Loạn Nhịp - Tần Phương Hảo

Chương 33: Trái tim đang lơ lửng, bỗng chốc rơi tự do




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối, Trình Bắc Mạt mở vở bài tập ra, cô hiếm khi làm đến bài thứ hai đã buông bút xuống.

Cô có một khả năng mà Trần Vận Cát gọi là "siêu phàm": dù bị làm phiền đến đâu, cô vẫn có thể tập trung làm bài một cách bình thản.

Nhưng lúc này, cô không thể nào phớt lờ được những âm thanh bên tai.

Trình Dũng và Phương Lệ Trân đang nhỏ giọng bàn bạc trong phòng ngủ.

Dù họ đã cố tình nói nhỏ và Trình Bắc Mạt cũng đang đeo tai nghe, nhưng cô vẫn bị thu hút.

Không rõ họ đã đi đến quyết định gì sau cuộc thảo luận đó.

Thì ra trước giờ không phải cô ấy quá tập trung, mà chỉ là chưa có gì đủ sức làm cô xao nhãng thôi.

Những thay đổi trong gia đình, cùng với những lời chưa nói hết của Bùi Tụng, đều khiến cô bối rối.

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ tối đen, ánh đèn lờ mờ trên tòa nhà đối diện giống như những miếng vá của màn đêm.

Cho đến tận khi bản nhạc cuối cùng trong danh sách kết thúc, khi tai nghe không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, cô mới chợt nhận ra.

Đang lúc Trình Bắc Mạt còn đang ngẩn ngơ, một bóng người bất chợt lóe lên trên cửa kính. Cô quay đầu lại và thấy Trình Dũng đang đứng ngay trước cửa phòng.

Cô giả vờ như không nghe thấy gì, tháo tai nghe xuống hỏi: "Bố? Có chuyện gì vậy ạ?"

Trình Dũng cười: "Không có gì, bố chỉ vào xem con làm bài tập thôi."

Trình Dũng bước vào, ngồi xuống mép giường, im lặng nhìn chằm chằm vào đầu bút của Trình Bắc Mạt.

Bình thường giờ này, Trình Dũng và Phương Lệ Trân đều không ở nhà.

Ở nhà một mình, cô thoải mái vắt chân lên bàn, làm bài tập với tư thế chẳng mấy duyên dáng, hay thậm chí nghêu ngao hát theo nhạc mà không sợ ai nghe thấy.

Nói chung, cô không quen với ánh mắt nặng trĩu như vậy.

Cô vốn đã chẳng thể tập trung, Trình Dũng còn ngồi ngay bên cạnh, cô chỉ còn biết nghiến răng giả vờ tính toán.

Sau khi viết một mớ hỗn độn mà chính cô cũng không thể hiểu nổi, Trình Bắc Mạt cuối cùng cũng chịu hết nổi, buông bút xuống: "Bố, có chuyện gì bố muốn nói với con à?"

Trình Dũng chỉnh lại tư thế ngồi, cẩn thận hỏi: "Mạt Mạt, con thấy mặt bằng hôm nay thế nào?"

Trình Bắc Mạt suy nghĩ một chút: "Tốt lắm ạ."

Trình Dũng không nói gì, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng "Mạt Mạt, có phải... tâm trạng con không tốt lắm?"

Hôm nay có hai người đàn ông nhận ra tâm trạng cô không tốt, một là Bùi Tụng, một là bố.

Cô cảm thấy khả năng che giấu cảm xúc của mình rất tốt, sao lại bị nhìn thấu?

Trình Bắc Mạt cắn môi: "Cũng không có gì ạ, chỉ là con đã quen mọi thứ ở đây rồi."

"Đúng vậy, nhà mình đã sống ở đây bao nhiêu năm rồi, luyến tiếc cũng là điều dễ hiểu thôi." Trình Dũng vừa nói vừa xoa xoa tay lên đùi.

Lời vừa dứt, không gian lại chìm vào yên lặng.

Một lúc sau, Trình Dũng mới lên tiếng: "Chỉ là khổ cho con thôi, nếu quán chuyển đến đó, sau này về nhà ăn cơm cũng là một vấn đề."

Họ hàng, làng xóm đều nói, Mạt Mạt là đứa trẻ ngoan, khiến bố mẹ yên tâm.

