(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mẹ, em trai con sao rồi?” [Thi Cử Luôn Đỗ] vừa chạy vội về phía mẹ, gương mặt lộ rõ sự bàng hoàng.
Mẹ cô khựng lại, lúc này mới nhận ra con gái đã về đến nhà.
Bà vội tắt điện thoại, kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Sáng hôm qua, Tiểu An làm xong bài tập sớm, liền lấy điện thoại ra chơi game. Lúc mẹ gọi nó xuống ăn trưa, nó bảo game không thể tạm dừng, lát nữa mới ăn. Mẹ không nhịn được đã mắng nó mấy câu, thế là nó giận, xách cặp bỏ đi luôn…”
“Mẹ cũng chẳng hiểu game gì mà không dừng lại được, có trò chơi nào quan trọng hơn ăn cơm sao?”
Mẹ cô vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào: “Lúc đầu mẹ nghĩ nó giận dỗi thôi, không để tâm. Nhưng đến tối rồi mà Tiểu An vẫn chưa về. Bố con và mẹ đã tìm suốt cả đêm mà không thấy. Định báo cảnh sát thì họ nói chưa đủ 24 tiếng nên không nhận báo án. Con ơi, bây giờ phải làm sao đây?”
[Thi Cử Luôn Đỗ] ngơ ngác, thì thầm như tự nói với chính mình: “Tiểu An lúc nào cũng ngoan ngoãn mà, sao lại thế này được…”
“Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, lúc đó mẹ đã không mắng nó. Thằng bé đúng là làm mẹ muốn đứt hơi mà!” Mẹ cô ôm ngực, tiếng khóc ngắt quãng, không dứt.
Đúng lúc này, một người đàn ông đẩy cửa bước vào, dáng vẻ mệt mỏi.
Mẹ cô lập tức lao tới: “Có tìm thấy Tiểu An không?”
Người đàn ông lắc đầu, đôi lông mày nhíu chặt như hình chữ "xuyên" (川), trên người toát ra vẻ đau buồn: “Không thấy. Anh đã đến nhà tất cả bạn bè thân thiết của nó mà vẫn không có tin tức gì…”
Ông ôm lấy mẹ cô, vỗ nhẹ vào lưng bà, giọng trầm nặng trấn an: “Đừng lo, anh đã báo cảnh sát rồi. Chắc chắn họ sẽ giúp chúng ta tìm thấy nó.”
[Thi Cử Luôn Đỗ] đột nhiên như nhớ ra điều gì, dứt khoát nói: “Bố mẹ đừng lo! Con biết ai có thể tìm được em trai!”
Nói xong, cô không đợi bố mẹ phản ứng mà nhìn ngay vào màn hình điện thoại, khẩn cầu: “Streamer, bạn đã đoán được em trai tôi mất tích, vậy chắc chắn cũng biết được em trai em đang ở đâu, đúng không?”
“Streamer, chỉ cần bạn tìm được em trai, bao nhiêu tiền quẻ tôi cũng sẵn lòng trả!” Nghĩ đến việc em trai có thể đang gặp nguy hiểm, ánh mắt [Thi Cử Luôn Đỗ] đầy vẻ hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt, trông cực kỳ khó coi.
“Không cần trả thêm đâu. Chưởng Trung Minh Ngọc mà bạn thanh toán là đủ rồi.” Lương An Vãn nhẹ nhàng trấn an: “Yên tâm, tôi biết em trai bạn ở đâu.”
[Thi Cử Luôn Đỗ] vội tháo tai nghe, để lời của Lương An Vãn vang lên trong phòng khách. Tiếng nói vừa dứt, bố mẹ cô liền bị thu hút.
Mẹ cô kinh ngạc ngẩng lên, căng thẳng siết chặt tay: “Con gái, con đang làm gì vậy?”
Bà nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lương An Vãn qua màn hình, lo lắng liệu con gái mình có bị lừa không.
Thấy vậy, [Thi Cử Luôn Đỗ] vội giải thích: “Mẹ, mẹ đừng lo. Đây là một streamer chuyên xem bói cực kỳ giỏi trên mạng. Cô ấy có thể giúp chúng ta tìm em trai.”
Bố mẹ cô nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Không bàn đến việc bói toán có đáng tin hay không, nhưng chỉ nhìn vào vẻ ngoài trẻ trung của Lương An Vãn, hai người đã cảm thấy khó mà tin nổi cô gái này có khả năng như vậy.
Trong lòng cả hai dấy lên chút lo ngại. Tuy nhiên, thấy con gái đặt hết niềm tin vào cô gái này, hơn nữa trong lúc đường cùng cũng không biết tìm đâu ra cách khác, họ đành im lặng, không ngăn cản.
“Cứ xem như bắt được một cơ hội cuối cùng, biết đâu lại hiệu quả?”
Nghĩ vậy, mẹ cô nhìn màn hình với ánh mắt đầy hy vọng, cố gắng dẹp đi nghi ngờ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");