Mười tám năm sau...
Thời gian thấm thoát thôi đưa, cảnh vật vẫn còn, nhưng con người thì không ngừng thay đổi.
Sau mười tám năm hôn nhân, con trai của Đàm Dạ và Vi Uyển Uyển nay đã ra dáng cậu ấm bảnh bao, khí chất ngời ngời của một đại thiếu gia độc nhất vô nhị, con nhà hào môn.
Nhờ thừa hưởng gen di truyền quá đỗi mạnh mẽ của Đàm Dạ, mà Đàm Vi Dương đã có khí chất sát gái ngay khi chỉ vừa là một chồi non mới nhú. Nay, sấp xỉ thiếu niên mười tám, xung quanh anh ta càng có nhiều cô gái theo đuổi, tiếc rằng suốt một tuần qua, anh chỉ tương tư duy nhất một người...
Biệt thự Dạ Uyển...
"Thưa ba mẹ, con mới đi học về!"
"Ừm, chào con!"
Đàm Vi Dương tay vác ba lô, vừa về tới nhà đã trình diện với hai vị phụ huynh bằng gương mặt bí xị, như kẻ thất tình.
Thấy vậy, Đàm Dạ liền bỏ tách cà phê đang uống dở xuống bàn, rồi hỏi:
"Gì vậy? Gì mà ảo não như không có tí sức lực nào hết vậy con trai?"
Đàm Vi Dương lắc đầu, nét mặt điển trai, cực ưu tú trưng ra biểu cảm chán chường.
"Thất bại rồi, con trai ba thất bại rồi. Lần đầu tiên, Đàm Vi Dương này nhục nhã đến như vậy."
Vi Uyển Uyển đang ngồi đó xem lại bản thảo cũng bị thu hút đôi ba phần. Đàm Dạ thì nhanh hơn một nhịp, nên ông là người hỏi:
"Chuyện gì mà nhục? Đang tuổi ăn tuổi học có làm công lên chuyện xuống gì mà bảo thất bại?"
"Con tỏ tình thất bại!"
Những ngón tay đang thao thao trên bàn phím máy tính, bỗng chốc dừng lại. Vi Uyển Uyển đóng laptop, nghiêm túc nhìn cậu con trai của mình, trầm giọng hỏi:
"Con lại định trêu đùa cô gái nào nữa? Đàm Vi Dương, con không thể nghiêm chỉnh học hành cho thật tốt được à?"
"Mẹ không biết rồi, lần này con cực kỳ nghiêm túc với cô ấy nên mới quyết định tỏ tình ấy chứ. Nhưng thật không ngờ một người siêu cấp đẹp trai như con lại bị từ chối phũ phàng, mà còn giữa đám đông nữa chứ, mất hết thể diện."
Nhìn điệu bộ ấm ức của con trai, cả Đàm Dạ và Vi Uyển Uyển đều bật cười.
"Xem ra xã hội này đã dạy cho con bài học đầu tiên rồi đấy. Cứ không phải đẹp trai, con nhà giàu có là muốn gì cũng được, nhớ ghi tạc vào."
"Mẹ à, nhưng con thích cô ấy thật lòng. Vừa gặp lần đầu tiên là con biết mình bị trúng tiếng sét ái tình rồi, hệt như mẹ gặp ba lần đầu vậy đó. Cho nên, con nhất định phải chinh phục được cô ấy."
Đàm Vi Dương nói có vẻ quả quyết lắm, nhưng vô tình khiến mẹ mình đỏ mặt, còn Đàm Dạ lại ngồi đó khoái chí cười.
"Mới tí tuổi, biết gì mà yêu đương. Lo học hành đàng hoàng cho mẹ, kỳ thi này không đỗ vào trường chuyên được thì cắt chi tiêu một năm."
Có một bà mẹ quyền lực vì ngại quá lại hóa giận, nên đưa ra tối hậu thư xong, liền mang theo laptop bỏ lên phòng.
"Trong mắt mẹ, lúc nào Đàm Vi Dương cũng nhỏ. Năm nay bổn thiếu gia cũng mười tám tuổi rồi còn gì."
Chàng thiếu niên bất mãn tự lèm bèm, song đứng dậy định đi lên phòng luôn, thì nghe Đàm Dạ hỏi:
"Thật lòng thích cô bé đó đến vậy à?"
"Tất nhiên! Cô ấy là mẫu phụ nữ khác hẳn với số đông, là một cô gái đơn thuần, dịu dàng, ánh mắt đặc biệt thanh cao, không giống như mấy cô gái hay cố tình tiếp cận con vì tiền."
Đàm Dạ gật gù tán thưởng, một phút ngẫu hứng đưa ra đề nghị:
"Có muốn ba giúp một tay không?"
"Có chứ!" Đàm Vi Dương hai mắt sáng rỡ, đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
"Được! Lên thay quần áo rồi xuống bếp phụ ba nấu ăn, tối nay có vợ chồng cô út con tới chơi nên phải chuẩn bị nhiều món hơn một chút."
Đàm Dạ nói xong thì xoắn tay áo, đi thẳng về hướng phòng bếp, để lại cậu con trai ngơ ngác nhìn theo.
"Tán gái và nấu ăn, thì có liên quan gì nhau?"
...----------------...
Hơn bảy giờ tối, một mình Đàm Dạ vẫn đang "đánh trận" trong bếp. Trải qua cuộc hôn nhân dài hơn mười tám năm cùng Vi Uyển Uyển, ông ấy nay đã thành công trở thành một người chồng yêu vợ thương con, giỏi việc nước đảm việc nhà, hầu như cơm cuối tuần đều do chính tay ông nấu riêng cho vợ con mình và hễ khi vợ yêu cầu, Đàm Dạ đều xuống bếp trổ tài.
