Lỡ Nhau Một Đời

Chương 25




Khi Khương Doãn Nguyệt làm xong hết công việc ở tửu trang cũng đã gần khuya, bên ngoài khá vắng người màn đêm buông xuống nuốt trọn mọi thứ.

Ở thành phố này muốn bắt taxi vào giờ này là điều không thể nên cô đành đi bộ về nhà. Làn gió nhẹ nhàng thỏi qua cánh đồng hoa oải hương tím, mùi hương thanh mát và dễ chịu tràn vào khoang mũi cô khiến tâm tình đang vô cùng rối loạn của cô trở nên dịu lại.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng đi nhanh hơn ánh trăng chiếu vào thân hình mảnh khảnh của cô khiến nó chiếu dài trên mặt đất.

Khi cô về đến nhà cũng gần hơn mười giờ khuya trong nhà không có ai, cô đoán chắc Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt đã đi ngủ nên định đi vào phòng chúng xem sao, mặc dù nói là giận hay không nói chuyện nhưng trong lòng hết sức quan tâm.

Sau khi xác định Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt đã ngủ cô mới yên tâm đi về phòng mình. Khi cô đẩy cửa đi vào cũng là lúc cánh cửa phòng tắm mở ra, Triết Cẩn Phong vừa mới tắm xong nên bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm cở lớn phía trên để trần nước còn động lại chảy từ trên xuống sau đó rơi xuống nền nhà có lẽ anh không ngờ cô sẽ đẩy cửa bước vào nên đứng bất động ở đó.

Mặt cô đỏ ửng vành tai nóng ran, cô vội liếc mắt qua chổ khác lòng không khỏi khẩn trương.

" Em vừa mới về sao?? " Lúc sau, Triết Cẩn Phong mới phản ứng lại, vừa lau tóc vừa nói động tác và lời nói của anh cực kì bình tĩnh khiến cô đã ngượng càng thêm ngượng.

Trong nội tâm anh cực kì rối loạn, ánh mắt không được tự nhiên rủ xuống, anh chỉ sợ một cảm xúc nhỏ của mình mà khiến cô nghi ngờ.

Khương Doãn Nguyệt xoay người muốn đi vào phòng tắm nhưng suy nghĩ một chút sau đó đáp lời:" Ừm! "

Ngữ khí vô cùng lạnh nhạt, nói xong cô cũng đi vào phòng tắm trước nét mặt kinh ngạc của anh.

Lát sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy anh mới vô lực ngồi xuống giường, ánh mắt sâu hút không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, anh cũng không rõ khi ở trên thương trường anh vô cùng lãnh khốc, sáng suốt nhưng khi đối mặt với cô anh có cảm giác mình rất thất bại mà nhất là khi anh lại lừa dối cô hết lần này đến lần khác.

Trong phòng tắm, cô đang đứng dưới vòi sen để mặc cho dòng nước lạnh chảy xuống cơ thể, mái tóc dài dính vào mặt đôi môi vì lạnh mà trở nên tái nhạt bộ dạng cô vô cùng chật vật.

Nước mắt xen lẫn nước chảy dài trên gương mặt của cô, tâm tình cô bây giờ vô cùng rối bời vì cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào, cô không biết quyết định kết hôn cùng với Lăng Hi là đúng hay sai. Cô cười khổ một cái, thầm nghĩ ông trời đang chơi đùa với số phận của cô khiến cuộc sống cô không bao giờ được yên ổn!

Khi cô mặc xong đồ và bước ra phòng ngủ thì trong phòng không có ai, cô đoán chắc là anh đã đi qua phòng dành cho khách ngủ nên không quan tâm là mấy vốn định tắt đèn đi ngủ nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí im lặng.

Là điện thoại của cô, trên màn hình hiển thị có tin nhắn, cô cứ tưởng tin nhắn rác nhưng khi mắt vô thức liếc qua màn hình trên đó lại hiện lên dãy số lạ.

Cô tò mò mở ra xem, đột nhiên tròng mắt cô co rụt lại!

Phần nội dung rất đơn giản * Khương Doãn Nguyệt chắc không cần nói cô cũng biết tôi là ai rồi đúng không?? Thật ra mấy tấm ảnh này chỉ là khởi đầu mà thôi tôi cho cô lời khuyên tốt nhất cô nên tránh xa Cẩn Phong ra càng xa càng tốt, vì anh ấy không thuộc về cô năm năm trước cũng vậy mà năm năm sau cũng vậy!!! "

Bên dưới còn kèm hai tấm ảnh, mặc dù khá mờ nhưng cô vẫn nhìn rõ đôi nam nữ đang khỏa thân và quấn bện vào nhau, nữ là Bạch Hạ Yên sau khi nhìn rõ người đàn ông chiếc điện thoại trong tay của cô trượt xuống đất tạo nên âm thanh vô cùng chói tai.

Người đàn ông trong bức ảnh dùng có chết cô cũng không thể nào quên - Triết Cẩn Phong!!!!

