Trước kỳ thi đại học lần thứ hai, vào ngày sinh nhật của Từ Ngộ, hai người bọn họ đã đến bờ biển ở Tsan-tshù-uann [1], nhưng mục đích không phải để ngắm biển. Gần biển có một khu dân cư, phòng ốc tuy cũ kĩ nhưng lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
[1] Tên một làng chài văn học tại Trung Quốc. Phiên âm Hán Việt của nó là Tăng Thố Am (?) nhưng theo mình tìm hiểu trên baidu thì Tsan-tshù-uann là tên quốc tế của nó, vậy nên mình xin phép để là Tsan-tshù-uann ạ.
Trần Phóng nắm tay cô đi vào trong, xuyên qua lối đi trong vườn hoa, cuối cùng dừng lại ở tầng trệt.
Ban đầu Từ Ngộ có chút mờ mịt, nhưng rồi cô từ từ đoán ra.
“Sau này chúng ta sẽ ở đây.” Trần Phóng nói.
Học lại một năm, mỗi người bọn họ ở trong kí túc xá mà nhà trường sắp xếp, bây giờ đã sắp tốt nghiệp, chẳng biết anh đã tìm được chỗ ở từ khi nào.
Cuối cùng, đã đến lúc bắt đầu cuộc sống chung thật sự của hai người.
Từ Ngộ nhìn Trần Phóng, vẻ mặt có chút sững sờ.
“Nhỡ đâu thi không đậu thì sao.”
Nguyện vọng của cô là Lộ Đảo gần đó.
“Vậy thì chúng ta sẽ đến bất cứ đâu em muốn.” Trần Phóng cẩn thận phân tích từng giọng điệu trong lời nói của cô.
Vết sẹo năm ngoái để lại trên tay cô thật lâu vẫn không biến mất, đồng thời cũng khoét một lỗ trong lòng anh rồi chôn bom vào.
Anh cố hết sức che giấu nỗi sợ hãi và bất an từ sâu trong lòng mình, rất sợ rằng ẩn sau giọng điệu “tất cả mọi chuyện đều ổn” của cô là một quyết định nào đó khiến quặn thắt và khủng hoảng.
“Ồ.”
Từ Ngộ nhàn nhạt trả lời, siết chặt tay anh hơn.
Đồ đạc trong căn nhà mới mang màu sắc tươi sáng và tối giản, khác với không gian chật hẹp trong kí túc xá, và cũng khác với “nhà” ở Lung Thành.
Như thể nó đang nói với bọn họ rằng: Đây là một thiên đường mới.
_________________
Vào ngày có kết quả thi, Trần Phóng là người hồi hộp nhất, anh nghiêm túc ngồi đợi trước máy tính, vừa đến giờ là ngay lập tức mở trang web lên, nhập một chuỗi số mà từ lâu đã âm thầm khảm trong tâm trí.
701 điểm.
Khuôn mặt anh tràn đầy niềm vui sướng không thể nào kiềm chế. Anh quay sang nhìn Từ Ngộ, liền thấy cô hình như cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng rất nhanh Từ Ngộ đã tỉnh táo lại, di chuột đăng xuất khỏi tài khoản hiện tại, sau đó nhập mã số thi của Trần Phóng vào ô: “Xem điểm của anh đi.”
Trần Phóng không nhịn được mà vươn tay vuốt sau đầu cô, khóe miệng cong lên, trong mắt chỉ toàn hình ảnh cô, vẻ kiêu ngạo cũng đong đầy trong ấy.
“Anh biết là em sẽ làm được mà.” Anh nói.
Lỗ tai bên Trần Phóng kề sát dần dần nóng bừng lên, khuôn mặt cũng vậy, Từ Ngộ mím môi, nói: “Vẫn chưa biết điểm của anh đâu.”
Sợ anh vui vẻ quá sớm, đồng thời lại sợ rằng sẽ phá hủy niềm vui của anh.
Trần Phóng cười cười: “Em ở đâu thì anh ở đó, học cao đẳng nghề cũng chẳng sao.”
Lời vừa dứt liền đổi lấy cái nhìn giận dữ của Từ Ngộ.
Thế nhưng may mắn thay, đó cũng là một số điểm chấp nhận được – so với lần trước của anh, có thể miễn cưỡng đậu được một trường tuyển sinh đợt đầu.
