Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 135




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên người tên Đoàn Diệu Quân này có quỷ khí dày đặc.

Nhân khí trên đỉnh đầu cũng đang tiêu tan một cách nhanh chóng.

Chắc hẳn tối nay sẽ có họa sát thân.

Song linh hồn của Sở Tịnh vẫn chưa từng xuất hiện. Tần Dược cũng không ra tay.

Cái này hoàn toàn không giống với lúc bắt thế thân của Trình Kiều, chính là không có ràng buộc.

Nếu không phải Sở Tịnh muốn ra thì Tần Dược cũng không tiện bắt.

Chỉ có thể chờ đợi, đến 12 giờ đêm.

Đêm khuya, 12 giờ, bên trong phòng quan sát.

Đoàn Diệu Quân đột nhiên bắt đầu xuất hiện trạng thái run lẩy bẩy, vẻ mặt thay đổi. Cậu ta đứng lên, bước ra cửa.

Cậu ta lần mò nơi cửa chính, sau đó cửa vang lên hai tiếng lạch cạch.

 

Cậu ta đi ra ngoài một cách thản nhiên, toàn bộ hành trình không hề phát ra một chút âm thanh nào.

Mà ngay lúc này, Tần Dược cảm nhận được quỷ khí xung quanh dần trở nên nồng nặc.

Hầu hết cảnh sát ở trong phòng trực ban đều buồn ngủ. Ngay cả Phương Minh Húc cũng cúi đầu, chính là bộ dáng sắp ngủ tới nơi.

Đúng lúc ấy, một tiếng hổ gầm chợt truyền đến từ bức tranh cậu ta ôm trong lòng.

“Gàooo!”

Tiếng gầm ấy đủ khiến cho Phương Minh Húc bừng tỉnh ngay tức khắc.

“Có chuyện gì thế? Sao lại có tiếng của hổ!”

Cậu ta như nhớ tới cái gì, khẽ cúi đầu nhìn qua, phát hiện phía trên quyển trục xuất hiện một vết hổ cào.

“Bạch Hổ!”

Sau đó cậu ta ngẩng đầu lên, phát hiện hai người cảnh sát đều đã ngủ thiếp đi.

Mà trong video, Đoàn Diệu Quân đã đi ra ngoài. “Đi thôi!”

“Đừng hấp tấp quá.”

Một nhóm người đi theo phía sau lưng Đoàn Diệu Quân.

Ngoại trừ Ngụy Bân và Phạm Dương, bên phía Ninh Thành cũng có Cục Đặc Dị của họ.

Song nhân viên bên Cục Đặc Dị này rất ít, không đủ khả năng để quản hết mọi chuyện.

 

Huống chi, phần lớn thời điểm Cục Đặc Dị xử lý sự tình đều là tìm đại sư bản địa, không tìm xung quanh.

Cho nên ở cùng một tỉnh, đại sư Hàng Thành đến đây xử lý sự tình cũng là chuyện thường tình.

Mà lúc này, bọn họ đều cực kỳ cung kính mà theo ngay sau Tần Dược.

Tần Dược đi ở chính giữa, còn bên trái là Tiểu Tử cầm theo la bàn, bên còn lại là Tiểu Yến đang ôm hai con búp bê.

Kế bên Tiểu Yến còn có Phương Minh Húc, cậu ta cũng ôm một quyển trục.

Xem ra, nhìn vào mặt khí thế thì không giống nhau cho lắm.

Một cây số không tính là xa, cả nhóm người đi tầm 15 phút đã tới biệt thự của Hà Thụy Kiệt.

Mà lúc này, bên ngoài biệt thự đã bị một vòng người vây quanh.

Không chỉ mỗi tám chàng trai mà còn có rất nhiều gương mặt khác lạ.

Phụ huynh, còn có cả cảnh sát duy trì trật tự. Tần Dược cau mày, nhưng cũng không nói gì.

Sau đó hắn mở điện thoại di động, bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Hơn nửa đêm, Tần Dược đột nhiên phát sóng trực tiếp, nhóm fans nhận được thông báo ngay tức khắc.

Sau khi tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, bọn họ đều trưng ra một vẻ mặt ngu ngơ không hiểu chuyện gì.

“Mẹ nó, xảy ra chuyện gì thế, Tần đại sư livestream kìa?”

 

“Sao mà đen thui thế?”

“Tần đại sư đang ở bên ngoài sao?”

Tần Dược cũng lên tiếng một cách nhanh chóng.

“Hôm nay livestream xử lý sự tình phát sinh sau chuyện của Hà Thụy Kiệt.”

“Bởi vì có một vài đại sư tham dự, nữ quỷ g.i.ế.c người quá mức quy định, công lực đại tăng.”

“Cô ta đang trả thù tất cả mọi người.”

“Tôi nhận tiền thuê từ Cục Đặc Dị, hôm nay tới xử lý chuyện này.”

“Cho mọi người xem livestream hiện trường một chút.”

Tần Dược đưa điện thoại cho Phương Minh Húc, cậu ta một tay ôm bức tranh, tay còn lại cầm điện thoại di động một cách nhanh lẹ.

Nhìn vào phòng livestream, khu bình luận đang đổi mới đến chóng mặt.

