Lỡ Bước - Kết Nhân

Chương 17




Dạo gần đây Diêu Mẫn Khang rất vui vẻ.

Trần Phóng – học sinh khó quản nhất trong lớp – rốt cuộc cũng chịu ở lại tham gia tiết tự học buổi tối. Tuy anh thường xuyên lơ đãng, nhưng thái độ học tập cuối cùng cũng đã tốt hơn trước đây.

Ông bước đến hàng cuối cùng, vỗ vỗ bả vai Trần Phóng, nói một câu ý tứ sâu xa: “Tốt lắm.”

Trần Phóng không có phản ứng gì.

Sắc trời tối đen, nhóm học sinh cuối cùng ào ạt đổ ra từ cổng trường học, kết bè kết đội, trở thành một khung cảnh về đêm của thị trấn nhỏ này. Chu Tư Diễn ôm vai Trần Phóng, nói: “Ngày mai không phải đi học, đêm nay bọn mình ra ngoài ăn nhé?”

Chu Tư Tư ở bên cạnh cậu lập tức nói: “Tuyệt, em muốn ăn tôm hùm đất!”

“Em chỉ biết mỗi ăn thôi!” Chu Tư Diễn vỗ đầu cô ấy.

Chu Tư Tư bĩu môi, giọng nói có chút ngây thơ vô tội: “Sao anh nói em, chẳng phải anh đề nghị à!”

Trần Phóng nghe bọn họ đùa giỡn với nhau, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ, không có chút tinh thần. Dù sao ở trong mắt phần lớn mọi người, anh luôn trong trạng thái trầm lặng như vậy.

Chu Tư Tư bỗng nói: “Em thấy ăn sushi cũng được, nhưng mà trễ thế này chắc quán đóng cửa rồi? Lúc bọn mình đi ăn tuần trước… Đúng rồi, anh, dạo này Từ Ngộ có tìm anh không?”

Trần Phóng cũng quay đầu nhìn về phía Chu Tư Diễn.

“Từ Ngộ?” Chu Tư Diễn nhíu mày. “Không có. Hình như lâu lắm rồi không thấy cậu ấy đến lớp nhỉ? Lần trước ở văn phòng anh nghe giáo viên nói cậu ấy xin nghỉ bệnh.”

“Nghỉ bệnh?” Chu Tư Tư chìm vào suy nghĩ. “Nhưng em điện thoại với nhắn tin cho cậu ấy cũng không nhận được hồi âm, cứ như thể bốc hơi khỏi thế giới rồi vậy.”

Chu Tư Diễn: “…”

Việc Từ Ngộ nghỉ học khiến bọn họ rơi vào những suy đoán riêng của mình. Nếu không phải nghe giáo viên nói cô bị bệnh, với một tình huống quái dị như vậy chắc hẳn bọn họ đã gọi cảnh sát rồi. Ai có thể tưởng tượng được rằng trong thời đại mà các thiết bị điện tử phát triển như vậy, vẫn có người biến mất không thấy tung tích cơ chứ?

Nhưng Chu Tư Diễn lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nghiêm trọng rồi. Cậu giả vờ vô tư thoải mái nói một câu: “Có khi cậu ấy bận công chuyện gì đó, hoặc là bị bố mẹ tịch thu điện thoại rồi. Lần trước em thi được điểm kém bố mẹ cũng thế đấy thôi?”

“Nhưng điểm của Từ Ngộ cao như thế mà!”

“Biết đâu yêu cầu của gia đình với cậu ấy cao hơn thì sao?”

Chu Tư Diễn bị em gái hỏi đến phiền muộn, nhưng ngoại trừ lo lắng ra bọn họ cũng không thể làm gì khác, chẳng bằng nghĩ mọi thứ theo hướng tốt hơn.

“Thế này đi, nếu tuần tới cậu ấy còn không đến trường thì bọn mình đến nhà cậu ấy xem thử.” Chu Tư Diễn nói. “A Phóng, lần trước cậu đưa Từ Ngộ về nhà, chắc là biết nhà cậu ấy ở đâu đúng không?”

Trần Phóng khẽ gật đầu.

Lúc này, chẳng còn ai có hứng ăn cơm nữa. Chu Tư Diễn chỉ vào một quầy bán đồ ăn ven đường – vừa rồi Chu Tư Tư nói muốn ăn tôm hùm đất.

“Ăn không?”

“Ăn.” Chu Tư Tư không có ý kiến, nhưng cô ấy chẳng còn tung tăng vui vẻ như vừa rồi.

Hai anh em nhìn về phía Trần Phóng.

“Tôi không ăn.” Anh nói. Bước chân của anh không hề dừng lại, cứ thế đi thẳng về phía trước. Trần Phóng cũng không nói lý do mình không đi cho hai anh em, chỉ để lại một câu: “Tôi về nhà trước.”

