định, rồi trêu chọc thêm, "Cậu thích những trò mạo hiểm thế kia, nên cần có bùa bình an bên mình chứ."

"Bùi Tụng." Cô nghiêm túc gọi tên cậu ấy, ngẩng đầu nhìn cậu.

Vai cậu ấy dường như trở nên rộng hơn trước, không biết có phải do những ngày qua tập luyện và thi đấu căng thẳng hay không.

Bùi Tụng cũng nhìn cô chằm chằm, như một chú cún con ngoan ngoãn.

Trình Bắc Mạt hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu vì món quà. À, còn về lời tỏ tình hôm trước, tớ đã nghe rõ rồi. Lúc đó tớ hơi bất ngờ, không nghĩ cậu sẽ nói ra những lời như vậy nên không biết phải phản ứng thế nào."

statickitesvnupload202431172265379494f257948d43955d1452a507da3a9210png

Bùi Tụng mỉm cười. Lúc đó cậu cũng chỉ là nhất thời xúc động, sau đó còn thấy hối hận vì đã quá đường đột, không đủ lãng mạn và long trọng.

Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng cậu ấy cũng nhận được câu trả lời chính thức từ cô.

Ngây thơ và đáng yêu.

Cái nóng oi ả của mùa hè như một tấm màn dày đặc, khiến không khí trở nên ngột ngạt và bức bối.

Trình Bắc Mạt cảm thấy tim mình đập loạn nhịp: "Cậu nói đúng, bây giờ quan trọng nhất là kỳ thi đại học. Tớ cũng có những mục tiêu riêng, yêu đương lúc này đúng là sẽ khiến mình xao nhãng. Vậy nên, sau khi thi đại học xong, nếu tớ... vẫn còn thích cậu, thì lúc đó... chúng ta hãy đến với nhau."

Ngày đó rồi sẽ đến, phải không?

Bốn người bạn vẫn đang hò hét ầm ĩ trong lớp học, càng làm nổi bật lên không gian tĩnh lặng bao trùm bên ngoài.

Đôi mắt Bùi Tụng sâu thẳm như màn đêm huyền bí trên sân thượng tòa nhà, thăm thẳm và đen láy, nhưng lại ánh lên những tia sáng lấp lánh tựa ngàn vì sao.

Bùi Tụng kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, quan sát biểu cảm của Trình Bắc Mạt.

Khi thốt ra những lời ấy, cô bình thản đến lạ, dường như chính cô cũng không nhận ra mình đã vô tình hé lộ một điều gì đó sâu kín trong lòng.

Nếu lúc đó vẫn còn thích cậu ấy... Bùi Tụng nghi ngờ tai mình nghe nhầm.

Cậu ấy biết cô có chút rung động với mình.

Nhưng, cô cũng thích cậu ấy?

Bùi Tụng cảm thấy mình sắp phát điên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.