Bệnh viện H...
Trong phòng bệnh, Đàm Vũ an nhiên ngồi trên giường đối mặt với một người đàn ông, trông có vẻ như là thuộc hạ của mình.
"Đã tìm thấy gã ta chưa?"
"Mọi người vẫn đang lùng sục khắp nơi nhưng chưa tìm thấy gã đàn ông đó, cũng do hình ảnh ghi lại trong camera tòa nhà không thấy rõ mặt kẻ đó nên rất khó điều tra."
"Tôi không cần biết phải làm thế nào, nhưng tốt nhất nên nhanh chóng tìm gặp kẻ đó trước, kẻo hỏng việc lớn của tôi thì các người liệu hồn."
"Vâng! Bọn thuộc hạ sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể."
Đối phương cúi đầu, Đàm Vũ lại nhàn nhạt hỏi:
"Về đoạn clip xảy ra chuyện lúc đó trong chung cư, đã liên hệ với quản lý tòa nhà xóa bỏ hoàn toàn rồi chứ?"
"Dạ, đã xóa bỏ hoàn toàn, Đại thiếu gia cứ an tâm."
Trầm tư một lúc, anh lại lạnh giọng hỏi tới:
"Cậu có chắc gã ta không phải là người bên chúng ta cử tới?"
"Vâng, tôi chắc chắn. Theo như kế hoạch anh sắp xếp thì người của chúng ta sẽ dàn cảnh khiến anh bị thương, nhưng mà người của bọn thuộc hạ sắp xếp hành động căn bản vẫn chưa kịp ra tay thì mọi chuyện đã thành ra thế này rồi. Chứng tỏ còn có bên thứ ba ngấm ngầm ra tay vì một mục đích nào đó."
Bên thứ ba ư? Lẽ nào...
Xong việc mình cần, chỉ với một cái phất tay của Đàm Vũ, tên thuộc hạ của anh đã nhanh chóng rời khỏi đó.
Lúc cậu ta vừa ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc lại để Vi Uyển Uyển đang đi tới tình cờ nhìn thấy. Trông dáng vẻ thần thần bí bí của người đó, khiến cô thoáng chau mày, ý nghĩ tiêu cực chợt ùa tới. Lo rằng Đàm Vũ lại xảy ra chuyện, cô tức tốc đi vào.
*Cạch.
Cửa phòng mở rộng, nhìn thấy người đàn ông ấy đang ngồi an nhiên trên giường thì nỗi lo của Vi Uyển Uyển mới tan đi.
Gặp cô, Đàm Vũ cũng có chút bất ngờ:
"Em vào rồi à? Nhìn sắc mặt em có vẻ không được ổn lắm, có chuyện gì rồi sao?"
Vi Uyển Uyển hơi cười, khẽ lắc đầu, rồi mới mang thức ăn đi tới chỗ Đàm Vũ.
"Anh thấy sức khỏe đã khá hơn nhiều chưa?"
"Khỏe hơn rồi em, chỉ có vết thương vẫn hơi đau thôi."
"Vậy thì tốt quá!"
Cô cười nhẹ, lúc đó cũng đã lấy cháo ra chén và đưa tới trước mặt người đàn ông ấy.
"Cháo này là em nhờ mẹ nấu, anh ăn xem có vừa miệng không!"
"Cảm ơn em!"
Vui vẻ nhận lấy chén cháo, Đàm Vũ bắt đầu ăn.
Vi Uyển Uyển cũng ngồi xuống ghế bên cạnh giường, im lặng, trầm mặc hồi lâu, cô mới nói:
"Trước khi tới đây em đã ghé sang Cục cảnh sát báo án rồi, họ sẽ vào cuộc điều tra rõ ràng chuyện này để sớm tìm được hung thủ."
Cô nói, nhưng đang tỉ mỉ quan sát nét mặt của người đối diện và đã tinh ý nhận ra anh có một chút chột dạ.
"Vậy sao, anh cũng mong sớm làm rõ chuyện này, để em không nghi ngờ Đàm Dạ nữa."
"Vâng! Đúng sai cứ để pháp luật phân xử, chúng ta không thể nhìn người bằng ánh mắt phiến diện chỉ từ một phía. Em cũng không muốn phạm phải sai lầm như anh ta đã từng làm với em, để rồi ân hận muộn màng."
Động tác cầm thìa của Đàm Vũ chậm lại, rồi dừng hẳn với việc ăn uống hiện tại. Bởi vì anh nhận ra, trong lòng cô vẫn chưa thể cạn tình cạn nghĩa với Đàm Dạ.
- ---------------
Canada 🇨🇦...
||||| Truyện đề cử: Hóa Ra Là Anh |||||
"Hành động thất bại?"
Daniel phẫn nộ khi nghe xong thông tin từ thuộc hạ vừa báo về, ánh mắt sát khí của cô đang khiến người đối diện phải e sợ mà luôn trong trạng thái cúi đầu.
