Loạn Nhịp - Tần Phương Hảo

Chương 39: Hơi mờ ám




Lúc nhận được tin nhắn, Trình Bắc Mạt đang nằm trên giường. Kỳ kinh nguyệt khiến cô hơi mệt mỏi, vừa tan học là cô về nhà ngay, cởi cặp sách ra rồi nằm xuống, không làm bài tập cũng không đọc sách.

Nhìn thấy tin nhắn, cô cũng không muốn trả lời.

Cô thoáng nghĩ, Bùi Tụng nhạy cảm thì có liên quan gì đến cô chứ?

Trương Trì nhanh chóng nhắn tiếp: [Cậu mắng cậu ta à? Tớ nói cho cậu biết nhé Tiểu Mạt Lê, cậu mắng hay lắm, mắng chuẩn lắm, mắng đỉnh của chóp! Ai bảo cậu ta đối xử với cậu không tốt trước, tớ nói cho cậu biết, bao nhiêu năm nay, chỉ có hai người phụ nữ dám mắng con chó đó, mẹ cậu ta, và cậu.]

Trình Bắc Mạt cố gắng nhớ lại nhưng không tài nào nghĩ ra mình đã mắng Bùi Tụng lúc nào.

MOMO: [?]

Trương Trì: [Cậu nói xem, cậu có dỗ cậu ta không.]

MOMO: [Đã xảy ra chuyện gì?]

Trương Trì: [Đấy, cậu xem, cậu còn quên rồi mà con chó đó vẫn nhớ đấy. Chó là bạn tốt của con người, rất trọng tình cảm, lần này cậu hãy rộng lượng, dỗ dành cậu ta đi.]

Đọc mấy lời dài dòng lan man của Trương Trì, Trình Bắc Mạt càng thêm hoang mang không hiểu cậu ta đang định làm gì.

Trình Bắc Mạt lại gửi một dấu chấm hỏi.

Cô không biết, và lúc này Trương Trì cũng không hiểu, hai người này rốt cuộc đang làm trò gì nữa?

Trương Trì: [Cậu đang ở đâu?]

MOMO: [Tớ về nhà rồi.]

Trương Trì: [Vậy... hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm cùng nhau?]

MOMO: [Hôm nay tớ hơi khó chịu, hẹn hôm khác đi.]

"Còn chơi tiếp không?" Bùi Tụng vừa ném bóng vừa hỏi Trương Trì.

Trương Trì thầm nghĩ rõ ràng là cậu ta nói không đánh bóng nữa trước mà.

Cậu ta cất điện thoại, thong thả nói: "Lẽ ra câu này tớ mới là người hỏi cậu chứ."

Bùi Tụng cảm thấy hôm nay mình hơi nóng nảy, không còn tâm trạng chơi bóng nữa. Đồng ý đến đây với Trương Trì cũng chỉ là để hỏi vài điều về giải bóng rổ thôi.

Bùi Tụng đi ra ngoài sân, cúi người nhặt áo khoác.

Trương Trì bước đến giữ cậu ấy lại: "Thật sự định đi luôn à?"

Bùi Tụng khẽ "ừ" một tiếng: "Không có hứng."

Trương Trì đề nghị: "Vậy đi ăn cơm cùng nhau?"

"Được thôi, tôi mời."

"Thế thì ngại quá..." Trương Trì kéo dài giọng, "Chỉ có một mình tớ thôi."

Bùi Tụng cau mày, tay đang định lấy nước khựng lại giữa không trung: "Cậu còn rủ ai nữa?"

"Chưa gọi ai cả." Trương Trì lấy điện thoại ra, giả vờ như chưa từng nói chuyện với Trình Bắc Mạt, "Tớ đang hỏi xem Tiểu Mạt Lê bọn họ tan học chưa thôi."

Bùi Tụng hất hàm về phía tòa nhà dạy học: "Cả tòa nhà tối om thế kia rồi, còn cần hỏi nữa không?"