“Mẹ ôi, Tần đại sư livestream bắt quỷ!” “Sợ quá đi mất!”

“Kích thích ghê!”

“Mãnh nam run lẩy bẩy, ôm lấy chiếc chăn màu hồng.” “Mẹ nó tôi muốn cho mãnh nam màu hồng một đ.ấ.m rồi

đấy.”

Phương Minh Húc dừng bước chân, lùi lại phía sau Tần Dược một bước. Mọi người liền thấy một trái một phải Tần Dược là Tiểu Yến và Tiểu Tử.

Hai đứa trẻ dễ thương khiến cho bầu không khí sợ hãi trong phòng livestream tiêu tan ngay lập tức.

 

“Tả hữu hộ pháp!” “Đáng yêu ghê.”

“Trời ạ, sao có thể để hai đứa bé như Tiểu Yến với Tiểu Tử đi theo bắt quỷ thế? Tần đại sư không có nhân tính rồi.”

“Đừng quên Tiểu Tử có thể đánh tận mười người đấy.” “Thế Tiểu Yến thì sao?”

Thấy câu này, Phương Minh Húc không nhịn nổi nữa, thình lình phun ra một câu: “Tiểu Yến có mắt âm dương.”

Một đống dấu chấm hỏi nhảy ra khu bình luận. “Ai thế trời?”

“Đổi người dẫn chương trình rồi hả?” “Trợ lý à?”

Vừa nhắc đến cái này, Phương Minh Húc đột nhiên đắc ý.

“Hiện giờ tôi là nhân viên của cửa hàng Thần Toán, nếu sau này có biểu hiện tốt, không chừng còn có thể làm đồ đệ của sư phụ Tiểu Yến đấy!”

Lời này vừa thốt ra, khu bình luận nhất thời ngập tràn những lời trách móc.

“Giỏi lắm, bái sư thành công thật kìa!”

“Sư phụ Tiểu Yến? Vậy chẳng phải là đồ tôn của Tần đại sư à?”

“Ha ha ha ha, lý do Tần đại sư không nhận cậu là do cậu gà quá đấy!”

“Ghét ghê, tôi thế mà có hơi hâm mộ á.” “Bộ mặt thật của cậu ta!”

 

Sau khi mắng như vậy, một số cư dân mạng vào sau cũng nhảy vào ầm ầm.

Hơn nửa đêm, số người xem trong phòng livestream của Tần Dược lập tức đột phá 5 triệu, so với chương trình rút thưởng siêu to khổng lồ còn nổi hơn.

Không những thế, lượng nhân khí này còn đang tăng lên. “Này là đang làm gì thế?”

“Đêm hôm khuya khoắt, sao Tần đại sư lại livestream nhỉ?”

“Trời ạ, nghe nói Tần đại sư tới bắt quỷ, 666.”

Dân mạng đến sau cũng được phổ cập khoa học một cách nhanh lẹ.

Dưới tình huống đó, số lượng cư dân mạng tới càng tăng đến chóng mặt.

Mà lúc này, Tần Dược đang đi phía trước đột nhiên bước nhanh hơn.

Chỉ có điều Tiểu Yến và Tiểu Tử không hiểu.

Phương Minh Húc vội vàng lướt qua hai người, đuổi theo Tần Dược.

“Lạnh ghê!”

Phương Minh Húc cảm nhận được một cách rõ nét, càng tiến về trước thì càng lạnh lẽo.

Cuối cùng, nương theo ánh đèn đường xung quanh, bên trong phòng trực tiếp cũng thấy rõ bóng người phía trước.

“Đậu má, tôi hoa mắt à? Ban đầu phía trước không phải là nam hả? Sao giờ lại mặc váy đỏ rồi?”

“Ôi má, lại biến trở lại rồi.”

 

“Lại thành váy đỏ kìa.”

Khu bình luận loạn cào cào hết cả lên.

Phương Minh Húc cũng nhìn thấy khung cảnh ở khu bình luận ấy.

Quần áo trên người Đoàn Diệu Quân đang bước đi một cách cứng ngắc và chậm chạp chợt biến thành một chiếc váy đỏ.

Song lúc Phương Minh Húc ngẩng đầu, nhìn bằng mắt thường, Đoàn Diệu Quân vẫn là bộ dạng lúc đầu.

Trong lúc nhất thời, đôi tay Phương Minh Hun run lên bần bật.

Kích thích quá đi. Muốn đi tiểu!

Cuối cùng, sau khi đi được 100 mét, Đoàn Diệu Quân đứng ngay trước cửa căn biệt thự.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tần Dược đứng kế sau lưng Đoàn Diệu Quân đột nhiên đánh ra một chưởng.

Chỉ một giây, Đoàn Diệu Quân lao nhanh về trước hai ba bước, suýt chút nữa đã chửi thề.

“A!”

Đoàn Diệu Quân thét lên sợ hãi.

Sau một lúc, cậu ta nhìn khắp bốn phía, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt.

Cậu ta lại bước tiếp đến căn biệt thự, song lần này chưa tiếng vào nhà, mà là cửa.

Trên con đường cái, cậu ta bất chợt quay đầu, liền nhìn thấy một cô bé áo đỏ đứng ngay chính giữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.