"Dạ... Lẽ ra người của chúng ta đã thành công, nhưng không ngờ lúc đó Thiếu gia lại bất ngờ ngăn cản, còn tự khiến bản thân bị thương, nên người của mình phải rút lui trước khi lớn chuyện. Chứ nếu như không có Thiếu gia thì con ả hồ ly đó chắc chắn mất mạng rồi."
Càng nghe, lỗ tai của người phụ nữ càng lùng bùng, cơn giận dường như đã chiếm hết bảy phần lý trí. Ấy thế mà qua vài giây, trên phiến môi gợi cảm của Daniel lại xuất hiện một đường cong tà mị, khó lường.
"Xem ra là tình sâu nghĩa nặng lắm rồi đây. Đã vậy thì để bổn Phu nhân đích thân ra mặt trừng trị hồ ly một phen vậy, để kẻ dối trá thích chơi trò mèo mả gà đồng một bài học đắt giá."
"Vậy...Thiếu phu nhân định về đó sao?"
"Nhiều năm rồi không về gặp mặt mẹ chồng, nay có chuyện lớn thì phải về hỏi thăm một chuyến chứ. Cậu đi sắp xếp đi, tối nay xuất hành."
"Vâng!"
Thuộc hạ lui xuống, Daniel nâng ly rượu trong tay nhấm nháp chút ít. Sau đó, cô đặt chiếc ly lên bàn để cầm lấy điện thoại, thao tác cuộc gọi cho ai đó.
[Chủ tịch gọi, có gì căn dặn ạ?]
"Cho ngưng tất cả các hợp đồng hỗ trợ với tập đoàn Đàm thị. Từ chối gặp mặt phía họ, đến khi có lệnh mới của tôi."
[Vâng!]
- ---------------
Chung cư S tại Giang Nam, Trung Quốc...
*King coong...
*King coong...
Chuông cửa nhà Đàm Dạ đã được Lục Dữ ấn đi ấn lại mấy lần, nhưng bên trong chẳng có chút động tĩnh nào, thật khiến người bên ngoài sốt ruột.
"Anh Lục, có phải anh Dạ xảy ra chuyện gì rồi không? Sao ấn chuông nãy giờ mà anh ấy chưa mở cửa nữa, hay anh thử gọi điện xem."
Hôm nay, đi cùng Lục Dữ còn có Bạch Hoa Thanh, nghe cô gái đề nghị, cậu ấy cũng làm theo, nhưng rất nhanh sau đã lắc đầu và trưng ra biểu cảm bất lực.
"Không bắt máy. Có khi nào xảy ra chuyện gì thật rồi không? Chứ đêm qua anh ấy gọi điện cho anh lúc khuya lắm rồi, nghe giọng hình như còn uống say nữa."
Hoàn cảnh đã rối rồi, nghe Lục Dữ bồi thêm vài câu mà Bạch Hoa Thanh càng lo lắng nhiều hơn. Mất hết kiên nhẫn, tự cô bước tới đưa tay đập cửa, gọi người:
"Anh Đàm Dạ... Em là Bạch Hoa Thanh đây, anh có bên trong không? Mau mở cửa cho em đi."
"Anh Dạ..."
Đúng lúc này, sự xuất hiện của Vi Uyển Uyển đang đi tới khiến Lục Dữ chú ý. Cậu lập tức chạy về phía cô, lớn tiếng gọi:
"Thiếu phu nhân..."
Thấy chàng trai chạy tới, còn gọi ai đó là "Thiếu phu nhân" mà Vi Uyển Uyển hoang mang ra mặt. Cô nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy có mỗi mình, nên càng thêm bối rối.
"Thiếu phu nhân, may quá được gặp cô ở đây."
"Anh gọi ai vậy?"
"Thì gọi Thiếu phu nhân ấy, cô mau qua mở cửa nhà của Chủ tịch hộ tôi với, tôi gọi nãy giờ mà không thấy động tĩnh gì hết, nên đang lo lắng quá chừng."
Vừa nói, Lục Dữ vừa tự ý kéo tay Vi Uyển Uyển đi tới chỗ Bạch Hoa Thanh đang đứng trước cửa nhà Đàm Dạ, làm cô lập tức cau mày không vui.
"Anh nhầm người rồi, tôi đâu có quen anh."
"Thiếu phu nhân không biết tôi, nhưng tôi biết cô là được. Nào, cứu người quan trọng, mời Thiếu phu nhân ấn mật khẩu mở cửa tìm người."
Lúc này, Vi Uyển Uyển mới nhìn về cửa nhà, rồi lại nhìn sang Bạch Hoa Thanh. Trong khi họ đang mong chờ thì cô lại nói lời phũ phàng:
"Có bạn gái của anh ta đã ở đây rồi còn không biết mật khẩu nhà, thì người dưng như tôi làm sao biết?"
Nghe cô nói mà hai người kế bên há hốc, nghệch mặt ba giây.
"Thiếu phu nhân, cô nói ai là bạn gái của Chủ tịch cơ?"
"Là cô ta."
👉❤👈