*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ thái thái thì vui vẻ ra mặt, cười nói với hắn: "Đông Húc, sau này nếu mợ của cháu có chút chuyện gì không rõ, nhất định phải nói cho ông bà ngoại biết, như vậy chúng ta có thể giúp cô ấy." Đương nhiên, lúc này Đông Húc là cháu trai nhất định không thể hẹn hò cùng mợ út được! Bà là bà ngoại, nhất định phải ngăn lại một ít động tác nhỏ của Thanh Nhàn, giữ Mộ gia được yên ổn!
Mộ bí thư đang dưỡng bệnh cũng gật gật đầu, căn bản không biết chuyện giữa Dạ Triệt cùng Cổ Dư, gật đầu cười nói: "Hèn gì......hai người muốn chơi cờ......Thật đúng là một đôi......oan gia." Ông thật vui mừng khi Cổ Dư cùng Dạ Triệt có thể hòa hảo như lúc ban đầu, điều này làm cho ông giống như thấy được tương lai không xa, con cháu Mộ gia một sảnh đầy nhà, gia tộc thịnh vượng.
Vì thế ông ở dưới lầu cùng cháu ngoại, con gái con rể hàn huyên một hồi, liền lên lầu nghỉ ngơi, sắp tới lành bệnh có vẻ vô cùng tốt, tâm lý ứ động đã chậm rãi tiêu tan.
Mà Đông Húc ở dưới lầu lại bị mẹ nổ pháo, phòng khách to như vậy không ngừng vang vọng âm thanh của Mộ Thanh Nhàn, bén nhọn mà chói tai -- "Đông Húc, rốt cuộc con đang làm cái gì?! Không phải quyết định cùng Cổ Dư đi Thái Lan sao? Vì sao lại đột nhiên trở lại? Con đi Thái với cô ấy một ngày thôi cũng tốt! Đừng để lão gia ích kỷ này nghĩ rằng Cổ Dư cùng Dạ Triệt sống với nhau rất ổn......"
Mộ Thanh Vận đang lấy sữa ở tủ lạnh, nghe chị Hai quở trách con trai như vậy, khóe môi cười cong lên vươn đầu nhìn ra phòng khách, liếc mắt đồng tình cùng Đông Húc một cái, nói nói với chị Hai Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, Thanh Nhàn, chị Hai quả nhiên là thanh nhàn, nhàn đến nổi không có việc gì lại đi phá hỏng mối quan hệ giữa Dạ Triệt cùng Cổ Dư! Nhưng mà gần đây em cũng thật thanh nhàn! Nếu chị Hai nhất định phải phá hư mối quan hệ của đôi vợ chồng son này, vậy thứ lỗi khi em xem không vừa mắt, nhất định phải tác hợp cho cặp vợ chồng này! Đông Húc, về phòng nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho dì."
---
Mộ Thanh Vận
Cô có ý bảo Đông Húc ở sô pha hoàn toàn được giải phóng, chính mình thì cầm sữa đi tới nơi này, cười nhìn Mộ Thanh Nhàn đang tức giận giơ chân, "Nghe nói gần đây chị luôn cưỡng bức Đông Húc cùng Cổ Dư xem mặt mai mối, em đây giới thiệu giúp Đông Húc một cô gái, thế nào? Gần đây bên cạnh em có rất nhiều người đẹp, toàn bộ đều độc thân, luôn luôn có một người thích hợp với Đông Húc!"
"Đừng nhiều chuyện! Chị không ăn nổi sự nhiệt tình này của em!" Mộ Thanh Nhàn xoay đầu qua, lạnh lùng trừng mắt nhìn em Ba, lấy tay chỉ chỉ lên lầu, "Quay về phòng ngủ của mình đi! Dưỡng da cho tốt thì mới có đàn ông thích mình, biết không? Gái ế như em đúng là sự sỉ nhục của Mộ gia!"
