Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 106




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này, cả Tiểu Tử và Tiểu Yến cũng chạy từ trong cửa hàng ra.

Người qua đường nhìn thấy hai cô bé này, đều cảm giác bọn họ đáng yêu như búp bê vậy.

Sau đó bọn họ nhìn qua mười mấy người hung ác do Liễu Chấn dẫn theo.

Đây quả thực là đến cửa bắt nạt người còn gì?

Đám người đi đường này nhất thời đều không thích Liễu ngũ gia.

Tần Dược lắp giá đỡ điện thoại xong thì giao cho Tiểu Tử điều khiển.

Mà bên kia, Liễu Chấn cũng mở livestream.

“Liễu tôi bất tài nhưng cũng có tài khoản trên Hổ Sa, tên là Hàng Châu Thần Toán Liễu Ngũ. Hay là Tần đại sư cũng follow tôi?”

Tần Dược nhất thời phì cười.

Liễu Chấn này đúng là không biết internet bây giờ khủng khiếp tới mức nào.

Hôm nay ông ta mất mặt, chỉ sợ sau này có thể bị phỉ nhổ tới mức tự kỷ thôi.

Ông ta còn dám mở livestream nữa à?

 

Đúng là không biết sống chết.

Chẳng qua ông ta nói vậy, vẫn có người tò mò thật sự vào xem.

Cho nên trước mắt, Tần Dược, Liễu Chấn, Viên Giai Giai đều đang livestream tại hiện trường, chẳng qua góc độ khác nhau mà thôi.

“Liễu đại sư, vẫn nên so tài trước đi. Tôi kính già yêu trẻ, nhường ông chọn người trước!”

Liễu Chấn lại cong môi cười.

Phần lớn đám người đứng xem này đều là người của ông ta. Cho nên Tần Dược bảo ông ta chọn, trong lòng ông ta đã có dự tính trước.

Ông ta nhanh chóng nhìn thấy một người trông thông minh, rất có tinh thần đứng giữa đám đông.

Người này để kiểu tóc Mohicans, vóc dáng rất cao, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.

Đó là người trên xe lúc trước.

Ông ta nghĩ vậy, gọi luôn người này.

“Tôi nhìn thấy cậu kia phong lưu phóng khoáng, vậy cậu đi tới phía trước đi!”

“Tôi à?” Người kia vui mừng đi tới.

Phải biết người đã liên hệ với anh ta trước đó nói một ngày cho năm trăm. Nếu được chọn và phối hợp tốt, lại thêm năm trăm nữa.

Vậy một ngày là một nghìn rồi. Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Hôm nay chắc chắn là ngày may mắn của anh ta.

 

Anh ta vội vàng bước tới, đứng bên cạnh hai người ở giữa, tạo thành hình tam giác với Tần Dược, Liễu Chấn.

Liễu Chấn nói: “Tiểu Tần tiên sinh, nếu tôi chọn người, vậy cậu bắt đầu tính trước đi.”

Tần Dược gật đầu, nhìn người này rồi mỉm cười.

“Cậu tên là Lý Việt Minh, Lý trong cây Mận, Việt trong càng ngày càng tốt, Minh trong ngày mai.”

Người thanh niên trông có tinh thần kia nhất thời kinh ngạc.

Tên thật của anh ta đúng là Lý Việt Minh. Nhưng anh ta đã lấy tiền, đương nhiên không thể để cho Tần Dược thành công được.

Sau đó, người thanh niên trông có tinh thần kia vội nói: “Không phải, tôi không phải họ Lý.”

Trong đám đông nhất thời phát ra tiếng la ó. Tần Dược sai rồi.

Tần Dược cũng không giận, vẫn mỉm cười. “Liễu đại sư, vậy tới ông.”

Trong lòng Liễu Chấn thầm vui mừng. Quả nhiên kỹ năng của Tần Dược này là giả, không đáng nhắc tới, còn nói đơn giản như vậy, chẳng phải là nhường cho mình thắng sao?

