-Tại sao cô lại cứu tôi?-Vì anh đẹp tra..
vì lòng thương người.
Tôi cũng coi là người biết về y nên là lương y như từ mẫu .-Nếu cô có ý đồ bất chính nào thì đừng có trách sao tôi vô tình-Rồi rồi ,anh ngầu ,anh mạnh ,tôi yếu,ok.
Nhưng anh cất hộ cái dao đang kề lên cổ ân nhân của anh với.
Chứ dao này sắc lắm đó nha.
Với cả anh thích công sức của tôi đổ cho cá ăn hay gì ?
Miệng vết thương lại rách ra rồi.
Anh buông dao xuống rồi ngã vào người cô ngất đi.-Chà chà cái nhan sắc trời đánh này .
Mình mà không chính trực là ...(đen tối vậy chị ơi).
Tên này manh động thiệt mà thôi kệ xã hội đen mà ngu ngơ giống trong phim là toi lúc nào không hay.
Thôi cứu thì cứu cho trót vậy.
Cô vác anh lên giường mệt bở hơi tai sau đó tiến hành thay băng cho anh rồi đi tắm chứ ngày giời chưa tắm người hôi như cú vậy.
Một lúc sau cô mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.
Nhan sắc của cô cũng đâu phải hạng vừa ,mỹ nhân của ngành dược học VN .
Cơ thể 3 vòng đạt chuẩn tuy mặc áo choàng nhưng đường cong của cô vẫn lộ rõ khiến bao đàn ông phải say mê ngước nhìn.Đối diện với ánh nhìn đàng đàng sát khí của anh cô cũng quen rồi nên bình thản nói:-Anh tỉnh rồi à.
Thế nào ngắm đủ chưa ?
Thấy tôi đẹp không?
Anh nhăn mày quay ra chỗ khác,một vẻ khó chịu-Đùa xíu thôi mà đúng là người đàn ông cấm dục(Ây Ây chưa biết được đâu chị nha.
Không biết là sau này ai nằm liệt giường nửa tháng trời đó nha)-Thế nào quý nhân cũng phải cho tôi biết tên anh chứ nhỉ?
Không cứ anh anh mãi như người vô danh ý.
Tôi là Hạ Nhiên.
Anh tên gì?-Brian-Chà tên đẹp đó chứ nhỉ.
Thôi anh nghỉ ngơi đi tôi phải đi làm việc rồi.
Coi như tôi cho anh ở nhờ ,còn vết thương thì tôi xử lí ổn thỏa rồi anh tính tiếp thế nào thì tính.
Cô đi thay đồ sau đó đi làm việc để lại anh một mình.
Tại sao phải làm việc?
Xong sớm chuồn nhanh không tổn thọ bên này mất.
Tiếng đóng cửa là lúc anh ngồi phắt dậy ,tiến đến bên điện thoại khách sạn ,bấm một dãy số.Đầu bên kia vang lên:-Ông chủ ,anh đang ở đâu chúng tôi sẽ đến ngay lập tức.
Anh nhìn danh thiếp khách sạn đọc địa chỉ cho thuộc hạ.
Vài phút sau cả dàn xe đen đỗ trước khách sạn ,vài chục người mặc vest đen đến trước cửa phòng của cô đón ông chủ của họ.
Anh thay một bộ vest mới ,trước khi rời đi anh mỉm cười:-Hạ Nhiên,tôi nhớ cô rồi .(lúc này xưng cô cho nó hợp ngữ cảnh nha)Đến tối cô quay lại khách sạn ,khuôn mặt mừng rỡ .
Bằng việc không ăn không nghỉ cả ngày thì cô cuối cùng cũng nghiên cứu xong sản phẩm rồi.
Ngày mai phải chơi thật đã rồi nhanh về mới được.
Cô mua 2 suất đồ ăn mang lên phòng định ăn tối cùng trai đẹp thì không thấy anh đâu cả.
Cô thầm nghĩ:-Trai đẹp đâu?
Biến mất rồi!!