"Em mời chị tắm nước nóng, đi spa miễn phí." Mộ Thanh Vận lại đi tới cười nói, không tức giận với giọng mỉa mai trào phúng của chị gái, lấy tay chỉ vào mái tóc uốn quăn của Mộ Thanh Nhàn, lại dùng mái tóc này che đi nếp nhăn trên mặt của chị Hai, "Tóc uốn lại phân nhánh hết rồi, tiêm botox trên mặt cũng không được tốt, một to bên nhỏ, chị Hai à hẳn là chị nên đến spa làm đẹp lại, có thể hoàn mỹ hơn. Đêm nay vừa khéo em cũng rảnh, cùng đi đi."
"Không có thời gian!" Mộ Thanh Nhàn xả lại mái tóc của mình, quả quyết từ chối, nhưng bà lại nghe lọt tai những lời này của em gái, quả nhiên lấy tay sờ lên gương mặt được tiêm qua botox của mình, xoa xoa, thật sự rất sợ gương mặt bên lớn bên nhỏ!
Mộ Thanh Vận nhìn bà, biết chị gái mình miệng lưỡi không buông tha người nào, thật ra chính là một đại tiểu thư của Mộ gia có nội tâm đơn giản, tư tưởng nông cạn, cũng không có tâm cơ sâu nặng. Dù sao Mộ gia là nhà quan lại, quyền cao chức trọng, danh gia vọng tộc, Mộ Thanh Nhàn sống suиɠ sướиɠ từ nhỏ, không có biết bao nhiêu mặt lục dục trong đời, chỉ nghiện cãi nhau với người nhà thôi!
"Chị Hai, chị thật sự không đi hả? Lần này miễn phí, em đài thọ, cho dù chị muốn spa loại nào, đều không thành vấn đề." Cô ngồi trên sô pha uống ngụm sữa, hai chân bắt chéo, nhàn nhã mở TV ra xem, cũng có thể nói chuyện theo lẽ thường, "Chị Hai, nói thật, chị có từng nghe Mộ bí thư nhắc tới Thanh Như năm đó rốt cuộc có phải sinh một cặp con gái song sinh hay không?"
"Có vấn đề gì sao?" Quả nhiên Mộ Thanh Nhàn tò mò nhìn lại cô, chớp mắt khó hiểu, "Lão gia ích kỷ đó làm sao nói cho chị biết chuyện này được! Ngoài việc ông ấy không thích Đông Húc nhà chị ra, lại ôm một bụng hận với Mộ Thanh Như! Lần này nhận lại cháu gái Tô Đại Lận, cũng là vì nể mặt Đằng gia!"
"Chị cùng Thanh Như là sinh đôi, em nghĩ rằng chị sẽ có cảm giác, ha ha." Mộ Thanh Vận cười lạnh, quả nhiên bội phục chị Hai có lòng dạ hẹp hòi này đến cực điểm, lại uống ngụm sữa, tiếp tục xem chương trình TV của mình, dùng điều khiển từ xa mà đổi kênh, "Mấy ngày hôm trước em nhìn thấy một cô gái, quả thật không khác cháu gái Đại Lận của chúng ta là mấy. Lúc ấy em chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng thời điểm mới nhìn thấy lần đầu tiên, em còn tưởng đó là Đại Lận!"
"Thật sự tương tự như vậy sao?" Quả nhiên Mộ Thanh Nhàn hứng thú lại đây, ngồi xuống ở một bên sô pha, nghiêng người qua phía em gái, nói nhỏ giọng: "Thật ra năm đó chị không nghe Mộ bí thư nhắc tới Thanh Như có hai đứa con gái sinh đôi. Mộ bí thư tâm tư rất tàn nhẫn! Từ khi đuổi Thanh Như ra khỏi nhà, vốn không quan tâm đến sự sống chết của chị ấy! Làm sao lại biết Thanh Như ở bên ngoài có con hay không! Lúc này nếu không phải Dạ Triệt tự mình đến Cẩm thành tìm kiếm Thanh Như, có lẽ đời này của Mộ bí thư cũng không biết được mình có cháu gái Đại Lận sống tại Cẩm thành! Ông ấy chỉ lo cho bản thân mình thôi!"