Bức ảnh đó như dao cứa vào trái tim cô khiến nó đau nhói không thôi. Cô vốn nghĩ dù anh chưa nhớ lại mọi thứ nhưng anh cũng đã thay đổi và thật lòng yêu thương cô, cô vốn nghĩ khi biết anh lại lừa dối mình thì trái tim cô đã lạnh nhưng không ngờ khi nhìn thấy bức ảnh đó tim cô lại một lần nữa rỉ máu rồi từ từ nát vụn...

Cô biết mình dù có cố gắng đến đâu cũng không thể nào ngừng yêu anh, từng lời từng chữ của Bạch Hạ Yên vang vọng trong đầu cô, đúng vậy năm năm trước anh không thuộc về cô, năm năm sau anh lại càng không phải của cô, cô nghĩ đã đến lúc cô nên buông tay rồi!!!

" Nguyệt Nguyệt em làm sao vậy?? "

Cửa phòng bị đẩy ra theo sau đó là tiếng nói lo lắng của anh, khi anh đẩy cửa bước vào quả thật bị bộ dạng của cô làm cho kinh ngạc, lúc nãy anh vốn ra ngoài vườn hút thuốc lại vô tình nghe âm thanh như có thứ gì rớt xuống sàn nhà anh tưởng cô xảy ra chuyện gì nên chạy qua xem thử không ngờ lại thấy cô thất thần ngồi dưới đất.

Giọng nói lo lắng của anh đánh mạnh vào lòng ngực của cô khiến cô nhất thời khó thở, có thứ gì đó ấm nóng rơi xuống mu bàn tay của cô, cô vô thức nhìn xuống mới phát hiện đó là nước mắt của mình.

Triết Cẩn Phong nhìn thấy cô rơi nước mắt nhất thời không kìm lòng được bước nhanh về phía cô vốn định chạm vào kéo cô vào lòng ai ngờ cô lại rụt người lại cất giọng lạnh băng.

" Đừng động vào người của tôi! " Giọng nói cô đã lạnh ánh mắt còn lạnh hơn, ánh mắt của cô như mũi tên bắn về phía anh.

Động tác của anh hơi khựng lại bàn tay đờ ra đó, anh hơi bất ngờ trước hành động của cô vì từ trước tới nay cô rất nhu mì rất hiếm khi như vậy, trong lòng anh bỗng nhiên trào lên sự cảnh giác.

" Nguyệt... " Anh vốn định hỏi cô đã sảy ra chuyện gì nhưng ánh mắt lại vô tình liếc về chiếc điện thoại vẫn còn sáng nằm ngỗn ngang bên cạnh.

Anh khom người xuống nhặt, mà cô cũng không có biểu hiện ngăn cản, khi anh đọc rõ nội dung hiển thị trên màn hình ánh mắt co rụt lại thân thể to lớn cứng đờ, thì ra cô đã biết tất cả anh cứ nghĩ mình sẽ giấu được cô.

" Nguyệt Nguyệt đây chỉ là... " Anh vốn định lên tiếng giải thích nhưng cô lại ngắt ngang lời anh.

" Anh định nói đây chỉ là hiểu lầm thôi đúng không?? " Giọng cô vừa lạnh vừa mang chút giễu cợt, cô dùng tay lau nước mắt sau đó lại cất lời:" Triết Cẩn Phong anh tưởng tôi là con ngốc sao?? Chứng cứ đang ở trước mắt anh vậy mà anh nói với tôi chỉ là hiểu lầm hay là anh định nói anh và cô ta chỉ vô tình phát sinh quan hệ?? "

Anh vô thức nhíu chặt mày, ánh mắt cũng khẽ tối lại bàn tay vô thức siết chặt chiếc điện thoại trong tay, anh gằng từng chữ:" Em có biết mình đang nói cái gì không?? "

Khương Doãn Nguyệt đương nhiên biết anh đang cố kìm nén cơn giận, nhưng sự chịu đựng trong lòng cô đang lan rộng ra khiến cô rất khó chịu, cô cười lạnh tiếng cười của cô vang vọng khắp phòng khiến nó càng thêm âm u lạnh lẽo:" Tôi đương nhiên biết mình đang nói gì. Triết Cẩn Phong anh và Bạch Hạ Yên vốn là hôn thê với nhau nên chuyện phát sinh quan hệ này là rất bình thường anh không cần giải thích với tôi vì đối với tôi anh giải thích chỉ vô dụng. Không phải tôi sợ hay là không tin anh nhưng mà là tôi không có tư cách gì để tức giận hay đau khổ cả năm năm trước và năm năm sau cũng vậy!" Giọng cô vô cùng bình tĩnh nhưng nếu nghe kĩ bên trong lời nói của cô có chút run rẩy, cô lại nói tiếp:" Tôi thiết nghĩ anh và cô ta chắc đây không phải là lần đầu tiên đúng không?? Tôi không trách anh càng không oán hận anh tôi chỉ là nghĩ tại sao anh đã bước ra khỏi cuộc đời tôi rồi tại sao lại xuất hiện khuấy động nó anh có bao giờ hiểu cảm giác của tôi không? ".

