(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghĩ đến đây, Hà Tuyết Đình như mở được lời, liến thoắng kể: “Đại sư, ngài không biết đâu, hồi học đại học, Tần Thái thật sự khổ sở lắm. Học không hết các môn, tham gia không ngớt hoạt động, rồi nào là viết báo cáo hoạt động và bài tập về nhà, thi hết chứng chỉ này đến chứng chỉ khác và đủ loại bằng cấp... Thế mà mệt mỏi suốt bốn năm, tốt nghiệp xong vẫn chỉ là tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội.”
Hà Tuyết Đình cảm thán: “Tần Thái dù là cử nhân tốt nghiệp ưu tú của trường đại học 985, nhưng khi đi làm rồi cũng không có phút rảnh rỗi. Ngày nào cũng làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, gần như mỗi ngày đều bào mòn sức lực, mà kết quả cuối cùng là cố gắng cả chục năm, đến lúc mua được căn nhà ở thành phố lớn thì cũng chỉ trả nổi tiền đặt cọc, mỗi tháng còn phải trả góp...”
“Chậc chậc, nghĩ đến cảnh phải đầu thai để sống cuộc đời quỷ quái như thế, tôi không chịu nổi.”
Hà Tuyết Đình thở dài rồi nghiêm túc nói, “Theo tôi thấy, sống kiểu đó còn chẳng tự do bằng làm quỷ. Dù sao thì tôi cũng chẳng có cảm giác đói hay mệt, không cần ăn uống, cũng chẳng phải mua nhà, ngày ngày tự do thoải mái, thật tuyệt biết bao.”
“Đại sư, ngài nói có đúng không?”
Nói đến đây, Hà Tuyết Đình như quên mất nỗi sợ hãi đối với Lương An Vãn, còn nghiêng đầu hỏi, như muốn tìm sự đồng tình từ nàng.
Lương An Vãn im lặng.
Dù bản thân chưa trải qua những điều này, nàng cũng biết từ ký ức của chủ nhân trước rằng những gì Hà Tuyết Đình nói không sai.
Ít nhất thì đối với 80% người trong nước, đó đều là những việc họ phải trải qua.
Còn lại 20% là những người sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù cả đời không làm gì cũng đủ để tiêu xài thoải mái.
Lương An Vãn xoa xoa trán, hơi đau đầu: “Vậy là cô đã suy nghĩ kỹ, quyết định không đầu thai?”
Hà Tuyết Đình len lén liếc nhìn sắc mặt Lương An Vãn, thấy nàng không có vẻ gì giận dữ thì co người lại và gật đầu.
Cô ta cẩn trọng nhìn Lương An Vãn, sợ nàng chỉ cần vung tay là khiến cô tan biến thành mây khói.
Dù sao, đối với những linh hồn bình thường, chỉ có hai con đường là siêu độ hoặc hồn diệt.
Cô ta đã từ chối con đường đầu tiên, nếu Lương An Vãn thẳng tay đưa cô về cõi chết thì chẳng phải kết thúc rồi sao?
Lương An Vãn nhận thấy hành động của cô ta, bật cười nói: “Cô sợ gì, tôi sẽ không đánh chết cô đâu.”
Hà Tuyết Đình không phải là ác quỷ cần phải tiêu diệt, ngược lại, trên người cô còn có công đức.
Nếu Lương An Vãn thẳng tay giết cô, ngược lại sẽ rước họa vào thân, thành ra làm việc xấu.
Đương nhiên nàng không thể làm chuyện như vậy.
“Vậy sau này cô định làm gì?” Lương An Vãn nhìn Hà Tuyết Đình có vẻ có chủ kiến, liền hỏi thẳng.
Hà Tuyết Đình ngẫm nghĩ một hồi, rồi mới ngập ngừng nhìn về phía Lương An Vãn, dò hỏi: “Tôi có thể theo ngài được không?”
Như sợ Lương An Vãn từ chối, cô ta vội vàng giải thích thêm: “Tôi không muốn đầu thai, lại không có mộ phần, đành phải lang thang khắp nơi. Nếu chẳng may dọa phải người ta, e là sẽ gây ra họa. Nhưng đại sư, pháp lực của ngài cao cường, chắc sẽ không bị ảnh hưởng. Đại sư cứ yên tâm, tôi theo ngài không phải để ăn bám, tôi sẽ cố gắng giúp ngài làm việc!”
Lương An Vãn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng trước ánh mắt rực rỡ của Hà Tuyết Đình, nàng gật đầu đồng ý: “Được, vậy trước mắt cô cứ đi theo tôi. Sau này nếu có nơi nào tốt hơn, cô cũng không cần phải ở lại.”
Hà Tuyết Đình mù mờ gãi đầu: “Còn có nơi nào tốt hơn sao?”
Lương An Vãn xoa cằm, nói nhẹ nhàng: “Làm quan ở Địa phủ thì sao?”
Trong trí nhớ của nàng, nhiều chức quan ở Địa phủ là do những linh hồn có công đức, biểu hiện tốt và không muốn đầu thai đảm nhiệm.
Tình cờ, Hà Tuyết Đình lại đáp ứng đủ các điều kiện này.
Chỉ tiếc là hiện tại Lương An Vãn không có cách nào liên lạc với Địa phủ, nên việc này phải đợi có cơ hội sau.
Nghe vậy, Hà Tuyết Đình há hốc miệng, trong mắt ánh lên vẻ mông lung: “...Đại sư, chức quan ở Địa phủ là biên chế phải không, hình như là phải thi mới vào được?”
“Nhưng tôi không biết chữ mà.”
Lương An Vãn: “?”
“Trước khi chết chẳng phải cô là tiểu thư nhà giàu sao?”
Hà Tuyết Đình hơi xấu hổ: “Đúng là vậy, nhưng tôi chết lâu rồi, những gì từng học giờ quên gần hết. Hơn nữa thời đại đã đổi mới gần trăm năm, chữ Hán cũng thay đổi nhiều, tôi...”
Lương An Vãn mặt đơ, tổng kết: “Vậy là bây giờ cô là người mù chữ?”
Hà Tuyết Đình cắn môi, hơi ngượng ngùng gật đầu.
Hồi Tần Thái còn học tiểu học, cô từng ngồi bên cạnh xem, vốn cũng định học theo.
Nhưng những kiến thức trong sách giống như mấy con nòng nọc, cứ nhảy nhót qua lại trên trang giấy, chẳng mấy chốc đã khiến Hà Tuyết Đình hoa mắt.
Mỗi lần cô hạ quyết tâm học, thì nửa tiếng sau lại lăn ra ngủ.
Cô nghi ngờ có phải sách của Tần Thái bị yểm bùa, chỉ cho phép con người học, còn linh hồn thì không học nổi.
Hà Tuyết Đình giải thích những điều này với Lương An Vãn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");