Nhưng "yên tâm" chưa bao giờ là lời ngợi khen dành cho một đứa trẻ. Phải chăng, để được xem là "ngoan ngoãn, hiểu chuyện", đứa trẻ ấy đã phải nén biết bao nhiêu nỗi lòng, nuốt biết bao nhiêu ấm ức vào trong?

Trình Dũng luôn áy náy với Trình Bắc Mạt.

Trình Bắc Mạt lại tỏ ra bình thản: "Không sao đâu bố ạ, con có thể ăn ở căng tin trường rồi về, cơm ở đó cũng ngon lắm."

"Ừ, ừ..." Trình Dũng dường như cũng không biết nói gì hơn, chỉ biết thở dài: "Khổ thân con quá, Mạt Mạt."

"Chỉ là sau này bố mẹ sẽ phải đi lại nhiều hơn, lâu dần sẽ rất mệt mỏi."

Trình Dũng nói: "Thật ra cũng gần mà, chỉ ba cây số, đâu phải mười mấy cây số."

Nhưng dù sao cũng không tiện bằng ở ngay dưới nhà.

Trình Bắc Mạt hỏi: "Bố mẹ đã quyết định chuyển đến đó rồi sao?"

"Sửa chữa ở đây đúng là tốn kém, hơn nữa nếu sửa thì phải đóng cửa một thời gian dài." Trình Dũng nói tiếp, "Bố mẹ đã xem xét kỹ rồi, chỉ có tiệm đó là giá cả phải chăng, vị trí cũng thuận lợi. Sau Tết, hợp đồng bên này hết hạn thì bên đó cũng vừa hay có thể ký tiếp, thời gian rất khớp."

Trình Bắc Mạt dùng mũi chân vẽ lung tung trên sàn nhà.

Trình Dũng có chút lúng túng vỗ nhẹ vai cô, nói: "Dù sao thì cũng không phải chuyện xấu, phải không con?"

Cuối cùng, cô cũng không kìm nén được cảm xúc, hỏi: "Sao ban quản lý và chủ nhà lại bắt nạt người ta như vậy?"

"Họ cũng đâu có bắt nạt gì mình, chỉ là, chỉ là..." Trình Dũng cố gắng tìm những lời lẽ an ủi con gái.

Trình Bắc Mạt nói: "Con đều nghe thấy rồi, vật liệu và thiết bị sửa chữa đều phải mua từ chỗ họ, còn phải đặt cọc tiền, nếu nghiệm thu không đạt thì tiền đặt cọc cũng không được trả lại, chẳng phải là côn đồ sao."

Trình Dũng khuyên cô đừng lo lắng quá, anh nói rằng chúng ta vẫn còn quyền lựa chọn, vẫn có thể tìm một nơi khác. "Cho dù không có chuyện thay đổi ban quản lý, thì dãy nhà mặt tiền của chúng ta cũng sắp bị giải tỏa, sớm muộn gì cũng phải di dời. Chúng ta chủ động tìm kiếm trước, đến lúc đó sẽ không phải lo lắng nữa. Đây gọi là chuẩn bị trước, chúng ta còn đi trước một bước đấy."

Nghe là biết cố tình an ủi cô.

Giải tỏa sao lại chỉ giải tỏa mỗi dãy nhà mặt tiền này chứ?

Lừa cô cũng phải có tâm chút chứ.

Ngày hôm sau, Trình Bắc Mạt dậy rất sớm, đêm qua cô mơ rất nhiều, nhưng khi tỉnh dậy lại chẳng nhớ gì cả.

Cô kéo rèm cửa sổ, bên ngoài vẫn tối đen, cộng thêm sương mù dày đặc, ngay cả tòa nhà đối diện cũng không nhìn rõ.

Buổi sáng mùa đông ở Kinh Giang cứ đều đặn như thế, ngày nào cũng tựa ngày nào.

Thế giới này chẳng bận tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai.

Dù một ngày trôi qua tốt đẹp hay tồi tệ, trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc.

Trình Bắc Mạt rửa mặt, đánh răng như thường lệ, sau đó đi học.

Lúc bước vào cổng trường, bước chân cô có chút lâng lâng.

Dù sao thì cũng có người muốn gặp cô để nói chuyện trực tiếp.

Kết quả là, cô không gặp Bùi Tụng.

Giờ ra chơi, cô cố tình đi bộ trên hành lang, khiến ngay cả Trần Vận Cát và Chu Thiến Như cũng ngạc nhiên.

