(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Dược không nói ra, bởi không cần thiết.
Kỳ thực kiểu tồn tại này vốn dĩ đã là linh hồn bảo hộ rồi. Nếu người nhà này gặp chuyện, chẳng hạn như cháy nhà,
hay thân thể người già có điềm thì linh hồn bảo hộ đều sẽ biết cách báo mộng.
Nhưng để nó làm cái khác lại không được, bởi năng lực không đủ.
Nếu không có sự uy hiếp, đương nhiên Tần Dược sẽ không động thủ.
Rất nhanh sau đó, hắn rời khỏi gia môn.
Thấy cửa trong nhà đã đóng lại, Lưu Hồng Minh vội vàng nói: “Tần đại sư, tôi còn phải thêm tiền không? Cái phù kia là để làm gì thế?”
Cậu ta cũng là fan qua đường của Tần Dược, nên biết rõ phù lục của Tần Dược vô cùng quý giá.
1000 đồng, còn chưa thấy qua có phù lục có giá ngần ấy tiền đâu.
Hơn nữa, chỉ để Tần Dược xem mệnh đã tốn 500 đồng rồi. Mà đây còn là tới tận nhà phục vụ.
Chắc thấy tuổi tác của bà nội cậu ta quá lớn, sợ phải chịu trách nhiệm nên mới tự mình trả lại.
Tần Dược lên tiếng: “Không cần thêm tiền, cậu lại không trúng tà. Hơn nữa kia là Hút Bụi Phù, trị giá 1000 đồng, có thể giúp cho nhà của cậu luôn sạch sẽ, không có trọ bụi. Thời hạn sử dụng là một năm.”
“Còn mấy thứ gọn gàng khác thì tự cậu xử lý đi!” “Đừng ở dơ như vậy nữa!”
Nếu không phải đối phương làm ra những hành động ấy, ắt hẳn bà nội của cậu ta cũng không tìm đến Tần Dược.
Đúng là ổ chó một dạng mà.
Đương nhiên, việc cậu ta học tiếng chó sủa cũng là nguyên nhân.
Lần này, Lưu Hồng Minh càng thêm xấu hổ. Fan qua đường cũng là fan mà!
Thế mà lại bị thần tượng trong lòng phát hiện một mặt lôi thôi nhếch nhác của mình.
Xấu hổ quá đi thôi.
“Tần đại sư, sau này tôi sẽ siêng năng quét dọn, tuyệt đối không để xảy ra tình trạng này nữa đâu!”
“Ừ, thế là tốt rồi. Vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong, Tần Dược lái con Cullinan về cửa hàng.
Phương Minh Húc còn đang luyện tập vẽ phù. Đã lâu vậy rồi mà cậu ta vẫn chưa vẽ ra một tấm phù nào.
Sau đó, cậu ta nổi tính tò mò, hỏi Tần Dược là có chuyện gì. Đương nhiên Tần Dược cũng kể lại cho cậu ta mọi chuyện.
Phương Minh Húc cười đau hết cả bụng. “Ha ha ha ha, đúng là không có ai mà.”
“Bà nội cậu ta cũng hài hước lắm, thế mà còn cho rằng cậu ta bị chó nhập vào!”
“Còn học chó sủa nữa chứ.”
Tần Dược cũng dở khóc dở cười.
“Chỉ có điều chú chó đã c.h.ế.t của cậu ta cũng có mặt ở trong nhà.”
Cả người Phương Minh Húc chợt run lên, đôi con ngươi lộ ra vẻ hãi hùng.
“Ở thật á!”
Tần Dược gật đầu.
“Bây giờ thú cưng cũng được coi như là một người bạn thân thiết, cho nên xuất hiện nhiều nghiệp vụ tương ứng, trong đó có nghiệp vụ hỏa táng. Nhà bọn họ hỏa táng chú chó kia, sau đó làm một hũ tro cốt nhỏ rồi chôn trong chậu hoa. Đây cũng coi là một phương pháp ký thác tưởng niệm.”
“Vậy nhà họ không sợ sao?” Phương Minh Húc hỏi.
“Sau khi người thân hoặc con vật qua đời, nếu là người không thẹn với lương tâm thì sẽ không sợ, trừ phi trong lòng có quỷ.”
“Thật ra có rất nhiều người, sau khi cha mẹ hoặc vợ chồng qua đời đều luôn nhớ tới, mà lúc mơ cũng là dáng vẻ lúc họ còn sống, cùng nhau sinh hoạt, giống như chưa từng chia lìa vậy.”
“Đợi đến lúc tỉnh mộng mới nhớ là đối phương đã chết.” “Kiểu này rất bình thường.”
“Song cũng có rất nhiều người sẽ cảm thấy thấp thỏm lo âu, sau cùng tìm đại sư để giải quyết, đây đều là chuyện có thể hiểu được.”
“Cho nên trước kia lúc sư phụ nhận nuôi, khi tới trường cùng tôi còn nói mình là bác sĩ tâm lý, còn có không ít phụ huynh tìm ông ấy nói chuyện phiếm đấy!”
