Vi Uyển Uyển hỏi Đàm Dạ, tại sao biết nguy hiểm mà vẫn bất chấp lao theo cô cùng hưởng số phận khổ cực như hiện tại và hắn chỉ cười, rồi mới nói:
"Anh sợ em bị bọn chúng dọa sợ nên đi theo bầu bạn cho vui, chí ít cũng có thể giúp em bón thức ăn vào miệng như lúc vừa rồi."
Cô cúi mặt, tránh né ánh mắt ôn hòa chất chứa yêu thương đang nhìn mình, khẽ hỏi:
"Là anh biết tôi sẽ gặp nguy hiểm nên mới chạy đi tìm sao?"
"Vốn định nói với em một sự thật, nhưng không kịp. Giờ nghĩ lại, anh thấy như này cũng tốt, cho em tự trải nghiệm như vậy sẽ dễ tin hơn là lời nói của anh."
Uyển Uyển hơi cười, trông cô có vẻ chẳng bất ngờ gì mấy với câu chuyện mà Đàm Dạ đang dẫn dắt.
"Chuyện này là do người phụ nữ của Đàm Vũ sắp đặt, đúng không?"
"Em cũng đoán ra rồi à?"
"Tôi đâu phải con ngốc mà không nhận ra những chuyện xảy ra bên cạnh mình thực hư thế nào, kể cả chuyện anh ta bị hại."
"Vậy em có tin anh bị oan không?"
Đàm Dạ hỏi rất nhanh, hắn nóng lòng muốn được nghe câu trả lời của cô, nhưng Uyển Uyển lại im lặng đến thật lâu sau mới nói:
"Lẽ ra tôi không nên dây dưa với anh ta. Tôi luôn muốn tự lực cánh sinh, nhưng sự thật là chưa bao giờ có thể tự đứng vững bằng đôi chân của mình. Nếu không có Đàm Vũ, tôi sẽ không tìm được một căn hộ tốt để ở, cũng không tìm được việc làm văn phòng trong khi chưa có bằng tốt nghiệp đại học. Tôi mắc nợ anh ta, nên không thể đối xử như một người vô ơn. Thôi thì cứ xem như đây là bài học vậy, đi càng sâu vào lồng xã hội sẽ lĩnh ngộ được nhiều cái tốt xấu giúp bản thân khôn ra."
"Thế, nếu Đàm Vũ mà còn độc thân chắc em cũng sẽ mở lòng với anh ta."
Đàm Dạ cười khổ sau câu nói.
Câu chuyện dần rơi vào bế tắc, họ cũng chẳng thể hóa giải hiểu lầm giữa cả hai, nên không gian cứ vậy mà chìm vào im lặng.
"Cô gái đó, chắc đối xử rất tốt và yêu thương anh nhiều lắm..."
Lời nói bâng quơ thốt ra khỏi cổ họng cô gái, khiến Đàm Dạ ngạc nhiên. Hắn nhìn sang cô, nửa không hiểu nửa tò mò, dò hỏi lại:
"Em đang nói ai?"
"Thì cô gái bên cạnh anh hiện tại, tên Bạch Hoa Thanh gì đó... Hai người định khi nào thì kết hôn?"
"Thanh Thanh là em gái của anh mà. Kết hôn gì chứ?"
Đàm Dạ đáp rất thản nhiên, nhưng lúc đó Uyển Uyển đang cười nhạt, vì làm sao cô tin mối quan hệ giữa hai người họ chỉ là anh trai, em gái.
"Đối với người yêu cũ thì đâu cần phải nói dối hay là nói tránh. Tôi đâu có tư cách chê bai hay phê phán mà anh sợ."
Nói gì thì nói, kết quả vẫn là không được đối phương tin tưởng, nên Đàm Dạ cũng lười giải thích.
"Tóm lại là anh chỉ yêu duy nhất một mình em thôi, còn những chuyện khác em nghĩ sao cũng được, tại anh nói thì em cũng chả tin."