"Không phải Đông Húc nhà chị cũng có một người anh em sinh đôi bị chết sao?" Mộ Thanh Vận nghiêng người nhìn qua, khó hiểu nhíu mày, "Như vậy có thể Thanh Như cũng sẽ có một cặp con gái sinh đôi! Nếu không có, vậy loại tình huống này sẽ không được ghi lại trong di truyền học!" Ngày đó ở trạm xe, cô nhìn thấy một cô gái có ngũ quan giống nhau như đúc với Đại Lận xuống trạm, mới xoay người một cái đã không thấy đâu, đi vô cùng vội vàng.
Cho nên cô gọi điện cho cháu gái Đại Lận, hỏi ngày đó có đến trạm xe không, Đại Lận nói không có, thế này mới khiến cô nghi ngờ vô cùng! Trên đời này ngoại trừ sinh đôi ra, thế nhưng lại có hai người có diện mạo tương tự nhau như thế sao?! Ngũ quan của cô gái kia, quả thật giống nhau như đúc với Đại Lận! Cho dù là Đằng Duệ Triết, cũng không có cách nào phân biệt sự khác nhau giữa hai người! Chẳng lẽ là gặp quỷ?
"Được rồi, không thèm nghe chị nói nữa, chị Hai có muốn đi tắm nước nóng miễn phí không, đêm nay làm quyết định đi, mai em sẽ mời miễn phí." Cô vặn thắt lưng đứng lên, buông điều khiển, chuẩn bị lên lầu ngủ, "Có thể đem thêm vài người bạn của chị nữa, dù sao em cũng đem theo vài cô gái qua đó, chúng ta náo nhiệt một trận."
Tóm lại là muốn mai mối, mai mối, lại mai mối, trước để cho Mộ Thanh Nhàn chọn, sau đó lại để cháu trai Đông Húc của cô lựa chọn, để Đông Húc tìm kiếm hạnh phúc của chính mình, không cần phá hỏng tình cảm giữa Dạ Triệt cùng Cổ Dư!
"Chị sẽ đưa bọn họ đi theo, em yên tâm!" Mộ Thanh Nhàn cắn răng trả lời, mặt lạnh ngồi ở sô pha, ưu sầu nhìn thân ảnh của mình trong màn hình TV. Thoạt nhìn hai bên mặt đúng là một lớn một nhỏ, vậy ngày mai bà nhất định sẽ đi! Bởi vì dù có đi hay không, lần này bà cần tiêm botox lại, làm mát xa, hưởng thụ đãi ngộ hơn cả quý tộc hoàng thất! Hơn nữa còn được miễn phí!
---
Bảy ngày du lịch ở Thái Lan đã chấm dứt, Cổ Dư kéo một vali lớn đầy quà cao hứng phấn chấn bay về nước, đúng là thật mong chờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Mộ Dạ Triệt cảm thấy khó chịu khi bị cô ngó lơ!
Ngày đó ở phòng khách sạn tại Thượng Hải, hành động hắn cố ý dùng thân thể che khuất tầm mắt của cô, đem nhốt mình trong thư phòng thật đáng yêu, rất giống nam chính nhảy bài ba con gấu cho nữ chính ở trong phòng -- kongceimaliga, hanjibeiyiso, abagu, omagu, aeigigong......Hai tay giơ lên đầu, giống con gấu đi tới đi lui, đáng yêu lại soái khí. Loại cảm giác này rất giống.
Thật ra cô cũng rất mong chờ Mộ Dạ Triệt có thể nhảy bài ba con gấu cho cô, bỏ đi khuôn mặt tôn nghiêm cùng mặt mũi đàn ông của hắn, nhảy bài ba con gấu cho cô gái mình yêu, đem thân hình to lớn vĩ ngạn kia mà nhảy tới nhảy lui, giống một con gấu nhỏ. Sau đó chọc cô cười ha ha, nhào vào trong lòng hắn.