Tần Dược khẽ mỉm cười.
Phương Minh Húc cũng không ngờ sư phụ của Tần Dược lại là người bình dị như vậy.
Nghĩ kỹ lại thì cũng hợp tình hợp lý, có thể khiến người ta tin phục.
Từ giờ đến chiều đều không có việc gì làm, vì là chủ nhật nên Phương Minh Húc đón Tiểu Yến về từ sớm, sau đó lại tiếp tục vẽ phù.
Thấy Tiểu Yến đang đọc sách, mà Phương Minh Húc lại chẳng hiểu nổi sách viết cái gì, cậu ta mở lời: “Tiểu Yến, muốn học vẽ phù cùng anh không”
Tiểu Yến thoáng nhìn về phía cậu ta. “Vẽ phù, đơn giản mà!”
“Đơn giản chỗ nào hả? Em nói đơn giản thì thử tới vẽ xem nào, nhân tiện dạy anh luôn!”
Phương Minh Húc nhường lại vị trí cho cô bé.
Tiểu Yến cũng không khách khí, nhoáng cái đã ngồi lên trên bàn.
Hai con búp bê cũng nhảy lên bàn ngay tức khắc, đứng kế bên Tiểu Yến.
Tiểu Yến trải giấy vàng, sau đó lấy bút lông ra.
Mặc dù chiếc bút lông khá lớn so với cô bé, nhưng theo từng động tác của cô bé, một đạo phù được hình thành.
Kim quang yếu ớt lóe lên. Phù thành!
Là một tấm Tĩnh Tâm Phù tiêu chuẩn.
Sau đó, Tiểu Yến lại lấy thêm một tờ giấy vàng, tiếp tục vẽ.
Cô bé vẽ một mạch hơn mười tấm.
Đến lúc chơi mệt rồi, Tiểu Yến hắt xì một cái, kế đó thả bút xuống.
“Vô vị.”
Phương Minh Húc há hốc mồm từ đầu tới cuối, hắn ta như c.h.ế.t lặng, chỉ mười phút thôi đấy!
Đời này của hắn ta coi như bỏ.
Cứ học mỗi lý thuyết thì hắn ta sẽ xong đời. Ngay cả vẽ phù cũng không bằng Tiểu Yến!
Chẳng lẽ đây chính là thiên phú sao?
“Haizz!” Phương Minh Húc chỉ đành nhận mệnh, tiếp tục vẽ phù.
Song lần này hắn ta đã bình tĩnh lại, không hề bị ngoại vật ảnh hưởng.
Thời gian dần trôi đi, lần đầu tiên Phương Minh Húc cảm thấy yên tĩnh đến vậy.
Bên tai không còn những âm thanh khác nữa, tựa như hết thảy mọi tiếng động đều rời xa khỏi hắn ta, chỉ còn lại tấm phù lục trước mắt là hấp dẫn sự chú ý, từng nét dần dần được vẽ xuống.
Dường như hắn ta không còn chú ý tới những người ghé thăm cửa hàng.
Chỉ có điều, Tần Dược đang lướt mạng lại ngẩng đầu nhìn thấy người tới.
Là Ngụy Bân và Phạm Dương, người của Cục Đặc Dị. Lại tới nữa.
“Tần đại sư, lại tới làm phiền ngài rồi!” “Không phiền, ngồi đi!”
Tần Dược khoát tay mời hai người ngồi xuống, sau đó duỗi tay cầm ấm trà, thấy còn ấm liền rót trà cho bọn họ.
Hai người nhấp một ngụm trà, nói: “Tần đại sư, hôm nay chúng tôi tới cũng là vì chuyện lần trước. Ngài biết đấy, Liễu đại sư đã về cõi tiên, Hà Thụy Kiệt cũng đã bị trừng phạt. Chẳng hay, lần này Tần đại sư có thể ra tay hay không.”
“Bởi vì qua điều tra cùng ngày, có tận tám người tham dự bữa tiệc của Hà Thụy Kiệt, trong đó người lừa gạt phụ nữ tới biệt thự đã bị tìm ra.”
“Hơn nữa đêm qua hắn đã rời khỏi trại tạm giam, đi 20km để tới biệt thự.”
“Biệt thự đã bị thiêu rụi mà hắn còn vào trong đó nằm.” “Nhiệt độ hôm qua lại thấp, suýt chút nữa đã c.h.ế.t cóng.” Tần Dược mỉm cười.
“Này chẳng phải là đáng đời à!”
Phạm Dương cười khổ, dù đáng đời thì cũng không thể mặc kệ được.
“Trước mắt, tám người thuộc diện tình nghi này đã tìm đến Cục Đặc Dị, dự định liên hợp đưa ra một trăm triệu, hy vọng có đại sư ra tay, giúp đỡ giải quyết.”
“Đương nhiên Cục Đặc Dị chúng tôi cũng có treo thưởng, là ba hạt Huyết Nhân Sâm.”
Sau đó, Phạm Dương lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Mặc dù thứ này được gọi là Huyết Nhân Sâm, nhưng nó lại không phải màu đỏ, mà là màu vàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");