(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lương An Vãn vừa bước xuống xe, Tô Triết Phong đã đứng chờ sẵn ở cửa, vội vàng tiến lên: "Cô là Thanh Hư Đạo Quân, đúng không? Thật phiền cô phải chạy một chuyến. Chỉ cần cô chữa khỏi cho con trai tôi, tôi sẽ trả một triệu nhân dân tệ tiền thù lao."
"...Được rồi." Lương An Vãn khẽ khựng lại, một thoáng ngẩn ngơ, rồi gật đầu đáp: "Ông yên tâm."
Không hổ danh là đại gia, quả nhiên rất hào phóng!
Cô thầm cảm thán, rồi nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt lướt qua ngôi biệt thự lộng lẫy, hỏi: "Cậu Tô Cẩn Triều đang ở đâu?"
Tô Triết Phong dẫn đường, bước chân vội vàng. Vài phút sau, ông dừng lại trước một cánh cửa: "Đại sư, Cẩn Triều ở bên trong."
Lương An Vãn gật đầu, tiến lên, đặt tay lên tay nắm cửa. Cô nhẹ xoay, tiếng lẫy khóa vang lên, và cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
Cô đẩy cửa, nhìn vào trong, rồi ngay lập tức sắc mặt thay đổi, nhanh chóng đóng cửa lại với một tiếng "cạch".
Tô Triết Phong còn chưa kịp thắc mắc, đã nghe giọng nói lạnh băng của cô vang lên: "Trong nửa giờ qua, có ai vào căn phòng này không?"
Tô Triết Phong lắc đầu: "Không có, chỉ một tiếng trước, một người giúp việc vào chụp một tấm ảnh."
Nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, giọng nói trầm ổn: "Tôi sẽ vào một mình. Mọi người chờ ở ngoài, cho đến khi tôi mở cửa, không ai được động vào cánh cửa này!"
Nói xong, cô mở cửa vừa đủ để mình bước vào, rồi lập tức đóng chặt lại từ bên trong, không cho Tô Triết Phong kịp phản ứng.
"Chuyện này là sao?" Tô Triết Phong không hiểu nổi, lẩm bẩm: "Cô ấy đang làm trò gì vậy?"
Trợ lý cũng chẳng hiểu nổi, lúng túng nói: "Nhưng nếu đại sư đã nói như vậy, tiên sinh, chúng ta cứ chờ xem sao."
Bên trong căn phòng, sắc mặt của Lương An Vãn trở nên tái xanh.
Đôi mắt cô hoàn toàn chuyển sang màu xanh lam, ánh sáng u ám kỳ lạ phát ra, xoay chuyển như dòng chảy trong hốc mắt.
Sau khi mở Thiên Nhãn, Lương An Vãn nhìn thấy rõ những dải khí đen dày đặc tràn ngập khắp căn phòng, tựa như những sợi tơ nhện đan thành một tấm lưới khổng lồ, bao phủ toàn bộ không gian.
Người thường nếu ở trong phòng này quá lâu chắc chắn sẽ cảm thấy khó thở.
Nếu thời gian ở lâu hơn, thậm chí tính mạng cũng sẽ bị đe dọa!
Đây chính là lý do vì sao Lương An Vãn hỏi kỹ xem có ai đã vào phòng hay chưa, và cũng vì sao cô kiên quyết ngăn không cho Tô Triết Phong bước vào.
Cắn chặt răng, cô đẩy lùi những sợi khí đen chắn trước mắt, bước vài bước về phía trước, đến khi chiếc giường lớn mờ mờ hiện ra trong tầm nhìn.
Lương An Vãn nheo mắt đầy nguy hiểm, rõ ràng nghe được tiếng thở nặng nề của Tô Cẩn Triều cùng những tiếng thì thầm bí ẩn vang lên đâu đây.
Càng tiến lại gần, cô càng cảm nhận được luồng nhiệt khủng khiếp phát ra từ cơ thể cậu.
Một thoáng sững sờ, Lương An Vãn lảo đảo lùi lại một bước, không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Trước mắt cô là một chàng thiếu niên đã gầy trơ xương nằm trên giường, cơ thể chỉ còn như một bộ khung xương mỏng manh. Trên người cậu, một nữ quỷ tóc đen dài mượt mà buông xõa phủ kín chiếc giường, mái tóc đen bóng tựa một đóa hồng nở rộ, vừa mê hoặc vừa đáng sợ.
Thân thể nữ quỷ nhấp nhô lên xuống, đôi môi đỏ tươi chết chóc bám chặt lấy môi của thiếu niên, nhịp nhàng mút lấy không ngừng.
Tô Cẩn Triều nhắm nghiền mắt, khuôn mặt đỏ ửng bất thường, mồ hôi túa ra đầm đìa. Khi đôi môi của nữ quỷ tạm rời khỏi cậu, từ môi cậu thoát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt, như một lời than thở bi thương trước việc tinh khí của mình bị rút cạn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");