Nhưng mà, sau khi xuống máy bay cô chưa bỏ ý định tìm rồi lại tìm, vẫn như cũ không có nhìn thấy hắn đến sân bay đón cô! Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng cô không bao giờ quay lại nữa sao?
Nếu cô thật sự quyết định không trở về từ Thái Lan, vậy sẽ không giải hòa cùng hắn lúc ở trên máy bay, lại càng không cùng hắn đi dạo phố ở Thượng Hải! Thật ra từ cái ngày cùng hắn ôm nhau mà ngủ ở Thượng Hải kia, cô ở Thái Lan thật sự rất nhớ hắn!
"Torn, đừng nhìn nữa, thiếu gia sẽ không đến đón, công việc của ngài ấy vẫn bề bộn nhiều việc." Thị Na ở bên cạnh dùng bả vai đụng đụng cô, để cô đẩy đống hành lý thật lớn kia của mình, toàn tâm toàn ý đi ra khỏi đám người chật chội này, "Bạn ở biệt thự ven biển giúp tôi lái xe lại đây, chị kéo hành lý về biệt thự ven biển trước, hay là Mộ gia trước?"
Cổ Dư nghĩ nghĩ rồi nói: "Đưa cô về biệt thự ven biển trước đi, sau đó lại về Mộ gia." Bởi vì hai người cũng không có xung đột, bên kia gần hơn thì về trước! Cô thuận tiện xem Lâm Tiêm Tiêm còn ở biệt thự ven biển không! Đây là bước đầu tiên cần làm khi cô cùng Dạ Triệt bắt đầu lại lần nữa -- cắt đứt mọi liên quan đến Lâm Tiêm Tiêm, không cần dây dưa không rõ!
"Ừ! Chúng ta xuất phát thôi!" Thế này Thị Na mới phụ giúp đẩy hành lý đi về phía trước, kêu to vui sướng, chúc mừng chính mình tốt cuộc cũng về nước!
Nhưng mà khi ba người kéo một đống hành lý lớn trở lại biệt thự ven biển, Cổ Dư mệt mỏi lại nhìn thấy mấy người hầu lại thần bí kéo Thị Na qua một bên, đem chuyện gần đây mà kể cho Thị Na nghe: "Thị Na, trong vòng một tuần cô không ở đây, biệt thự đã xảy ra một chuyện thật lớn! Lâm Tiêm Tiêm kia rất đẹp mặt a, thế nhưng lại trực tiếp cởi sạch quần áo ở trong phòng khách! Lúc ấy ở phòng khách, ngoài thiếu gia, còn có vài người làm chúng tôi, cùng với quản gia và nam giúp việc ở ngoài cửa, mọi người đều có mặt, nhưng Lâm Tiêm Tiêm này đi xuống lầu, thấy thiếu gia đến đây xem cô ta, trực tiếp cởi sạch quần áo......"
"Sau đó thì sao?" Thị Na giật cả mình, vội vàng quay đầu nhìn Cổ Dư ở phía sau, biết chị Cổ Dư cũng nghe thấy được những lời vừa rồi.
Chỉ thấy sắc mặt Cổ Dư khẽ biến, thần sắc cũng rất trấn tĩnh, đôi mắt to lạnh lùng nhìn chằm chằm căn biệt thự ở trước mặt mình, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt! Bởi vì giờ phút này tâm của cô cũng không bình tĩnh như bề ngoài vậy, mà là từng đợt sóng cuồn cuộn, xẹt qua từng đợt đau đớn như kim châm! Thì ra Mộ Dạ Triệt cũng không có đuổi Lâm Tiêm Tiêm đi, Lâm Tiêm Tiêm vẫn ở lại biệt thự như cũ! Khiến cô cảm thấy rất thất vọng!