Ở phía sau, Chu Tư Tư nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa của Trần Phóng, vẻ mặt có chút phức tạp. Cô hỏi anh trai mình: “Trần Phóng bị sao thế? Em cứ cảm thấy dạo gần đây tâm trạng cậu ấy không tốt.”

Chu Tư Diễn không để ý lắm: “Đừng có đoán già đoán non, chẳng phải lúc nào A Phóng cũng như vậy sao?”

Tóm lại con gái luôn nhạy cảm hơn con trai một chút.

____

Bà chủ mập mạp của quán đồ ăn nhanh đang quét giấy vụn trước cửa tiệm. Thấy Trần Phóng đi ngang qua, bà không có ý định bắt chuyện – trực giác của bà nói rằng hôm nay cậu trai này sẽ không vào trong quán để ăn cơm.

Bởi vì… Mấy ngày nay luôn là như thế.

Có lẽ anh đã tìm được một quán ăn mới hợp với khẩu vị của mình hơn. Bà chủ mập rất cởi mở với việc này. Ăn không hợp khẩu vị, tìm được quán hợp hơn thì đổi, không có lý do gì để ép người ta bắt buộc phải ăn đồ quán mình hết.

Mặc dù bà không biết tại sao cậu trai này không đến ăn cơm, rồi cô gái lúc nào cũng theo sau anh đã đi đâu mất, nhưng bà chủ mập không bao giờ hỏi quá nhiều về chuyện riêng tư của khách, chỉ lẩm bẩm vài câu với chồng lúc đóng cửa tiệm: “Nhìn hai đứa trẻ kia đi, thật sự giống như trời sinh một đôi vậy.”

Trần Phóng đi qua cửa hàng đồ ăn nhanh, một lần nữa đi đến khúc quanh rẽ vào hẻm. Anh đã nói với Từ Ngộ, anh sẽ đợi cô ở đây.

Chỉ là tuần trước vừa nói xong, tuần này cô liền thất hẹn.

Lúc đó cô đã trả lời như thế nào?

Cô nói: “Được.”

Trần Phóng đứng đợi gần nửa tiếng trong bóng tối. Dẫu biết cô không đến trường, nhưng cũng bởi vì một tiếng “Được” ấy mà bắt đầu từ thứ Hai, mỗi khi tan học anh đều đứng đây đợi một lúc. Nhưng ngoại trừ con mèo mun thường quanh quẩn ở đây, anh không đợi được ai cả.

Con mèo mun vung vẩy cái đuôi trước mặt Trần Phóng rồi lại kêu lên vài tiếng, như thể đang chào hỏi với anh. Trần Phóng lặng lẽ nhìn sinh mệnh duy nhất nơi vùng trời nhỏ bé này ngoại trừ chính mình, mắt nó màu xanh lục và lấp lánh. Giây phút ánh mắt chạm nhau, một người một mèo dường như đang trao đổi sinh mệnh cho nhau vậy.

Nếu như có thể.

Sinh mạng của con mèo mun này cũng chẳng rẻ mạt thấp hèn hơn của anh là bao, thậm chí anh còn cảm thấy hạnh phúc hơn khi làm một con mèo.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Trần Phóng cũng nhấc chân rời đi, những bước chân của anh rất có mục đích mà đi về một hướng nhất định.

Hướng nhà Từ Ngộ.

Đó là một tòa nhà sáu tầng. Về cơ bản những tòa nhà được xây dựng từ lâu ở Lung Thành đều được sơn bên ngoài một lớp sơn màu vàng, nhưng trải qua mấy chục năm phơi mình trong nắng gió, lớp sơn ngoài đã có chút loang lổ, giống như chuối trong giỏ trái cây từ từ bị hư thối.

Xung quanh tối đen và im lặng, xi măng cốt thép tạo thành rừng rậm che chắn tất cả bên ngoài. Trần Phóng không đứng quá lâu ở lối vào hành lang, cũng không hề có ý định lên lầu. Anh chỉ đứng dưới lầu một lúc rồi sau đó rời đi, cũng vội vã như lúc đến vậy.

Ngắn ngủi đến nỗi không ai có thể nhận ra.

Trần Phóng đi băng qua bồn hoa và những tòa nhà. Nào ngờ ngay lúc chuẩn bị đi ra khỏi khu cư xá, anh lại tình cờ đụng phải Từ Ngộ đang tiến đến từ phía trước.

“… Trần Phóng?” Từ Ngộ kinh ngạc nhìn anh.

Nhưng ánh mắt của Trần Phóng thì lại dừng trên chân trái Từ Ngộ.