Lúc này Từ Ngộ cuối cùng cũng có thể yên tâm, cô nở một nụ cười thoải mái.
“Buổi tối bọn mình ra ngoài ăn đi.” Cô gập máy tính lại, nắm lấy tay anh, nhưng giọng điệu bình tĩnh lại không giấu được bàn tay đầy mồ hôi.
“Em muốn ăn lẩu.” Cô nói.
Trần Phóng không có ý kiến gì, tất cả đều nghe theo cô.
Từ Ngộ cũng đặt một chiếc bánh kem nhỏ ở cửa hàng bánh ngọt. Nhân viên tiệm lẩu tưởng rằng bọn họ đến đây mừng sinh nhật, nhiệt tình muốn hát chúc mừng hai người, thế nhưng lại bị Trần Phóng khéo léo từ chối. Sinh nhật của anh, anh chỉ muốn mình và Từ Ngộ đón cùng nhau.
Lẩu ăn được một nửa, Từ Ngộ bỗng nhiên lấy menu gọi thêm vài lon bia, kết quả trên đường về đến đứng cũng không vững, không còn cách nào khác đành phải để Trần Phóng cõng về.
“Anh Phóng.” Cô gái uống say ôm cổ Trần Phóng, nhẹ nhàng dụi đầu vào vành tai anh làm nũng, cảm xúc vui sướng cứ thế tràn ra ngoài: “Em rất vui.”
“Hả?” Trần Phóng hơi nghiêng đầu, hiểu lầm ý của cô. “Chúc mừng em, Ngộ Ngộ.”
“Không phải.” Từ Ngộ sửa lời anh. “Em rất vui, anh thi đậu rồi.”
Trần Phóng hơi ngẩn ra.
“Em không chậm trễ anh.” Cô phải mượn men say mới dám thổ lộ nỗi sợ hãi trong lòng.
Một năm này không biết đã trải qua biết bao nhiêu lần, khi vùi đầu trong biển đề, cô bị áp lực khổng lồ đè nặng đến nỗi không thở nổi. Bởi vì thứ bọn họ phải đối mặt không chỉ có kỳ thi đại học của chính cô mà còn có cả Trần Phóng. Đối với anh mà nói, điểm năm ngoái đã ổn lắm rồi, cùng cô thi lại một lần nữa không biết có bao nhiêu mạo hiểm.
Liệu anh có bị cô ảnh hưởng không? Anh vẫn có thể thi được số điểm như năm ngoái ư?
Ngày hôm nay, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng yên ổn hạ xuống.
Thật may, tương lai của anh không bị cô làm chậm trễ.
Trần Phóng không nói gì, cõng cô đi xuống cầu vượt, sau đó đặt cô lên trên băng ghế cạnh bờ đê. Anh ngồi xổm xuống, nửa quỳ ngửa đầu nhìn cô.
“Không chậm trễ, là anh cam tâm tình nguyện.” Anh nói.
Hay nói đúng hơn, lớp mười hai năm ấy nếu không gặp được cô, anh thậm chí còn không có khả năng thi lên đại học.
Càng không thể biết được sống là một việc tuyệt vời đến nhường nào.
Thời điểm tối tăm và khổ sở nhất, anh muốn sống vì Từ Ngộ, đồng thời cũng chờ đợi một ngày Từ Ngộ cũng có thể vì anh mà mang chờ mong về sinh mệnh của mình, không giống như trước kia – lựa chọn rời đi mà chẳng chút nào luyến tiếc.
“Chỉ cần em đừng bỏ rơi anh.
Chắc là anh cũng say nhỉ, thế nên mới nhẹ nhàng đáng thương cầu xin cô như thế.
Từ Ngộ cúi đầu nhìn cái đầu đang vùi trong vòng tay mình. Chàng trai cao lớn lúc này cực kỳ giống một chú mèo con sợ bị chủ nhân vứt bỏ, cần được cô ôm mới cảm thấy yên bình.
Bóng đêm sâu hút, đầu óc cô cũng choáng váng quay cuồng, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng tình yêu như thủy triều của anh.
Cô vươn tay, dịu dàng vuốt tóc Trần Phóng.
“Ừ.”
Con phố vắng lặng, cô nhẹ nhàng đáp.
Gió đêm ở Lộ Đảo dường như cũng nhuốm men say, say mê nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau bên bờ sông nhỏ.
Thật tốt.