(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu như Thạch Dũng Sinh chỉ đơn thuần bị teo cơ thì Tần Dược trực tiếp làm cho đối phương một tấm bùa là có thể tiêu trừ.
Nhưng mà, trên người hắn còn có Thiên Đạo áp bách, mang theo tai ương.
Báo ứng của Thiên Đạo.
Nếu như Tần Dược giúp Thạch Dũng Sinh, chẳng khác nào tiếp tay cho phần nghiệt này.
Nếu như là đại sư bình thường thì tuyệt đối sẽ không làm.
Nhưng mà Tần Dược trùng hợp chính là đang tu luyện Đạo Thiên Bí Điển, lấy trộm thiên cơ.
Trên người Thạch Dũng Sinh có thiên cơ áp bách, đối với Tần Dược mà nói thì giống như là một cái Thập Toàn Đại Bổ Hoàn vậy.
Tần Dược gật gật đầu.
“Có thể! Nhưng mà còn có yêu cầu khác.”
Thạch Dũng Sinh lập tức kích động, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Tôi đều đồng ý với cậu!” Tần Dược cười một tiếng. Chỉ chỉ vào thư ký của hắn.
“Nếu như ông đã từ bỏ Dược Nghiệp Vĩnh Sinh, thư ký Địch bồi ở bên cạnh ông thì thật là đáng tiếc! Tôi hi vọng hắn có thể phụ tá tôi, tiếp quản cổ phần của Dược Nghiệp Vĩnh Sinh.”
“Chuyện này…”
Thạch Dũng Sinh nghe nói như thế, hắn muốn quay đầu nhìn Địch Tân Nhân, nhưng mà động tác của hắn lại cứng ngắc, không cách nào di động.
Địch Tân Nhân vội vàng đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống.
“Ông chủ!”
Thạch Dũng Sinh nhìn hắn, nhưng mà ngoài miệng lại đang nói chuyện với Tần Dược, “Tần đại sư, thư ký Địch là trợ thủ của tôi, là bạn, cũng là anh em, không phải vật sở hữu.”
“Cho nên hắn có muốn trở thành thư ký của cậu hay không thì sẽ do chính hắn quyết định, tôi không có cách nào làm chủ.”
“Đương nhiên, Tân Nhân, tôi cũng mệt mỏi rồi. Nếu như lần này đại nạn không c.h.ế.t thì tôi cũng chỉ có thể trồng chút hoa, nhìn cỏ, chỉ sợ không có cách nào dốc sức làm sự nghiệp. Cậu đi theo Tần đại sư thật ra cũng tốt.”
Tần Dược nghe nói như thế, cũng không khỏi bội phục Thạch Dũng Sinh.
Tuy Thạch Dũng Sinh đối ngoại chính là một thương nhân lột da.
Thế nhưng mà đối với người của mình lại vô cùng hào phóng.
Có tiền thì cùng nhau kiếm lời. Cắt rau hẹ thì cùng nhau cắt.
Cho nên mới có phần gia nghiệp này.
Địch Tân Nhân có tượng hiền thần, nếu như Tần Dược tiếp nhận 12% cổ phần của xí nghiệp Vĩnh Sinh này, như vậy thì cần một người đến quản lý.
Địch Tân Nhân cũng không tệ.
“Chỉ cần có thể cứu ông chủ, tôi đây đương nhiên là không thể chối từ.”
Địch Tân Nhân lập tức đồng ý.
Hắn phụ tá Thạch Dũng Sinh 20 năm, từ một đứa nhỏ hái thuốc trong thôn biến thành thư ký người người kính ngưỡng bên cạnh ông chủ Thạch như bây giờ.
Đều là Thạch Dũng Sinh dìu dắt.
Bây giờ Thạch Dũng Sinh bệnh nguy kịch, dường như cũng muốn từ bỏ sự nghiệp tương lai.
Hắn tuy có tượng hiền thần, lại không phải người trung thành một cách ngu muội.
Thay một ông chủ mà thôi.
Đây cũng là con đường mới của mình.
Nếu Thạch Dũng Sinh không có 12% cổ phần thì Địch Tân Nhân cũng chỉ là một nhân vật quản gia mà thôi.
“Vất vả cho cậu rồi, Tân Nhân, lấy hợp đồng ra đi!”
Địch Tân Nhân lấy hợp đồng ra từ bên trong cặp công văn. Hợp đồng này dường như đã được chuẩn bị từ sớm!
Cũng không chỉ là dùng lúc gặp mặt với Tần Dược.
Trước đó hắn đã đi gặp mấy đại sư, trong đó có một người cũng bảo hắn từ bỏ Dược Nghiệp Vĩnh Sinh, nếu không thì sẽ còn tiếp tục bị Thiên Đạo trừng phạt.
