Lỡ Bước - Kết Nhân

Chương 43




Không khí một đêm kia cuối cùng cũng giống như pháo hoa đêm Giáng Sinh, xán lạn rực rỡ, như muốn phá tan ánh trăng mờ mịt.

Từ Ngộ không đưa ra một câu trả lời chính xác, lúc màn đêm buông xuống, cô vẫn rời khỏi căn nhà nhỏ kia.

Trần Phóng lại dấy lên chút hy vọng.

Ít nhất thì anh nhìn thấy được, cô cũng thích anh, đúng không? Cô do dự có phải là vì đã bị anh thuyết phục?

Ngày hôm sau ở trường, Chu Tư Diễn cố tình đến hỏi Trần Phóng: “Sao rồi? Chiêu mình bày cậu có tác dụng không? Lần nào bố mình cũng dùng trò say rượu này để làm nũng đòi mẹ mình cái này cái kia hết đó.”

Trần Phóng không trả lời, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

“Xem ra là thành công rồi?”

“Chưa. Cô ấy vẫn chưa đồng ý.”

“Vậy cậu muốn từ bỏ à?”

“Không.”

Hôm qua tuy uống say nhưng Trần Phóng vẫn nhớ rõ những lời hứa hẹn của mình, từng câu từng chữ đều khắc sâu trong lòng –

Học hành chăm chỉ, thi đậu đại học, xứng với thế giới của cô.

Đây là lời hứa của anh, tuy cô chưa bằng lòng, nhưng anh nói được thì sẽ làm được.

So với một Trần Phóng đang tràn đầy sức sống, Từ Ngộ càng giống như một bông hoa đang nhanh chóng úa tàn hơn.

Mấy ngày này sau khi tan học, như một thói quen, cô phải cắt đuôi Trần Phóng – anh luôn đi theo sau đưa cô về nhà. Từ Ngộ luôn đi đến dưới lầu nhà sau đó vòng trở lại đi ra chỗ bờ sông.

Lung Thành tuy nhỏ nhưng việc xây dựng thành phố được thực hiện rất tốt, đặc biệt là khung cảnh Lung Khê về đêm, ngồi ở bờ bắc có thể nhìn thấy ngọn hải đăng trên ngọn đồi ở bờ nam.

Cơn gió rét lạnh mùa đông mang theo sương tuyết không ngừng thổi đến, trên đường chẳng còn ai tản bộ, người người vội vã qua đường, Từ Ngộ ngồi một mình trong gió rét, nhìn có chút ngẩn ngơ.

Cô cần yên tĩnh một chút. Dạo gần đây không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cô giống như có một tảng đá lớn luôn đè nặng, không thể thở nổi, cũng không biết làm cách nào để thoát ra.

Chỉ là cô càng bình tĩnh thì khao khát muốn chết càng mãnh liệt.

Có lẽ đây là cái giá phải trả khi dối trá.

Chẳng biết là do chính bản thân cô ám thị hay là vì Lung Khê thật sự có sự hấp dẫn đó. Mỗi lần ngồi ở bờ sông lâu, Từ Ngộ luôn muốn nhảy xuống, kết thúc mọi chuyện.

Rõ ràng những ngày này không hề khổ sở khó chịu như trước đây, chẳng có ai bắt nạt cô cả, bố mẹ cũng không hề mắng cô.

Nhưng Từ Ngộ chỉ muốn chết.

Hay nói đúng hơn là muốn trốn tránh.

Cô đã chẳng thể nào tưởng tượng được Trần Phóng sẽ có phản ứng như thế nào khi biết sự thật nữa, nhưng cô biết đó là điều mình không thể đối mặt.

Cô thừa nhận rằng mình vô cùng hèn nhát, cái chết dường như đã trở thành cách duy nhất để cô giải quyết vấn đề của mình.

Chỉ là, cô vẫn không đủ can đảm.

Mỗi một ngày trôi qua, cô đều đợi đến lúc mình chết.

___________

Trời lạnh, sức khỏe của ông ngoại lại xấu đi. Hồi đầu tháng ông phải nhập viện khoa hô hấp bệnh viện thành phố. Trong nhà không ai bất ngờ về chuyện này cả, dù sao ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi, lúc nào cũng có mấy loại bệnh vặt như suyễn, hơn nữa năm nào ông cụ cũng phải nhập viện mấy lần, không nằm viện sẽ thấy lo lắng không yên tâm. Có vị bác sĩ quen kia còn trêu ghẹo: “Ông cụ Diệp lại đến dưỡng lão rồi.”

Mùa đông, cỏ cây vùi vào trong đất để chuẩn bị nở rộ vào năm mới, các loài động vật quay về hang ổ để tích lũy sức lực mạnh mẽ hơn.

Dường như mọi thứ đều trở nên yên bình, con người cũng vậy.

Mấy hôm nay trong nhà rất yên ổn, tan làm xong Diệp Tinh liền về nhà nấu cơm, đốc thúc Từ Ngộ hoàn thành bài tập, khi có thời gian nghỉ lại dẫn cô đến bệnh viện thăm ông ngoại.