"Thằng bé tiểu Dương lại trốn tránh trách nhiệm, lười như nó chả biết sau này có ai thèm lấy hay không."
"Nhớ lại anh lúc vừa mới quen em, cũng chả biết nấu nướng gì, vậy mà vẫn có được vợ đó thôi."
Đàm Dạ vốn đang tự cằn nhằn, không ngờ lại để vợ mình nghe thấy. Tuy bị chê, nhưng ông ấy rất tự hào đáp trả:
"Anh khác, bởi vì lúc đó anh đẹp trai hơn thằng ranh con đó nhiều. Nhờ nhan sắc cứu vớt mới giúp anh có được em!"
Vừa nói, Đàm Dạ vừa đi qua chỗ Uyển Uyển để âu yếm ôm bà ấy vào lòng.
"Già rồi còn không nên nết, ôm ấp thế này anh không sợ người làm nhìn thấy à?"
"Già đâu mà già! Anh với em chỉ ngoài bốn mươi một tí, anh vẫn còn phong độ lắm, vả lại ai muốn thấy thì cứ cho họ thấy, anh không ngại."
"Đúng là càng già da mặt càng dày."
Vi Uyển Uyển cười bất lực, vừa vặn đúng lúc này lại có người làm chạy vào thông báo:
"Lão gia, phu nhân, gia đình của Bạch tiểu thư đã tới rồi ạ!"
"Tôi biết rồi, mau ra ngoài đi."
Đàm Dạ, giọng nói lạnh tựa như băng, khiến đối phương rén ngay tức khắc, vội vàng lui xuống.
Lúc này, Vi Uyển Uyển cũng rời xa lão chồng già không biết xấu hổ của mình, rồi nói:
"Dọn cơm đi anh yêu, em ra ngoài đón họ vào đây."
"Thưởng cho anh một cái đi."
Nói xong, người đàn ông ấy liền nhắm mắt, chu môi ra, chờ đón một nụ hôn ban tới, cơ mà chờ mãi cũng chẳng thấy đâu, tới lúc hết kiên nhẫn, mở mắt ra nhìn thì vợ ông đã đi mất tiêu.
Nói cho cùng thì Đàm Dạ lúc có tình yêu trong người, vẫn là một kẻ không chịu chấp nhận bản thân đã già. Khí thế đàn ông vẫn còn hừng hực đó, nếu không phải vì xót vợ sinh con cực khổ, thì gia đình cũng không chỉ có mỗi ba người như hiện tại.
Không lâu sau đó, Vi Uyển Uyển đưa Bạch Hoa Thanh, Tả Lãnh Thiền và con gái của họ là Tả Hoa Bạch Nhung cùng nhau vào bếp.
Từng người một thay phiên nhau chào hỏi Đàm Dạ:
"Anh hai, em mới về!" Bạch Hoa Thanh.
"Anh hai!" Tả Lãnh Thiền.
"Chào bác hai ạ!" Tả Hoa Bạch Nhung.
"Ừm, tới rồi thì ngồi xuống dùng bữa luôn đi!" Đàm Dạ đáp.
Bạch Hoa Thanh mỉm cười, mắt nhìn những món ăn đang được người làm dọn lên bàn mà không khỏi tán thưởng.
"Những món này đều là anh nấu à?"
"Là chị hai của cô bảo tôi nấu, chứ anh đây không hề tự nguyện."
"Quả nhiên chỉ có chị hai là thương em nhất thôi!"
"Được rồi, ngồi xuống đi rồi nói!" Vi Uyển Uyển cười hiền, rồi nhìn sang cô gái dáng người nhỏ nhắn, nhan sắc thanh tao, xinh đẹp bên cạnh Hoa Thanh, dịu dàng nói:
"Hoa Nhung, ngồi đi con!"
"Vâng ạ!"
Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, Đàm Dạ lại hỏi:
"Cô chú về nước khi nào?"
"Bọn em về hồi hôm qua, có bé Nhung thì về đây hồi tuần trước để nhập học." Tả Lãnh Thiền trầm ổn trả lời.
"Thế là định cư lại đây luôn chứ không quay về Mỹ nữa?" Đàm Dạ vừa rót rượu, vừa hỏi.
"Vâng! Ba mẹ của Lãnh Thiền cũng yếu rồi, bọn em phải về chăm sóc hai ông bà, chứ cứ đi đi về về cũng không tiện lắm."
"Chuyện nên làm!" Đàm Dạ cười, song đưa mắt nhìn sang Tả Hoa Bạch Nhung.
"Tiểu Nhung nhập học trường nào?"
"Dạ, con học trường C ạ!"
Nghe vậy, Vi Uyển Uyển liền nói:
"Thế là cùng trường với tiểu Dương nhà bác rồi, để lát nữa bác giới thiệu cho hai đứa làm quen, có gì lên trường gặp nhau cũng biết anh biết em."
"Vâng ạ!"
Tả Hoa Bạch Nhung đoan trang cười hiền.
Lúc này, Đàm Vi Dương cũng từ trên phòng đi xuống.
"Chào mọi người!"
Sự xuất hiện của anh, nhanh chóng thu hút hết thảy những ánh mắt, trong đó có cả Tả Hoa Bạch Nhung.
Tới gần hơn một chút, anh đã nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người con gái. Ba giây sau, Đàm Vi Dương liền biến thành tượng đá, ngỡ ngàng trước người thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ, cũng là người tình trong mộng của mình.
Lẽ nào tình tựa như hoa, chưa nở đã tàn?"
👉❤👈 Bấm like nha mọi người!