Dạo này cô ấy cứ như "dính keo" vào ghế, đến giờ ra chơi cũng miệt mài làm bài tập.

Từ hôm ấy, Trình Bắc Mạt đã nhiều ngày không còn gặp lại Bùi Tụng.

Theo như Chu Thiến Như vô tình tiết lộ, mấy ngày nay Bùi Tụng xin nghỉ học.

Trình Bắc Mạt lấy điện thoại ra, mở khung chat với Bùi Tụng.

Thoạt đầu cô định hỏi cậu ấy sao đang nói chuyện giữa chừng lại biến mất, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định không nhắn tin gì cả.

Như thể cô đang đứng ngồi không yên.

Gặp lại Bùi Tụng, đã là thứ Sáu.

Giờ hoạt động ngoại khóa, Bùi Tụng đi ngang qua lớp 1, Trình Bắc Mạt vẫn ở trong lớp học trống trơn, nhìn thấy bóng dáng cậu ấy lướt qua, trái tim cô không nghe lời mà đập nhanh hơn.

Bùi Tụng bước vào từ cửa trước lớp học, đi thẳng đến chỗ ngồi của Trình Bắc Mạt, ngồi xuống hàng ghế đối diện trước mặt cô.

Nhìn dáng vẻ này, chắc là sắp nói rồi đây.

Trình Bắc Mạt ngẩng đầu lên, nhưng chỉ bắt gặp một đôi mắt mệt mỏi, đáy mắt sâu thẳm, đỏ ngầu tia máu.

Cô hỏi: "Cậu sao vậy? Ngủ không ngon à?"

Bùi Tụng xoa xoa sống mũi, uể oải "ừ" một tiếng.

Giọng nói khàn khàn, như bị cảm.

Trình Bắc Mạt hỏi: "Mấy hôm nay cậu không đến trường, đi đào than à?"

Bùi Tụng khẽ cười.

Cậu ấy không đáp lại lời trêu chọc của Trình Bắc Mạt, mà hỏi: "Hôm đó cậu nói đi xem mặt bằng, xem thế nào rồi?"

"Cũng được."

"Cũng được... là tốt hay không tốt?"

"Cũng ổn, có lẽ vì cuộc sống của tớ cứ đều đều hai điểm một đường thẳng, đã lâu không thay đổi nên tâm lý hơi khó thích nghi." Trình Bắc Mạt nhớ lại bóng lưng cô độc của cậu, "Sao cậu lại quan tâm đến chuyện này?"

Lúc trước thì chẳng nói chẳng rằng đến quán mì nhà cô ăn, bây giờ lại quan tâm đến chuyện này.

Là muốn làm con rể sao. Trình Bắc Mạt suy nghĩ một cách táo bạo.

Vừa nghĩ đến đó, cô lại thấy suy nghĩ của mình thật quá đà.

Bùi Tụng đặt nắm tay lên môi, hắng giọng, nói: "Cậu còn nhớ tôi nói có chuyện muốn nói trực tiếp với cậu không?"

Trình Bắc Mạt khẽ run lên, gật đầu.

"Những điều tôi sắp nói, có thể sẽ khiến cậu tức giận. Dù cậu có cảm thấy thế nào đi nữa, cũng đều là hợp lý."

Trình Bắc Mạt có chút hoang mang.

Cô nhìn biểu cảm của Bùi Tụng, hình như có chút khác so với mọi khi.

Bùi Tụng ngừng một lát, rồi nói: "Công ty quản lý mới ở khu nhà cậu, là của bố tôi."

Trình Bắc Mạt sững sờ mất mười giây.

Bề ngoài cô vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng như có bom nổ chậm.

Ù ù.

Trái tim đang lơ lửng, bỗng chốc rơi tự do, lao thẳng xuống vực sâu.

Đầu óc cô không thể xử lý được thông tin trong câu nói này.

"Bố cậu... nhà tớ..." Môi cô mấp máy, cũng không biết mình đang nói gì.

Hôm đó Bùi Tụng đến quán mì của lão Trình, cũng chỉ vì không biết dạo này cô bận rộn gì, muốn thử xem may mắn có gặp được cô ở đó không.

Không gặp được Trình Bắc Mạt, lúc thanh toán, cậu ấy còn nhìn thấy một tờ thông báo của ban quản lý dán ở đó.