Cô mặc một chiếc quần đùi thể thao màu xám nhạt, để lộ đôi chân dài trắng nõn, cùng với lớp băng gạc quấn dày bên trên. Trần Phóng nhớ đến lời Chu Tư Diễn nói lúc tan học, Từ Ngộ thật sự không đến trường vì nghỉ ốm, cũng chính vì lý do này mà cô không đến con hẻm kia tìm anh.

Lần đầu tiên, Từ Phóng cảm thấy rằng có lẽ anh nên làm như những gì Từ Ngộ đã từng nói trước đây – “Cậu phải học được cách tin tưởng người khác” – bởi vì lúc ấy anh cũng chưa hoàn toàn tin tưởng lời Chu Tư Diễn nói. Không phải là Trần Phóng không tin tưởng Chu Tư Diễn, mà là anh cảm thấy Từ Ngộ đang lừa mọi người. Dù gì hôm trước đó cô hãy còn khỏe mạnh bình thường, sao ngay hôm sau đã bị ốm nặng đến nỗi phải nghỉ học một tuần cơ chứ.

Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy vết thương trên chân cô, Trần Phóng mới biết mình đáng khinh đến nhường nào. Kể cả lần Từ Ngộ gặp phải biến thái trong hẻm cũng vậy. Nếu lúc ấy anh có thể tin tưởng lời cô nói, cùng cô đi hết đoạn đường ngắn ngủi kia, có lẽ cô sẽ không bị tên biến thái kia quấy rối, buộc phải phản kháng bên bờ sinh tử.

Phải chăng anh đã hiểu lầm cô quá nhiều?

Trần Phóng mím môi, trong lòng có một cảm giác khó hiểu. Nhưng dù thế nào thì đó cũng không phải là một cảm giác thoải mái.

Từ Ngộ nhìn vẻ mặt u ám của anh, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Cậu đến tìm mình à?” Cô chớp chớp mắt, vẻ áy náy đầy chân thành hiện lên trên khuôn mặt: “Xin lỗi, lúc trước đã hứa với cậu là sẽ cùng nhau về nhà, mình thất hứa rồi.”

Cô không nói tại sao, chỉ xin lỗi.

Trần Phóng hỏi, giọng hơi khô khốc: “Sao lại bị vậy?”

“Hả?” Theo ánh mắt của anh, Từ Ngộ nhìn xuống đùi mình. “Ý cậu bảo chân mình à? Lúc tắm mình không cẩn thận bị ngã trong nhà vệ sinh. Ngốc lắm có đúng không?” Cô vừa cười vừa nói.

Trước nụ cười của cô, tâm trạng Trần Phóng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Anh hỏi tiếp: “Bị thương mà còn đi ra ngoài?” Lúc này Trần Phóng mới chú ý đến thứ Từ Ngộ đang xách trên tay, chiếc túi đựng đồ trong suốt, để lộ ra hình dạng một chai rượu.

Từ Ngộ lại nghĩ rằng anh không tin lý do của mình.

Một cách vô thức, cô giấu bọc đồ ra sau lưng, sau đó mới nhận thức được rằng hành động này có chút lộ liễu, thế nên dứt khoát để lộ nó ra.

“Mình đi mua bia cho bố mình.” Cô nói.

Trần Phóng cau mày, anh muốn chất vấn bố Từ Ngộ rốt cuộc là vô trách nhiệm đến mức nào mới có thể bắt con gái đang bị thương đi mua bia, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Anh không có tư cách để đánh giá bố cô.

Trần Phóng đi đến bên người Từ Ngộ, cúi xuống cầm lấy bịch đồ trong tay cô: “Tôi giúp cậu.”

Từ Ngộ thoáng giật mình, vội vàng từ chối: “Không cần, không cần đâu, cậu mau trở về đi. Bố mẹ mình đang ở nhà, ừm, để bọn họ bắt gặp thì không tốt lắm.”

Trần Phóng vẫn nghiêm mặt bảo: “Đi đến dưới lầu tôi sẽ trở về.”

Từ Ngộ ngẫm nghĩ một hồi rồi thỏa hiệp: “Được rồi.”

Cô nhìn cái bóng của hai người – nó bị ánh đèn đường kéo ra thật dài. Trần Phóng và cô rảo bước song song với nhau, cái bóng lớn dần lên.

“Vừa rồi có phải cậu muốn nói tại sao bố mình lại vô trách nhiệm đến vậy, bắt mình xuống nhà mua bia với vết thương trên đùi, đúng không?” Từ Ngộ nghiêng đầu nhìn anh.

Trần Phóng và Từ Ngộ đưa mắt nhìn nhau, anh không mở miệng, nhưng tiếng “ừ” lại theo cổ họng phát ra.

“Ông ta quả thật không phải là một người bố đủ tư cách.” Rõ ràng là đang nói những lời không hay, nhưng ánh mắt Từ Ngộ lại cong lên, giống như đang cười. “Bố cậu nhất định là rất tốt, đối xử với cậu và mẹ cậu rất tốt đúng không?”