"Thị Na, cô ngốc à!" Nhóm người làm lại vội vàng kéo Thị Na qua, thúc thúc cô, tiếp tục tám chuyện, khẩn cấp nói cho Thị Na nghe: "Đàn ông nhìn thấy phụ nữ cởi sạch quần áo đương nhiên sẽ xúc động! Lúc ấy Mộ thiếu gia lập tức để Lâm Tiêm Tiêm nằm lên bàn ăn, để cho cô ta mở thân thể ra hầu hạ mình, chính ngài ấy lại không có cởϊ qυầи áo, trực tiếp ngay tại bàn cơm mà làm luôn Lâm Tiêm Tiêm không biết xấu hổ kia......Cái gì nhỉ, lúc ấy Lâm Tiêm Tiêm kêu rên rất lớn, kêu đến nổi chúng tôi cũng xấu hổ, không nghĩ tới cô gái này dâʍ ɭσạи đến như vậy......"
Lâm Tiêm Tiêm
Oành!
Hành lý trong tay Cổ Dư lập tức rớt xuống đất, phát ra một tiếng rơi nặng nề, sợ tới mức các cô người làm đang tám chuyện phải quay đầu, nhìn cô gái có sắc mặt tái nhợt cao gầy có vẻ quen mắt này, "Thị Na, cô ấy là ai vậy?" Bọn họ ngừng tám chuyện, mà là sau khi hưng phấn kể chuyện xong, thế này mới phát hiện Cổ Dư đứng phía sau Thị Na, một cô gái xinh đẹp nhìn có chút quen mắt.
"Chị Cổ Dư!" Thị Na vội vàng đẩy các cô ra chạy tới phía Cổ Dư! Bởi vì hành lý này không phải là Cổ Dư tức giận ném xuống đất, mà là Cổ Dư không cẩn thận để hành lý từ trong tay rớt xuống! Sắc mặt của Cổ Dư thật sự tái nhợt, so với giấy còn trong suốt hơn! Mà trên gương mặt bình tĩnh kia lại rõ ràng có hai hàng lệ đang chớp động, đôi mắt mèo ướŧ áŧ lẳng lặng nhìn căn biệt thự này, giống như là chuyện gì cũng đều chưa từng xảy ra, chính là lẳng lặng mà đứng, nhưng đây là lần đầu tiên Thị Na thấy Cổ Dư tùy tiện rơi lệ, sợ tới mức lòng của cô đột nhiên cũng nhói đau, vội vã chạy tới phía Cổ Dư.
Cổ Dư
"Chị Cổ Dư." Cô sợ tới mức cũng không dám lên tiếng, đi vài bước đến gần Cổ Dư, cũng không dám đụng vào cô, cô sợ chỉ đụng vào một chút, Cổ Dư giả bộ bình tĩnh sẽ tan thành mây khói, cõi lòng tan nát không còn một mảnh! Bởi vì cô cùng Tuấn Sinh biết rõ ràng nhất giữa Cổ Dư cùng thiếu gia đã xảy ra chuyện gì, thiếu gia lại cho Cổ Dư hứa hẹn khi ở Thượng Hải, Cổ Dư ở Thái Lan thì vẫn muốn trở về gặp thiếu gia, quyết định sau khi giải sầu lại bắt đầu một lần nữa! Mà chuyện thiếu gia làm đối với Lâm Tiêm Tiêm lại khiến cho cô cảm thấy khiếp sợ, cũng khiến cho Cổ Dư vừa về nước khiếp sợ, như bị dao phay lăng trì!
Làm sao thiếu gia sau khi hứa hẹn bắt đầu lại lần nữa với Cổ Dư ở Thượng Hải, lại trực tiếp lên giường cùng Lâm Tiêm Tiêm ở trước mặt tất cả mọi người?! Tuy rằng hai người làm loại chuyện này trên bàn cơm trong phòng khách, người bị hao tổn thanh danh là Lâm Tiêm Tiêm, khiến cho cô ta trở thành dâm phụ mà ai làm chồng cũng được, mà thiếu gia có nghĩ tới hay không, Cổ Dư sau khi nghe được chuyện này sẽ nghĩ như thế nào?