Từng câu từng chữ của cô đánh mạnh vào nội tâm anh, anh chết sững, đúng anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô nhưng anh không muốn cô đau lòng, tổn thương nhưng anh không thể ngờ anh lại đem đến cho cô vô vàn thương tổn, anh cứ nghĩ bản thân anh đang bù đắp cho cô, năm năm trước anh không rõ mình đã đối xử với cô như thế nào nhưng qua lời nói hành động của cô ngày hôm nay thì lúc trước anh mang lại cho cô rất nhiều tổn thương... là anh đã sai sao??

Sự tức giận ban nãy đã bị lời nói của cô dập tắt chỉ còn lại đau lòng anh nhẹ giọng lên tiếng:" Nguyệt Nguyệt anh xin lỗi, từ trước đến nay anh cứ tưởng bản thân mình đang bù đắp cho em và hai đứa nhỏ nhưng anh không ngờ lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy anh... "

Anh rất muốn nói nữa nhưng từ đã ra khỏi họng nhưng lại bị nuốt trở vào.

Khương Doãn Nguyệt hít một hơi ánh mắt đã không còn sự lạnh lùng thây vào đó là bất lực, cô khẽ thở dài:". Triết Cẩn Phong tôi mệt rồi, thật sự rất mệt! Chúng ta chấm dứt đi, anh trở về cuộc sống của anh và vị hôn thê của anh còn tôi sẽ cùng Lăng Hi kết hôn sống cuộc sống riêng của mình cùng con của tôi, tôi và anh không ai nợ ai!!! "

Triết Cẩn Phong lại một lần nữa bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, anh khó tin nhìn cô:" Nguyệt Nguyệt em đang nói gì vậy? Em cứ đánh anh, mắng anh cũng được tại sao lại cùng người đàn ông khác kết hôn?? Anh và Bạch Hạ Yên không phải là vị hôn thê của nhau, năm năm trước anh bị tai nạn cũng là cô ta cứu, cuộc tai nạn đó đã để lại di chứng trong đầu anh nên cô ta lấy tư cách là bác sĩ chữa trị mà ở lại bên cạnh anh! "

Cô chỉ im lặng chờ anh nói hết, anh vừa dứt lời cô nhẹ nhàng lên tiếng:" Tôi không cần biết anh và cô ta có phải vị hôn thê của nhau hay không, nhưng tôi đã quyết định kết hôn với Lăng Hi chuyện đó không thể thay đổi được! "

* Rắc *

Chiếc điện thoại trong tay anh vỡ vụn có mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay của anh nhưng anh không hề cảm thấy đau vì nỗi đau trong lòng anh đã khiến anh không cảm giác gì nữa, ánh mắt anh hơi híp lại, giọng anh đã lạnh đến cực điểm:" Doãn Nguyệt em nghĩ... " anh từng bước từng bước tiến về phía cô mỗi một bước chân của anh là khí lạnh trong phòng tăng thêm một bậc khiến cô vô thức run rẩy, anh đứng trước mặt cô gằng mạnh từng chữ:" tôi sẽ để người đàn ông khác nuôi vợ và con của mình sao?? Em xem thường tôi quá rồi đấy!!! "

Khương Doãn Nguyệt bất an nhìn anh, cảnh giác hỏi:" Anh có ý gì? "

Đôi mắt anh sâu hút khiến cô rất muốn nhìn thấu nội tâm anh nhưng dù có cố gắng đến đâu cũng không được.

Anh chỉ khẽ cười:" Rồi từ từ em sẽ biết. " Dứt lời anh không nhìn cô lấy một cái xoay người đi ra ngoài, rất lâu sau cô nghe được tiếng đóng cửa cái rầm thể hiện rõ sự tức giận của anh.

Cô xoay người lại dưới rèm mi dày chảy ra hàng lệ nóng hổi giọt này tiếp nối giọt kia cứ thế mà rơi xuống, cô dùng tay chặn tiếng khóc của mình mu bàn tay bị cô cắn đến nỗi đỏ ửng lên nhưng tiếng khóc của vẫn lọt qua khe hở bay ra ngoài trông vô cùng cô độc và thê lương...

Mọi việc xảy ra trong phòng từ đầu tới cuối đều lọt vào đôi mắt nhỏ bé của Cẩn Thiên, bàn tay nhỏ bé giấu dưới vạt áo khẽ nắm lại. Cậu biết tất cả mọi chuyện đều do Lăng Hi giở trò, cậu nhất định sẽ điều tra ra sự thật vì cậu tin chắc trong đó còn có ẩn giấu chuyện gì đó.

[ 🍁 Vy: Giờ nhìn lại cũng đi gần cuối câu chuyện rồi nhỉ?? 😂 mà đọc lại cứ thấy nó xàm xàm sao ấy:((. Mà thôi đứa con đầu lòng vậy là ổn rồi >< theo dự định thì chương 30 sẽ kết thúc nhé 😉 có nên viết thêm chương ngoại truyện không nhỉ còn về phần ngoại truyện của anh trai Doãn Nguyệt lúc trước nói rồi nên Vy vẫn viết nhé có ai ủng hộ không? ❤ ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.