Từ Thịnh Lâm cũng về nhà đúng giờ, cuối năm đơn vị bận bịu nhiều việc hơn, tần suất ăn uống nhậu nhẹt với bạn bè bắt đầu giảm xuống, số lần một nhà ba người ăn cơm cùng nhau liền tăng lên.

Diệp Tinh vô cùng vui vẻ, mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng Từ Ngộ thì không thể nào phấn khởi như trước.

Cô đã bớt ăn uống vô độ, thay vào đó là cảm giác hờ hững đến gần như không có hứng thú với đồ ăn. Nhưng vì sợ bố mẹ khắc khẩu, Từ Ngộ vẫn cố ép mình ngồi xuống bàn ăn vài miếng.

Sự yên ổn trong nhà như được cố tình giữ vậy, thỉnh thoảng Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh lại tán gẫu chút chuyện vụn vặt, Từ Ngộ ngồi ở bên cạnh đếm từng hạt cơm.

Hòa bình.

Từ Ngộ đột nhiên nghĩ đến từ này.

Bọn họ cười, nhưng cô thì hơi buồn khi nhớ đến Lung Khê buổi đêm.

Mặt sông Lung Khê đen như mực, ẩn chứa một sức mạnh bí ẩn.

Bố mẹ sẽ không bao giờ biết được con cái mình đã phải vùng vẫy bên bờ sinh tử bao nhiêu lần trước khi những ngày yên bình thế này đến. Nhảy xuống, đổi lại một đám tang mà nguyên nhân cái chết thật đáng xấu hổ. Rụt chân về, vờ như không hề xảy ra chuyện gì cả, sống trong những ngày yên ả chờ đợi đợt bùng nổ khó lường tiếp theo.

Cô biết mình bị bệnh, chỉ là căn bệnh về tâm lý này không bao giờ có thể chữa khỏi tận gốc, nó mãi luôn rình rập cô.

Chừng nào loài người còn sống quây tụ lại, nỗi đau khổ và bi thương vẫn sẽ mãi bám theo.

________

Tất cả mọi người trong lớp 8 đều nhìn thấy được sự tiến bộ của Trần Phóng. Những học sinh lớp khác nếu có lòng thăm hỏi thì cũng có thể biết được chuyện này.

Kết thúc buổi tự học tối thứ bảy, Trần Phóng đột nhiên buông bỏ sự e dè nhút nhát vài ngày trước, chặn Từ Ngộ lại ngoài hành lang.

Đây vẫn đang ở trường học, phòng giáo viên ở ngay bên cạnh, Từ Ngộ bất giác lùi về sau một bước.

Trần Phóng bỗng chốc thấy hơi tổn thương.

Bọn họ dường như đã trở nên xa lạ.

“Trời lạnh, anh nghe Chu Tư Tư nói em bị cảm.”

Từ Ngộ mấp máy môi, một tiếng “Ừ” bật ra từ trong cổ họng. Cô tiếp tục nhấc chân đi về phía bên hông hành lang.

Trần Phóng đuổi theo ngay sau đuôi.

“Em đã uống thuốc rồi chứ? Đã đi khám bác sĩ chưa? Có cần xin nghỉ không…”

Trước mắt Từ Ngộ lóa lên một cái, cô suýt chút nữa bước hụt, may mà được Trần Phóng kéo lại.

“Cẩn thận!” Giọng điệu của anh nghiêm túc hơn một chút.

“…”

Từ Ngộ ngẩng đầu liếc nhìn anh, muốn nói anh cách xa ra thì cô sẽ có thể đi cẩn thận không bị ngã nữa, nhưng Từ Ngộ chỉ nhìn thoáng qua anh mà thôi, không nói gì.

Lười mở miệng, lười giao tiếp.

Không có hormone nào trong não thúc đẩy cơ thể hoạt động.

Không biết Trần Phóng lấy từ đâu ra một chai sữa dâu ấm, lúc cô đang chậm chạp chưa phản ứng, anh nhét nó vào tay cô.

“Cầm lấy, tay sẽ không còn lạnh nữa.”

“…”

Từ Ngộ nhìn chai sữa dâu với bao bì quen thuộc kia, cô im lặng rồi lại im lặng.

Có một số việc, bây giờ nhớ lại, dường như đã rất xa xôi.

“Đã có kết quả kiểm tra hàng tháng rồi.” Trần Phóng nói.

Từ Ngộ biết.

Cô đã giành lại được vị trí thứ nhất, cuối tuần cô muốn mang bảng điểm đến cho ông ngoại xem, ông ngoại nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.

“Anh, ừm, lần này anh…” Trần Phóng ấp úng nói, có vẻ hơi rụt rè sợ sệt. Anh càng ngày càng không giống anh nữa, Từ Ngộ nghĩ.

“Anh… Lần này anh thi Toán được 118 điểm.” Trần Phóng mím môi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói, sau đó ôm đầy hy vọng nhìn Từ Ngộ.