Một tờ giấy A4 bình thường, chỉ là dòng chữ ký tên rất quen thuộc, cậu ấy nhìn kỹ, đúng là công ty của Bùi Văn Viễn.

Bùi Văn Viễn lăn lộn trên thương trường nhiều năm. Ông đã và đang kinh doanh trong các lĩnh vực bất động sản, thương mại và quản lý bất động sản. Nếu tìm kiếm tên ông trên các ứng dụng tra cứu thông tin doanh nghiệp, sẽ thấy có rất nhiều công ty liên quan đến ông.

Bùi Tụng không rõ, cũng chẳng muốn biết, bố cậu giữ chức vụ gì trong những công ty đó.

Mãi cho đến khi Trình Bắc Mạt trải lòng về những khó khăn của gia đình trên sân thượng, cậu ấy mới bàng hoàng nhận ra, người đã gián tiếp đẩy Trình Bắc Mạt vào cảnh phải vất vả kiếm tiền, lại chính là bố của mình.

Trình Bắc Mạt vẫn chưa hoàn hồn.

Vẻ mặt cô ngây dại, không biết nên nói gì, chỉ có thể nghe Bùi Tụng nói.

"Tôi đã tìm gặp ông ấy, để hỏi rõ mọi chuyện và xem có cách giải quyết nào không."

Trình Bắc Mạt hỏi: "Mấy ngày nay cậu xin nghỉ, là vì chuyện này sao?"

Bùi Tụng gật đầu: "Ừm."

Trình Bắc Mạt nhìn cậu ấy.

Chẳng trách hôm đó khi nghe cô nói muốn đi xem mặt bằng mới, cậu ấy lại ủ rũ như vậy.

“Hôm đầu đến chẳng gặp được ông ấy, mãi tối hôm sau mới thấy, mà ông lại đang say, hỏi gì cũng như không. Hôm sau nữa lại đến, may ông ấy đã tỉnh, nhưng vẫn chẳng moi được thông tin gì." Cậu cười, giọng pha chút tự giễu.

Không những chẳng hỏi được gì, Bùi Văn Viễn còn cãi nhau kịch liệt với cậu, suýt chút nữa lại động tay động chân.

"Xin lỗi." Bùi Tụng nuốt nước bọt, "Tôi vẫn không thể thay đổi được gì."

Cậu ấy gần như chưa bao giờ chủ động xin lỗi ai.

Trong mắt Trình Bắc Mạt, ngoài tình bạn học, giữa họ chẳng còn bất cứ sợi dây liên hệ nào khác.

Không ngờ, bọn họ lại đột nhiên đứng ở hai phía đối lập.

Trong đầu cô bỗng hiện lên tình tiết trong những bộ phim thần tượng xưa cũ.

Một tập đoàn hùng mạnh muốn thâu tóm ngôi làng nhỏ của cô gái bình thường. Một mình cô gái nhỏ bé ấy kiên cường chống lại sức mạnh của đồng tiền. Dần dần, sự kiên định của cô đã khiến trái tim băng giá của vị tổng tài tan chảy. Cuối cùng, anh từ bỏ thương vụ bạc tỷ để bảo vệ tình yêu và ngôi làng của cô.

Không biết Bùi Tụng có phải là nam chính hay không.

Nhưng chắc chắn cô không phải nữ chính.

Bởi vì thực tế chẳng có gì thay đổi.

Cô chỉ có một điểm chung với nữ chính, đều là cô gái bình thường.

Họ vẫn phải nhường lại ngôi làng nhỏ của mình.

Trình Bắc Mạt cụp mắt nói: "Không sao."

Biểu cảm trên mặt Bùi Tụng có chút phức tạp.

Khi thốt ra câu đó, ánh mắt cô lảng tránh cậu.

Cậu biết rõ, sâu thẳm trong lòng cô không hề ổn chút nào.

Nét mặt cô đượm buồn, cậu nhìn đôi mắt cô cụp xuống, không còn ánh lên vẻ trong veo như mọi khi.

Hai người im lặng đối mặt, như thể cách nhau một dải ngân hà.

Một lúc sau, Trình Bắc Mạt cố gắng nở một nụ cười: "Không ngờ cậu đến là để nói chuyện này với tớ."

Cô còn tưởng, cô còn tưởng, ông trời sẽ cho cô một viên kẹo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.