Trương Trì suy nghĩ một chút, rồi thuận theo ý Bùi Tụng: "Vậy hay là đến gần nhà Tiểu Mạt Lê đi? Dù sao Đỗ Dương và Trần Vận Cát cũng ở cùng nhau, gọi ra cũng tiện."

Bùi Tụng không phản đối.

Bùi Tụng là kiểu người dù trong lòng quan tâm đến mấy, bề ngoài vẫn luôn lạnh lùng. Khi khó chịu, có cạy miệng cũng không nói, nhưng nếu đã đồng ý thì nhất định sẽ làm.

Còn nếu không chiều theo ý cậu ấy? Vậy thì cứ xác định là ăn mắng dài dài đi.

Trương Trì quá hiểu con chó này rồi, đương nhiên cậu ta có tiêu chuẩn đánh giá của riêng mình.

Tâm trạng của con chó hôm nay, không cắn người chính là đồng ý!

Trương Trì dĩ nhiên biết lúc này Bùi Tụng cần được dỗ dành, cậu ta cảm thấy mình đúng là cao thủ thuần phục thú cưng!

Cậu ta lắc đầu, thầm nghĩ, Cún à, không có tao thì mày biết làm sao đây.

Về phần Trình Bắc Mạt, Trương Trì tin chắc rằng chỉ cần bọn họ đến tận nhà rồi mới gọi, cô nàng sẽ không thể từ chối.

Trương Trì thích náo nhiệt, thích tụ tập, bạn bè đều bảo cậu ta như natri kim loại, chỉ cần chạm chút nước là bùng cháy.

Chắc chắn rồi, chỉ có đám học bá trường Nhất Trung mới có thể nói ra những câu đùa nhạt nhẽo như thế.

Sau khi quyết định chuyện ăn uống, Trương Trì và Bùi Tụng bắt xe đến gần khu tập thể nhà máy bánh răng.

Khu này toàn những chung cư cũ kỹ, mang đậm hơi thở cuộc sống thường nhật với hàng quán ăn uống san sát nhau.

Trương Trì trực tiếp gọi video cho Trình Bắc Mạt.

Trình Bắc Mạt nghe máy, camera của cả hai bên đều tối om, không nhìn thấy gì cả.

"Tiểu Mạt Lê!" Trương Trì hưng phấn nói, "Sao bên cậu tối thế?"

Camera bên phía Trình Bắc Mạt rung lắc, cô đứng dậy bật đèn, màn hình mới sáng lên.

"Cậu đoán xem tớ đang ở đâu..." Trương Trì định quay camera cho cô xem cảnh đường phố phía sau, nhưng cậu ta đột nhiên dừng lại.

Sắc mặt Trình Bắc Mạt đúng là không tốt.

Cô vốn đã trắng, giờ lại càng thêm trắng bệch, không còn chút hồng hào nào như trước, môi cũng nhợt nhạt thiếu sức sống.

Tóc cô hơi rối, nhưng cô cũng chẳng buồn để ý.

Trình Bắc Mạt ghé sát vào màn hình: "Cậu... đang ở dưới nhà tớ à?"

Trương Trì hỏi: "Sao cậu nhận ra được? Không đúng không đúng, cậu không sao chứ?"

"Tớ sống ở đây mười mấy năm rồi, làm sao mà không nhận ra được chứ. Tớ không sao đâu."

Ngay sau đó, Bùi Tụng lấy điện thoại, cậu ấy đi sang một bên hỏi: "Bị ốm à?"

Thấy Bùi Tụng cũng có mặt ở đó, Trình Bắc Mạt thoáng ngạc nhiên, ánh mắt cô khẽ động, vén tóc ra sau tai rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Cậu cũng ở đây à."

Bùi Tụng hỏi lại: "Bị ốm à?"

"Không, chỉ là hơi khó chịu."

"Cần uống thuốc không?"

"Không cần, tớ đã uống trà gừng đường đỏ rồi."

Không cần cô nói thêm gì, Bùi Tụng cũng đã hiểu cô gặp chuyện gì.

Hôm nay ở trường, cô vội vàng như vậy, chắc chắn là vì chuyện này.