[Chúc mừng anh.]

Từ Ngộ muốn nói như thế.

Nhưng cô chẳng có sức lực cất lời.

[Hãy cố lên, Trần Phóng.]

Cô nói với anh trong lòng.

Không được Từ Ngộ đáp lại, ánh sáng trong mắt Trần Phóng dần tắt đi, nhưng anh vẫn đi theo Từ Ngộ về nhà.

Có lẽ là vì tối nay Trần Phóng đi quá gần, Từ Ngộ có chút buồn bực, nhưng cô chẳng có hơi sức thể hiện ra ngoài.

Từ Ngộ dừng lại ở ngã tư, sau đó quay lại nhìn Trần Phóng.

Có chút vui mừng ngạc nhiên hiện lên trong mắt anh.

“Bây giờ tôi không về nhà.” Thế nên đừng đi theo cô nữa.

“…”

“Tôi phải đến bệnh viện thăm ông ngoại tôi.”

Từ Ngộ nói xong cũng chẳng thèm bận tâm đến câu trả lời của anh, cô vẫy tay dừng một chiếc taxi rồi ngồi lên.

Mãi đến khi bóng hình Trần Phóng trong kính chiếu hậu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành một dấu chấm, Từ Ngộ mới thở dài một hơi.

Bây giờ trốn tránh đã trở thành giải pháp cô thích nhất cho mọi vấn đề.

_________

Lúc Từ Ngộ đến bệnh viện, bà ngoại vừa rời đi, y tá đến phát thuốc. Ông ngoại lấy thuốc rồi nhưng chưa uống, đang bận tán gẫu với cụ già giường bên.

Thấy Từ Ngộ đến, ông hơi vui mừng, quơ quơ cánh tay đang dán kim, tinh thần khỏe mạnh.

Thần kinh đã im lìm suốt cả một ngày của Từ Ngộ cuối cùng cũng có dấu hiệu hoạt động trở lại, trên mặt cũng có nhiều biểu cảm hơn.

Ít nhất thì cũng không thể để ông ngoại nhận ra gì được.

“Ông ngoại.” Cô cười.

Ông ngoại cũng cười, hỏi cô tại sao trễ như vậy rồi mà vẫn còn đến đây.

“Cháu đến thăm ông một chút.”

Ông cụ giường bên cạnh nghe vậy thì khen ngợi Từ Ngộ không ngớt lời. Ông ngoại cũng phụ họa theo, nói với giọng điệu vô cùng tự hào: “Đứa cháu gái ngoại này của tôi giỏi lắm đó! Còn ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa!”

Thấy ông ngoại tâm trạng vui vẻ, sức khỏe dường như cũng khá tốt, Từ Ngộ thoáng buông lỏng, lấy hộp thuốc trên tủ sắt đưa qua, giục ông ngoại: “Ông ngoại, đến giờ uống thuốc rồi đó.”

Ông ngoại luôn uống thuốc rất tích cực, cũng tích cực như khi nằm viện vậy. Từ Ngộ giúp ông rót nước ấm, thuốc cũng được lấy ra rồi để ở một bên.

“Còn cái này nữa.” Ông ngoại lấy ra một ống nhỏ nửa trong suốt: “Thuốc mới phát đó, nhìn thử xem uống thế nào.”

Từ Ngộ cầm lấy nghiên cứu.

Trong ống chứa thuốc bột, phía trên được bịt bởi một thứ trông như cái nút nhỏ vậy. Cô đã thử nhưng không thể lấy ra, sau đó đưa cho ông ngoại, ông cũng không mở được.

“Hỏi bác sĩ thử xem.” Ông ngoại nói.

“Để cháu thử lại lần nữa.”

Từ Ngộ kiên trì lấy tăm chọc vào, nhưng không ngờ càng làm tăm càng đâm sâu vào nút ống, cuối cùng ống bị chọc thủng bởi đầu tăm.

“…”

Cô nhìn thứ bột trắng vương vãi khắp lòng bàn tay, nhất thời có chút luống cuống.

“Ông ngoại…”

Cô gái nhỏ vừa làm sai giơ bàn tay đầy bột phấn ra cho ông ngoại xem. Vào giây phút này, cô thật sự sợ hãi.

Sợ bị quở trách.

Không ngờ rằng ông ngoại lại “ầy” một tiếng thể hiện sự bất lực, sau đó xua xua tay: “Vứt đi, chỗ này vẫn còn thuốc, cầm đi nhờ bác sĩ mở ra.”

Áp lực trong lòng Từ Ngộ biến mất.

Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy hơi mới lạ, bởi vì khi còn bé, lúc cô bất cẩn phạm sai lầm, thứ đầu tiên cô nhận được sẽ là lời trách mắng của Từ Thịnh Lâm hoặc Diệp Tinh.

Nhưng ông ngoại lại không làm vậy.

[Bởi vì ông ngoại thương mình nhất.]

Từ Ngộ không nhịn được mà nghĩ như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.