Thiếu gia dùng loại phương thức thô bạo này để nhục nhã Lâm Tiêm Tiêm, mà Lâm Tiêm Tiêm vẫn như cũ là người phụ nữ của hắn! Điều này đã trở thành chuyện thật vĩnh viễn không thay đổi được!
"Thị Na, cô còn muốn nghe tiếp không? Bình thường cô thích nhất là thu thập mấy tin tức này mà? Nếu không muốn nghe, chúng tôi đi làm việc đây, dâm phụ Lâm Tiêm Tiêm kia còn chờ chúng tôi hầu hạ!" Mấy cô giúp việc hoàn toàn không hứng thú với Cổ Dư xa lạ lắm, liếc nhìn cô một cái cũng như không, lại vỗ vỗ bả vai của Thị Na mà tiếp tục cười nói: "Nói cho cô biết, cha của cô lần này cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến, kiên quyết yêu cầu nghỉ việc không phục vụ ả dâm phụ kia. Thị Na cô không biết đâu, lúc ấy tôi thấy cô ta mở lớn hai cặp đùi ra như vậy, gắt gao kẹp lấy hông của thiếu gia, chỉ biết cô ta chẳng phải trinh tiết liệt nữ gì, cô ta sớm đã trông ngóng thiếu gia ân ái cùng mình trước mặt mọi người để nói cho mọi người biết cô ta chính là dâm phụ, cái này làm cho cô ta được như mong muốn. Ha ha."
"Hồng Hồng, thì ra là cô nhìn lén nha." Nữ giúp việc bên cạnh che miệng không ngừng cười khanh khách, căn bản không biết sắc mặt của Cổ Dư ở bên cạnh càng ngày càng trắng, tiếp tục cười đùa đến nghiện --
"Lúc ấy thiếu gia không có lệnh cho chúng ta rời đi, không phải là để chúng ta đứng ở đó nghe thôi sao, tôi ở gần nhất không cẩn thận thấy được, vừa vặn nhìn thấy cô ta dạng mở đùi ra, nóng tình quá, tôi sợ tới mức không dám hít thở, sợ thiếu gia tức giận, cũng sợ chính mình lại nhìn thấy, nói thật, cô ta cũng thật sự dám kêu thành tiếng, kêu rên lớn như vậy, khiến cho chúng tôi nghe được cũng thật khó xử. Rất không biết xấu hổ!"
"Được rồi! Mọi người trở về làm việc đi! Đừng tám chuyện nữa!" Thị Na bị các cô vây quanh ra sức đẩy bọn họ ra, không muốn nghe tin tức chấn động này nữa, để bọn họ đi làm việc, nghĩ tới Cổ Dư ở bên này.
Nhưng Cổ Dư sớm đã nâng hành lý lên một lần nữa, kéo đi trở về, bóng dáng tiêm gầy thoạt nhìn thật bình tĩnh, đi trên con đường nhỏ hóng gió biển.
"Chị Cổ Dư, không phải là chị đi về đó chứ?" Thị Na vội vàng lái xe đuổi theo, giúp cô nâng hành lý lên xe, bỗng nhiên cảm thấy thật có lỗi với Cổ tiểu thư, để cô trải qua hai lần sống không bằng chết ở trong này! Lúc này đây cô cũng không dự đoán được thiếu gia không có đuổi cổ Lâm Tiêm Tiêm ra khỏi biệt thự, ngược lại còn ân ái ở phòng khách, quan hệ càng gần từng bước, mà một cảnh từ hôn ở trước mặt mọi người trong cục cảnh sát kia, ký ức đó vẫn còn mới mẻ trong lòng mọi người!
"Chị Torn?" Cô không nghĩ lại nhìn thấy dáng vẻ tro tàn của Cổ Dư! Lần đó Torn chính là như vậy, nằm ngủ, gương mặt lại tiều tụy, sắc mặt tro tàn, khiến người ta nhìn trong lòng cảm thấy thật là khó chịu.