Bùi Tụng chợt thấy lúc đó mình cứ cố chấp kéo cô lại là hơi vô tâm.

"Sao hai cậu lại đến đây?"

"Đi ngang qua."

"Ồ..." Trình Bắc Mạt hỏi, "Có muốn tớ xuống không?"

"Đừng làm phiền nữa, bọn tớ sắp đi rồi."

"Ồ." Cô thản nhiên nói, "Đúng rồi, hôm nay thái độ nói chuyện của tớ không tốt lắm, xin lỗi cậu nhé."

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có chuyện này.

Lúc đó tình thế cấp bách, cô chỉ muốn nhanh chóng mượn được băng vệ sinh, sau đó mới nghĩ lại, thái độ của cô đúng là hơi lạnh nhạt.

Bùi Tụng: "Xin lỗi làm gì?"

"Trương Trì nói cậu sắp khóc rồi, cần người dỗ dành."

Cô nhận ra Bùi Tụng khẽ mím môi, khóe miệng anh khẽ giật giật.

Hôm nay tâm trạng cậu ấy bực bội, hoàn toàn quên mất cái loa phát thanh Trương Trì.

Bùi Tụng hắng giọng, nói: "Người nên xin lỗi là tôi."

"Cậu?"

"Không quan tâm đến cảm xúc của cậu."

Câu nói này có hơi mờ ám.

Ánh sáng bên phía Bùi Tụng hơi tối, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của cậu ấy qua màn hình.

Cậu ấy đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng trong gió đêm.

Ánh mắt ấy, dù chỉ là qua màn hình, vẫn đầy sức hút, khiến cô không thể né tránh.

Sao, hình như... có chút thâm tình nhỉ?

Cô nhất thời không biết nói gì, bèn lau màn hình: "Ồ, không sao đâu..."

"Cậu không giận là tốt rồi, cậu muốn ăn gì nóng không? Cháo? Canh? Tôi mua cho cậu rồi mang lên nhé?"

Trình Bắc Mạt mỉm cười: "Mang lên bằng cách nào, cậu không sợ bố mẹ tớ nhìn thấy à?"

Bùi Tụng nhìn về phía xa, tiệm mì của lão Trình vẫn còn đó, đã thay biển hiệu mới.

Nhận thấy Bùi Tụng hơi nhíu mày, Trình Bắc Mạt vội vàng giải thích: "Lần này liên quan đến rất nhiều hộ kinh doanh, có mấy tiệm phải trả lại mặt bằng, còn những tiệm không trả thì đều phản đối ban quản lý. Ngay cả những người kinh doanh ở phố đối diện cũng tham gia. Ban quản lý không còn cách nào khác, đành phải bỏ qua chuyện này."

Trình Thất Sơ đã khóc lóc thảm thiết với cô mấy lần trong kỳ nghỉ đông để tưởng nhớ tuổi thanh xuân đã qua, những món bình thường không dám ăn, không nỡ ăn đều lấy cớ này để tiêu tiền, kết quả, tiệm mì của lão Trình lại không phải chuyển đi nữa.

Sau đó, Trình Thất Sơ lại khóc như mưa như gió, tiếc nuối cho số tiền lì xì đã ra đi.

Bùi Tụng bỗng nhiên cảm thấy dễ thở.

Kỳ nghỉ đông trước, cậu ấy tăng ca làm mô hình tiệm mì, là vì cậu ấy cảm thấy áy náy, muốn bù đắp một chút trong khả năng của mình, bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp.

Trình Bắc Mạt nói: "Không cần bận tâm đâu, nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Được, vậy bọn tớ đi trước đây."

"Đi cẩn thận nhé."

"Cậu cũng vậy, ngủ sớm đi."

Trình Bắc Mạt cảm thấy, hai người bọn họ cứ như đôi tình nhân trẻ đang giận dỗi, chẳng ai muốn nói lời tạm biệt trước. Ngốc nghếch và sến súa là thế, mà sao lại thấy vui đến lạ.