Nhưng mà, đây là tư bản lớn nhất của đời hắn, hắn không thể bỏ xuống được.
Hắn còn có con trai.
Đương nhiên là muốn để tài sản lại cho con trai.
Nhưng là qua mấy năm, cái c.h.ế.t càng ngày càng cận kề. Hắn lại sợ.
Hắn chẳng qua mới 55 tuổi, cũng không biết có phải do báo ứng hay không mà qua tuổi 40 hắn mới có một con.
Hiện tại con trai cũng mới 12 mà thôi, không có cách nào một mình đảm đương một phía.
Nếu như cổ phần để lại trong tay của con trai thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người cướp đi.
So với như này, không bằng lấy ra, làm một phần dứt bỏ.
Đương nhiên, không có số tiền này cũng không có nghĩa là hắn sẽ không còn gì cả.
Ngược lại, hắn còn có rất nhiều bất động sản, chỉ là Tứ Hợp Viện ở Kinh Đô thôi đã có ba căn rồi.
Tích lũy tài phú, tư sản cố định, không tưởng tượng nổi. Về phần cổ phần Vĩnh Sinh.
Người đều sắp c.h.ế.t rồi, tiền tài đều là vật ngoài thân.
Tần Dược cũng không nhìn nội dung hợp đồng, trực tiếp ký tên của mình xuống.
Sau đó, Tần Dược lấy ra một khối ngọc bài.
Cũng không cần hỏi thăm, Tần Dược trực tiếp khắc họa Hồi Xuân Phù, Kiện Khí Phù, Tĩnh Tâm Phù.
Sau đó vươn tay, lướt qua trên đầu ngón tay của Thạch Dũng Sinh một chút.
Hơn nửa ngày.
Một tia m.á.u tươi mới chảy ra.
Bắp thịt hắn bị héo rút, mạch m.á.u đã rất hẹp.
Cả người khô héo, giống như không có máu. Sau đó, tích m.á.u nhận chủ.
Tần Dược đặt ngọc phù ở trong tay Thạch Dũng Sinh.
Giờ phút này, Thạch Dũng Sinh cảm thấy có một dòng nước nóng đang tràn vào trong tay của hắn.
Hắn thậm chí còn cảm thấy có một cỗ cảm giác giòn xốp từ bên tay nổi lên trên lưng của hắn.
Truyền khắp toàn thân. Mà giờ phút này.
Tần Dược cảm nhận được một cỗ tai nạn thiên cơ to lớn đang buông xuống ở trên người mình.
Đó là vạn dân kêu gào. Rên rỉ.
Giống như là một đám mây màu đen đè ép xuống.
Nhưng mà thực lực bây giờ của Tần Dược rất mạnh, trực tiếp sử dụng Đạo Thiên Bí Điển, tạm thời áp lại phần thiên cơ này.
Hắn sợ hiện tại mà hấp thu thiên cơ này thì sẽ phát ra uy áp, sẽ nghiền nát Thạch Dũng Sinh.
“Tiểu Tử, về trang viên lấy Huyết Nhân Sâm và Kim Liên Tử, trở về nấu một chén cháo!”
“Được!”
Tiểu Tử gật gật đầu.
Đây là Tần Dược lần thứ nhất dùng huyết nhân sâm, mà không phải là hạt huyết nhân sâm.
“Ông chủ Thạch chờ khoảng mười phút đồng hồ.”
Thạch Dũng Sinh hiện tại đã tốt hơn nhiều, nghe nói như thế thì mỉm cười với Tần Dược.
“Tần đại sư, tôi đã chờ nhiều năm như vậy, không thiếu chút thời giờ hiện tại!”
Trong lòng hắn cảm thấy rất cao hứng. Có một loại cảm giác được giải thoát.
10 phút sau, Tiểu Tử lái chiếc xe mini mui trần xe sang trọng quay trở về cửa hàng thần toán.
Còn mang theo hai cái túi nhựa.
Bên trong có một cái màu vàng giống như cà rốt, còn có hai cái đài sen trắng như tuyết.
Tần Dược lấy cà rốt màu vàng ra, quan sát ở khoảng cách gần, đây quả thực là một thực vật hình người có tay có chân, khuôn mặt rõ ràng.
Tần Dược cắt bỏ một cái râu nhân sâm, nhưng cũng chỉ lớn khoảng tầm hai centimet mà thôi.
Nhưng mà sau một khắc, người ở chỗ này đều nghe thấy tiếng kêu khóc của trẻ sơ sinh.
“Linh dược!”
Thạch Dũng Sinh trợn tròn mắt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");