"Anh không giải thích thì làm sao tôi biết mà tin."
Vi Uyển Uyển lần này đáp trả rất nhanh, nói xong liền xụ mặt xuống với dáng vẻ buồn bã.
Thật ra, hắn chẳng biết cô đã mềm lòng từ khi nghe xong mấy lời nói lúc hắn say trong bồn tắm ấy chứ. Cũng tại Bạch Hoa Thanh xuất hiện không đúng lúc tẹo nào, sự quan tâm, lo lắng của cô ấy dành cho hắn, khiến cô cảm thấy không vui.
Nói trắng ra là vì ghen nên dỗi, mà nghĩ lại thì đến tư cách ghen tuông cũng không có, nên mới thành ra bất mãn, ấm ức, trong lòng.
"Bạch Hoa Thanh là con gái nuôi của mẹ anh, suốt khoảng thời gian bà ấy nằm viện trị bệnh, Thanh Thanh đã túc trực bên cạnh chăm lo từng li từng tí. Đến khi mẹ anh qua đời, cô bé lại là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, nên anh đưa Thanh Thanh cùng trở về Bắc Kinh, coi bản thân như là người anh ruột, để tiếp tục cho chuyện học hành cho cô bé."
"Khoảng thời gian gần đây anh mắc chứng đau đầu kinh niên, phải dùng thuốc điều trị, Thanh Thanh biết chuyện nên vẫn hay chăm sóc anh, cũng quen thuộc với loại thuốc anh dùng, nên lúc thấy anh phát bệnh, cô bé mới biết hướng giải quyết."
"Giữa bọn anh chỉ có tình cảm anh trai, em gái thôi, hoàn toàn không tồn tại tình yêu trai gái như em nghĩ."
"Anh nói hết rồi đó, em tin hay không thì anh cũng đành chịu."
Một người nhỏ nhẹ trình bày, người kế bên lẳng lặng lắng nghe, chẳng biết có chịu tin chịu hiểu hay không mà lúc này lại chủ động tựa đầu vào vai người đàn ông bên cạnh.
"Em muốn ngủ một chút."
Cách xưng hô thay đổi, từ "tôi" đổi thành từ "em" đó là một dấu hiệu tốt cho thấy đèn đỏ đã tắt, thắp sáng đèn vàng và từ từ chuyển sang xanh.
Vi Uyển Uyển an nhiên nhắm mắt tựa vào vai Đàm Dạ, trong khi đó hắn vẫn đang lan man với cảm xúc nửa mừng nửa lo.
Mừng vì câu nói và hành động của cô, lo vì sợ đây vẫn chưa phải tha thứ, chẳng qua cô chỉ cần một điểm tựa mà thôi.
Ngẫm nghĩ kĩ thì hiện tại được như vầy cũng tốt. Có vẻ như khoảng cách giữa cả hai không còn cách nhau bao xa nữa.
Trước mắt, vẫn là phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Hắn chỉ mong Đàm Xuyên sẽ chịu nể tình mà cứu hắn và cô trước khi nguy hiểm ập tới. Nếu không...nếu không thì bằng mọi giá hắn cũng phải bảo vệ an toàn cho cô gái của mình.
Đàm Dạ, hắn chỉ là một người tài phiệt, một tổng tài kiêu ngạo, lắm tiền nhiều của, nhưng bên cạnh chẳng có bao nhiêu nhân lực, vì hắn không phải hạng người thích tính kế người khác. Hiện tại lại đối đầu với những con sói thâm độc, thật không rõ may rủi thế nào...
May thì thoát nạn, bình an trở về. Còn rủi thì...
Nghiêng đầu tựa hờ lên đầu cô gái mình yêu, tuy hoàn cảnh nghiệt ngã và nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào, nhưng cứ tận hưởng trước đã, biết đâu đây sẽ là lần cuối cùng...còn được bên nhau...
👉❤👈