Trương Trì rụt cổ đứng đợi bên cạnh, điện thoại sắp hết pin đến nơi, cậu ta cũng chẳng biết hai người kia đang nói gì, muốn nhắc cũng chẳng tiện.

Nói chuyện gì mà lâu thế, không có điện thoại sao?!

Trương Trì nhận ra, chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể thấy con chó đó đang cười.

Một lúc sau, Bùi Tụng đi đến, lạnh lùng trả điện thoại cho Trương Trì, tiện thể nhắc nhở cậu ta: "Hết pin rồi."

"Vừa nãy chỉ còn hơn 10%, ai bảo cậu nói chuyện lâu như vậy."

"Lần sau nhớ sạc đầy."

Trương Trì muốn đánh người.

"Cún, tên của cậu đúng là được đặt theo tính cách của cậu." Trương Trì nghiến răng nghiến lợi, "Tiểu Mạt Lê không sao chứ?"

"Không sao." Bùi Tụng dừng một chút, "Hình như trước đây cậu hay đặt cơm ở quán ăn tư nhân đối diện trường Nhất Trung phải không?"

Trương Trì, vốn là một tên sành ăn, không thích cơm ở căng tin nên cậu ta thường xuyên đặt cơm từ một quán ăn tư nhân gần trường. Quán này nổi tiếng với thực đơn phong phú, kết hợp hài hòa giữa món mặn và món chay, dù giá cả có phần cao. Thói quen ăn uống "sang chảnh" này của Trương Trì khiến bạn bè trong lớp không khỏi tò mò.

Trương Trì gật đầu: "Ừ, canh hầm ở đó ngon tuyệt cú mèo."

"Cho tôi số điện thoại."

Trương Trì cố ý hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Hỏi lắm thế." Bùi Tụng nói, "Lát nữa muốn ăn gì? Tôi mời."

"Tâm trạng tốt thế?" Trương Trì huých khuỷu tay vào cậu ta, "Chạy một mạch đến đây mà vẫn vui vẻ được à?"

Bùi Tụng đút tay vào túi quần, chậm rãi bước đi, cũng không phản bác.

Một nét dịu dàng bất ngờ len lỏi trên gương mặt vốn lạnh lùng.

Hiểu lầm nho nhỏ này coi như xí xóa rồi.

Vì sắp đến kỳ thi khảo sát học kỳ, trường học đã hủy bỏ kỳ thi tháng đầu tiên của khối 11, tất cả các môn phụ không liên quan đều bị dừng, ngay cả tiết hoạt động ngoại khóa cuối cùng của ngày thứ Sáu cũng bị đổi thành giờ tự học.

Tất cả là để học sinh tập trung ôn tập.

Lão Diêm nghiêm nghị nhấn mạnh về hậu quả của việc thi trượt: "Trước đây tôi có thể dễ dãi cho qua, nhưng lần này là kỳ thi khảo sát quan trọng! Nếu không đậu, các em sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, chỉ có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở thôi! Đừng mong chờ năm sau có thể thi lại, thi xong vào tháng Tư, các môn  Khoa học Xã hội sẽ ngừng hẳn, năm nay thi không đậu, năm sau càng khó khăn hơn!"

Giáo viên thay phiên nhau "đe dọa", ngay cả Trần Vận Cát và Chu Thiến Như cũng phải dè chừng.

Tuy ngoài miệng lúc nào cũng nói đùa muốn học trường cao đẳng, nhưng chuyện liên quan đến bằng tốt nghiệp, họ cũng không dám lơ là.

Trần Vận Cát như muốn khóc: "Mình không muốn học dở dang cấp ba đâu."

Chu Thiến Như thở dài: "Cái đó gọi là bỏ học."

Mỗi buổi chiều có hai tiết tự học, Trình Bắc Mạt sẽ dành một tiết để ôn tập Lịch sử, Địa lý, Chính trị, tiện thể giải đáp một số thắc mắc cho Chu Thiến Như và Trần Vận Cát. Trần Vận Cát và Chu Thiến Như bê ghế của mình đến lớp 1, chỉ cần không làm phiền các bạn khác, giáo viên cũng sẽ không nói gì.