"Đưa tôi về Mộ gia đi." Cổ Dư im lặng ngồi ở bên cạnh cô, trên mặt sớm đã không còn nước mắt, biểu tình thật bình tĩnh, "Đừng nói cho bất kì ai, tôi đã tới nơi này."
"Vâng."
Kéo vali hành lý lớn quay lại Mộ gia, Mộ bí thư cùng Mộ thái thái cười híp mắt chào đón cô, vô cùng vui mừng vì những món quà cô mua cho hai người từ Thái Lan, trong nhà tràn ngập tiếng cười.
"Cổ Dư, bay về......mệt không?" Mộ bí thư để người hầu thu dọn những món quà mà con dâu mua về cho mình, thật thích, trên nét mặt già nua che kín tươi cười từ ái, tiếng nói cũng khôi phục vẻ hùng hậu ngày xưa của mình, "Nghe nói....... con cùng Dạ Triệt lần này....... nghỉ ngơi ở Thượng Hải, ba rất vui. Chỉ cần...... hai người hòa hảo, là ba yên tâm."
"Vâng." Cổ Dư cười gật gật đầu, lại đưa một món quà cho Đông Húc đứng ở cầu thang, đôi mắt mèo trong suốt cười tủm tỉm: "Tuy rằng lần này anh cho tôi leo cây, nhưng tôi còn có lương tâm, tặng anh một món quà. Này, này......"
Cô cười khẽ mở hộp quà ra, vì Đông Húc mà cố ý lựa chọn chiếc cà vạt này, tạo bất ngờ. Chiếc cà vạt này thật sang quý, công chế tạo rất tỉ mỉ, mất của cô rất nhiều tiền, nhưng cô lại cảm thấy đáng giá.
"Oa, cà vạt thật đẹp." Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận đều phát ra tiếng kêu sợ hãi, tranh nhau chạm vào, "Cổ Dư, có phải cũng mua cho Dạ Triệt cà vạt phải không? Nhìn thật là đẹp mắt! Chất liệu sờ lên còn muốn mềm và tốt hơn cả khăn quàng cổ của chúng ta!"
"Cổ Dư...... thật tinh mắt!" Mộ bí thư lại giơ ngón tay cái lên với cô, cao giọng cười.
Vì thế người một nhà lại hoan hô cười nói, hòa thuận vui vẻ.
Đông Húc nhận quà của Cổ Dư, cong môi cười tà mị với cô, "Hòa hảo cùng Dạ Triệt sao?" Nếu không phải Dạ Triệt hứa hẹn, muốn cùng Cổ Dư thử lại lần nữa, làm sao hắn lại cho cô leo cây? Chỉ cần Cổ Dư cho rằng đáng giá, hắn tuyệt đối không tùy tiện đưa cô đi xa tha hương!
Ánh mắt Cổ Dư chợt lóe, cười nói: "Anh không ngại đeo cùng một chiếc cà vạt với Dạ Triệt chứ? Thật ra lần này quả thật tôi cũng mua tặng cho Dạ Triệt một cái cà vạt, nhưng mà kiểu dáng cùng màu sắc khác nhau, chỉ có chất liệu lại giống. Đợi anh ấy tan làm trở về, tôi để anh ấy đeo thử, nhìn xem hai người ai đeo đẹp hơn! Ha ha ~"
"Cậu đã tan làm
rồi." Đông Húc lại cong môi cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào gương mặt cười của cô, bàn tay thì cầm hộp quà, tỏ vẻ rất thích chiếc cà vạt này, "Nhưng mà cậu đang xử lý chút việc riêng của mình, gần đây vẫn bộn bề nhiều việc, chưa từng về nhà. Hôm nay cậu có đến sân bay đón cô không?"