Một câu nói không đầu không đuôi, thậm chí còn chẳng có quan hệ song song được bật ra khỏi miệng Từ Ngộ. Thế nhưng chẳng biết Trần Phóng đang nghĩ đến điều gì mà lại không nghe thấy. Thậm chí anh còn né tránh đôi mắt cười của cô, cùng với bóng đêm còn có cảm giác xấu hổ trong lòng đang ập đến.

Dù bố Từ Ngộ có vô trách nhiệm đến đâu, ít nhất cô vẫn có một gia đình hoàn chỉnh và trọn vẹn, tốt hơn bản thân anh rất rất nhiều. Thế nên khi nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Trần Phóng đã nghĩ đó là một lời chế giễu. Nhưng rồi anh bỏ suy nghĩ ấy đi – vừa rồi anh còn tự nói với bản thân rằng mình phải học cách tin tưởng người khác, huống hồ Từ Ngộ cũng không biết chuyện nhà anh, người không biết thì không có tội.

Vẫn là trong hành lang tối tăm đó, hai người chia tay nhau ở tầng trệt. Trần Phóng muốn đưa Từ Ngộ lên lầu nhưng lại bị cô từ chối.

“Nếu bố mẹ mình biết được sẽ la mình mất.” Cô nói.

Trần Phóng chỉ có thể xoay người rời đi.

“Trần Phóng!” Từ Ngộ bỗng nhiên gọi anh lại.

Cô đi lại khó khăn nên vẫy tay ra hiệu cho Trần Phóng đã đi xa một đoạn quay trở lại bên cạnh cô một lần nữa.

Trần Phóng bước đến, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc.

Từ Ngộ đứng cao hơn hai bậc, chiều cao vừa khéo ngang với Trần Phóng, sau đó cô bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, chẳng thèm để ý đến cái chân bị thương của mình mà ngã vào người anh.

Trần Phóng giang tay ra đón lấy cô trong vô thức.

“Cảm ơn cậu đã quan tâm mình.” Cô ôm cổ anh, nói.

Cùng với lời nói nhẹ nhàng của cô, rơi trên cổ anh là cánh môi lành lạnh của thiếu nữ.

“Từ Ngộ…”

“Hửm?”

Từ Ngộ chậm rãi ngẩng đầu lên, cô không cho anh cơ hội nói chuyện, nụ hôn một lần nữa lại rơi xuống môi anh.

Cô mổ môi dưới của Trần Phóng, sau đó vươn đầu lưỡi vào khoang miệng anh. Trong bóng đêm, Trần Phóng cũng hé miệng ra, mặc cho Từ Ngộ càn quét.

“Chiều mai bố mẹ mình không có ở nhà, cậu có thể đi với mình không? Mình muốn ăn bánh kem dâu.”

Sau khi nụ hôn chủ động kia kết thúc, Từ Ngộ nói với anh.

Hầu kết Trần Phóng cuộn lên xuống, ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt cô.

“… Được.” Anh nói. “Còn muốn gì nữa không?”

“Hết rồi.” Nụ cười của cô càng sâu hơn.

Lần này, Từ Ngộ bảo anh đi trước, mãi cho đến nhìn thấy bóng dáng anh khuất dần ở góc đường, cô mới vịn lan can chậm rãi bước lên tầng cao nhất. Vết thương nơi chân lờ mờ nhói đau theo động tác của cô, nhưng trong lòng cô thì lại vô cùng vui sướng, cuốn trôi nỗi phiền muộn mấy ngày qua.

Từ Ngộ lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, bên trong tối đen như mực, không có chút động tĩnh nào.

Bởi vì chỉ có một mình cô ở nhà mà thôi.

Từ Ngộ nằm trên ghế sofa, khui một chai bia. Cô nhìn đèn treo trên trần nhà, hơi bia hòa với ánh đèn làm mờ ánh mắt cô.

“Còn muốn gì nữa không?”

Cô nhớ đến lời Trần Phóng hỏi mình lúc nãy.

Nếu như Trần Phóng có thể đọc được suy nghĩ của người khác, xuyên qua cơ thể bấy nhầy máu thịt, anh nhất định có thể nghe cô nói rằng – “Tôi muốn cậu trở nên mềm yếu, tôi muốn cậu trở nên mềm yếu giống như tôi.”*

Có vậy, tôi mới cảm thấy cân bằng.

Đây là những gì cậu phải bồi thường cho tôi, Trần Phóng.

_____

*Câu nói này được trích từ tác phẩm “Nesnesitelná lehkost bytí” của nhà văn người Séc Milan Kundera. Tại Việt Nam, sách được xuất bản với tựa “Đời nhẹ khôn kham”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.