Hai cô nàng học bài mà như vịt nghe sấm, học trước quên sau, ngày nào cũng hỏi: "Cái gì đây? Bao giờ thì bọn mình học cái này thế?"

Hôm nay, Trần Vận Cát bê ghế đến ngồi xuống, liếc nhìn hộp cơm xinh xắn đặt trên bệ cửa sổ, tặc lưỡi: "Dạo này sao ngày nào cậu cũng tẩm bổ thế?"

Câu hỏi này Trình Bắc Mạt cũng muốn hỏi.

Trưa nào cô và Trần Vận Cát đi ăn cơm ở nhà ăn về, trên bàn cũng có thêm một hộp cơm, loại giữ nhiệt, hình tròn, vừa tinh xảo vừa dễ thương.

Hai ngày trước, món được mang đến là chè tuyết yến táo đỏ.

Ban đầu cô còn e ngại không dám ăn, để trên bệ cửa sổ, ai ngờ sau một tiết học nhận được tin nhắn của Bùi Tụng, chỉ vỏn vẹn một biểu tượng cảm xúc bất lực kèm mấy chữ: [Ăn đi, không độc đâu.]

Hóa ra là cậu ấy.

Ban đầu cô tưởng chỉ tặng hai ngày là hết, sau đó, ngày nào cũng có, đủ loại canh, canh sườn heo, canh gà ác, canh vịt... Kinh nguyệt đã hết mấy ngày rồi, nhưng canh vẫn được "ship" đến đều đặn.

Cô bảo Bùi Tụng đừng tặng nữa, ngày nào cô cũng ăn ngán đến tận cổ rồi, nhưng Bùi Tụng lại nói, cậu ấy đã đặt trước cả nửa tháng.

Cô chỉ đành bất đắc dĩ nhận tấm lòng của cậu ấy.

Trình Bắc Mạt tự học cùng Trần Vận Cát và Chu Thiến Như được hai ngày thì Chu Thiến Như không đến nữa.

Trình Bắc Mạt nhìn Trần Vận Cát hỏi: "Chu Thiến Như đâu?"

"Cậu ấy đến lớp 3 nghe giảng bài."

"Lớp 3?"

"Hotboy mở lớp ôn tập ở lớp 3, cậu không biết à?"

"Cậu ấy mở lớp gì?"

"Mấy môn khảo sát ấy, ban đầu chỉ là cho học sinh lớp 3 nghe thử, ai ngờ từ hôm qua đã lan ra ngoài, học sinh các lớp khác đều đổ xô đến, lớp học chật kín." Trần Vận Cát nói thêm, "Nghe đồn cậu ấy giảng rất hay, toàn dạy mẹo ghi nhớ, ngay cả Chu Thiến Như cũng phải công nhận cậu ấy tiếp thu nhanh."

"Cậu ấy đúng là rất giỏi." Trình Bắc Mạt gật đầu.

"Chu Thiến Như là đồ phản bội, đáng bị lên án!" Trần Vận Cát nói. Rồi cô nàng quay sang Trình Bắc Mạt, cười hì hì: "Còn tớ thì không phản bội cậu đâu nhé!"

"Tài liệu ôn tập mà trường phát thật ra rất đầy đủ, chỉ cần chịu khó học, cho dù Lịch sử, Địa lý, Chính trị phải học vẹt thì ít nhất cũng qua môn."

Trần Vận Cát thở dài: "Đó là với học bá như cậu, chứ với đứa học kém như bọn tớ thì đúng là cực hình."

"Phải tự tin lên, mấy ngày nay cậu đừng có lơ là, tớ đảm bảo cậu nhất định sẽ đậu mỗi môn, được không?"

"Mạt Mạt là tốt nhất." Trần Vận Cát ôm cô một cái, "Lão Diêm không cho cậu làm loạn trong lớp à?"

Trình Bắc Mạt lắc đầu: "Không có."