Cổ Dư lấy tay hất hất sợ tóc bên vành tai của mình, tiếp tục cười nói: "Không có, tôi bay qua Thái một tuần, anh ấy vẫn biết hành tung của tôi. Vài giờ trước anh ấy tự mình đến sân bay đón tôi, nhưng lại có chút việc, không thể không để tôi về nhà một mình."
Đông Húc lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt trầm tĩnh như nước, nhìn gương mặt tươi cười của cô, lại đột nhiên lo lắng một chút, trầm giọng bóc trần lời nói dối của cô: "Mà vài ngày nay, người ấy đang ở Singapore. Chiều nay mới bay về Cẩm thành, muộn hơn so với cô một giờ. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng luôn luôn đi lướt qua nhau?"
Mộ Dạ Triệt vui giận không để lộ sắc mặt này rốt cuộc đang làm gì! Chẳng lẽ không phải vì cậu yêu Cổ Dư, mới đi sân bay đuổi theo cô ấy sao?! Đừng nói với tôi, Dạ Triệt cậu là vì áy náy cùng trách nhiệm mới giữ lại bước chân của Cổ Dư, lại lần nữa cho Cổ Dư một hứa hẹn không thể thực hiện được?! Chính là tạm thời giữ cô ấy lại sao?!
Cổ Dư hơi hơi sửng sốt, nhíu mày, thế này mới phát hiện thì ra Đông Húc đang thử mình!
"Ha ha, thì ra là vậy." Cô phất phất mặt mình, vừa cười ha ha, cũng không trả lời vấn đề của Đông Húc, xoay người chạy về nhà ăn, "Ôi chao, chị Trương nấu đồ ăn thật là thơm, đứng ở cửa cũng ngửi thấy được. Lần này em cùng Dạ Triệt có lộc ăn rồi, rốt cuộc cũng có thể ăn được đồ ăn do chị Trương làm......"
Cũng dùng đũa gắp một miếng thức ăn nhét vào miệng, đầu tiên gắp một món, sau đó món nào cũng đụng đũa, bỏ vào cái bát của mình, trước mắt giữ lại cho mình, chọc Mộ bí thư cùng mọi người đang ngồi trên bàn cười ha ha, điều tiết không khí gia đình thật sự rất khá.
Phía sau, giúp việc báo lại, thiếu gia đã quay về, "Lão gia, thiếu gia đã trở lại." Thì ra Mộ Dạ Triệt vừa xuống sân bay đã vào cửa, thân hình thon dài vĩ ngạn đang cởϊ áσ khoác, đổi dép lê.
Cổ Dư đang dùng bữa lập tức cắn phải chiếc đũa, một tiếng "Răng rắc", thiếu chút nữa cắn nát răng nanh của mình, rõ ràng là có phản ứng với việc Mộ Dạ Triệt về nhà! Cô vội vàng nhìn trái phải xung quanh mà cười cười với mọi người, chỉ chỉ vào miệng mình, tỏ vẻ cắn phải sạn, cần vào phòng bếp nhổ ra, sau đó đẩy ghế dựa ra chạy vào phòng bếp.
"Ừ, mau để cho......thiếu gia......lại đây dùng cơm." Mộ bí thư ngồi trên bàn lên tiếng hùng hậu vui sướng cười nói, khí sắc trên nét mặt già nua vô cùng tốt, "Đem món quà......Cổ Dư mua cho Dạ Triệt ra đây, rất được đó."
"Vâng, lão gia."
Vì thế khi Mộ Dạ Triệt đổi dép lê đi vào nhà ăn, con ngươi thâm hắc quét về bàn ăn phía trước, hắn không có nhìn thấy Cổ Dư về nước, chỉ nhìn thấy toàn bộ người nhà dùng ánh mắt vui sướng nhìn hắn, chúc mừng hắn cùng Cổ Dư rốt cuộc nhìn rõ lòng mình, có thêm ân ái!
Toàn bộ bầu không khí ở Mộ gia cũng tràn đầy sức sống, hòa thuận vui vẻ!
---
truyenwiki1.com 11/12/2020.