"Lão Diêm vẫn còn chút nhân tính, nghe nói chuyện để hotboy giảng bài cho học sinh trong lớp là do giáo viên chủ nhiệm mới của lớp 3 đề xuất." Trần Vận Cát nói, "Chu Thiến Như nói các thầy cô học kỳ này đều có áp lực thành tích, tỷ lệ đậu khảo sát phải cao,nên ai cũng lo lắng."

"Nhưng mà, giáo viên chủ nhiệm lớp cậu ấy không sợ làm mất thời gian của Bùi Tụng, ảnh hưởng đến kết quả học tập của cậu ấy à?"

"Nghe đồn giáo viên chủ nhiệm mới của lớp 3 ghê gớm lắm, là kiểu người bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Chắc trước mắt vì áp lực kỳ thi khảo sát nên ông ấy cũng chẳng còn hơi đâu mà để ý đến chuyện khác."

Đáng sợ? Đáng sợ đến mức nào?

Trần Vận Cát nói: "Trong cuộc họp ở trường, ông ấy cãi nhau với lãnh đạo, cãi nhau với lão Diêm, đúng là phong cách liều mạng."

Với bề dày kinh nghiệm và thâm niên trong nghề, lão Nghiêm luôn được đồng nghiệp hết mực kính trọng.

Nhưng Bùi Tụng cũng không phải là người dễ sai bảo.

Sau tiết tự học đầu tiên, Trình Bắc Mạt định đến lớp 3 xem thử tình hình như thế nào, không ngờ vừa ra khỏi cửa rẽ phải đi được mấy bước, đã nhìn thấy Bùi Tụng đang nói chuyện với lão Diêm trên hành lang.

Cô đi ngang qua hai người, khẽ chào lão Diêm, lão Diêm ậm ừ một tiếng, coi như là đáp lại.

Hình như lão Diêm đang có chuyện phiền lòng.

"Về đề nghị trao đổi vừa rồi, thầy đã cân nhắc kỹ chưa ạ?"

Câu này là do Bùi Tụng nói.

Nghe giọng điệu, hình như cậu ấy đang chiếm ưu thế.

Điều kiện trao đổi? Điều kiện trao đổi gì nhỉ?

Trình Bắc Mạt bước chậm lại.

"Chuyện này phải xin ý kiến chủ nhiệm khối, tổ chuyên môn Thể dục, ban giám hiệu, lại còn phải xin kinh phí nữa. Hơn nữa, ảnh hưởng đến việc học lắm."

"Lúc đầu thầy đã đồng ý rồi, chỉ cần giáo viên chủ nhiệm gật đầu là thầy sẽ giúp, nên em mới nhận lời ôn tập cùng mọi người, thầy không thể nuốt lời được." Bùi Tụng nhìn thẳng vào ông: "Hơn nữa, giảng bài cho mọi người cũng ảnh hưởng đến việc học của em chứ bộ, em cũng đã hy sinh thời gian cá nhân rồi."

Lão Nghiêm xoa mặt, thuận tay vuốt lên đầu, vuốt qua mái tóc lưa thưa.

Vừa mới khai giảng, đủ thứ chuyện.

Bình thường đám học trò nghịch ngợm gây chuyện cho ông cũng được, sao đến Bùi Tụng cũng bày trò thế này?

"Thành viên để em chọn, nếu năm nay đội bóng rổ giành cúp, thầy được hưởng một nửa công lao."

"Cậu nhóc này, tự tin như vậy sao?"

"Không có chút tự tin này, sao dám mở lời với thầy chứ."

"Trường Bát Trung chưa bao giờ có truyền thống tham gia giải bóng rổ, sao em lại đột nhiên muốn thành lập đội bóng, còn muốn đăng ký tham gia?"

Bùi Tụng thản nhiên liếc sang một bên, bóng dáng quen thuộc đó nán lại ở đó mãi chưa chịu rời đi.

Cậu ấy mỉm cười, ánh mắt hướng về một khoảng không vô định, như đang trò chuyện với ai đó: "Để cho những ai muốn xem thì xem thỏa thích chứ sao. Thầy nói có phải không ạ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.