Sau đó ông ta trầm giọng nói ra: “Cậu thanh niên này có dáng người cường tráng, gương mặt thông minh, hai tai dày. Lúc còn bé gia đình giàu có, ba mẹ thương yêu nhau.”

Hai mắt người thanh niên kia nhất thời sáng lên, nghĩ thầm đại sư này cũng có chút bản lĩnh, vội vàng gật đầu: “Đúng!”

“Tần đại sư, tới phiên cậu.”

 

Tần Dược gật đầu.

“Hôm nay cậu tròn hai mươi mốt tuổi, sinh vào tháng 5.”

Người thanh niên trông có tinh thần kia gần như theo bản năng mở miệng phản đối.

“Không đúng!” “Xùy…”

Xung quanh lại vang lên tiếng la ó.

Lúc này, trong phòng livestream cũng bắt đầu gửi chữ lên chi chít.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Trước kia, Tần đại sư đoán mệnh trong phòng livestream rất chính xác đấy!”

“Trong này chắc chắn có mờ ám.”

“Không phải, các ngươi không nghĩ tới Tần đại sư thật ra vẫn luôn là tên lừa đảo sao? Anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Ngược lại, nhìn ông cụ đối diện trông tiên phong đạo cốt, xem có vẻ thật.”

“Không đúng. Có phải người này do đối phương phái tới không?”

“Tôi tin tưởng Tần đại sư.” “Tin tưởng Tần đại sư.”

Trong phòng livestream vẫn có không ít người ủng hộ Tần Dược.

Đương nhiên, cũng có người không thích Tần Dược, hoặc do Liễu Chấn phái tới quấy rối, dẫn dắt tiết tấu trong phòng livestream.

Chẳng bao lâu, phòng livestream của Tần Dược đã cãi nhau ầm ĩ.

 

Chẳng qua vào lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy Tần Dược nói.

“Anh bảo tôi nói đều sai hết, vậy mời anh lấy thẻ căn cước ra.”

Người ở đây đều ngẩn người.

Sau đó, bọn họ nhìn về phía người thanh niên trông có tinh thần kia với ánh mắt kỳ quái.

“Đúng vậy. Tuy đại sư đoán mệnh, anh ta có thể trả lời đúng sai, nhưng cũng phải có chứng cứ rõ ràng chứ? Anh ta nói anh ta không phải họ Lý thì không phải họ Lý à? Nhỡ đâu anh ta nói dối thì sao?”

“Đúng vậy. Làm sao chứng minh được?”

“Anh lấy thẻ căn cước ra cho chúng tôi xem đi!”

Lần này, người thanh niên trông có tinh thần kia sốc rồi. “Tôi… tôi quên mang thẻ căn cước rồi!”

Người này vội nói.

“Thẻ căn cước của anh nằm ở trong ví của anh.” Tần Dược cười, sau đó linh khí thoáng động.

Nhất thời, ví tiền rơi ra khỏi túi quần của người thanh niên đang luống cuống tay chân kia.

Không chỉ có vậy, ví còn mở luôn ra, lộ ra ngăn trong suốt đầu tiên.

Vừa khéo ở đó nhét thẻ căn cước của anh ta.

Đúng lúc này, một người bảo vệ cao to lực lưỡng, mặc áo sơ mi màu xanh lam lập tức đi qua, nhặt thẻ căn cước này lên.

Người bảo vệ này vẫn luôn duy trì trật tự trên phố đồ cổ này.

 

Đám người Tần Dược ở đây đều do anh ta quản lý, tất nhiên cũng quen với Tần Dược.

Tần Dược thấy anh ta vất vả, hơn nữa còn từng là bộ đội giải ngũ, trên thân còn bị thương nên tặng anh ta một cái Kiện Khí Phù.

Thứ này bán ra ngoài với giá là hai mươi nghìn, chẳng qua người bảo vệ này không biết.

Nhưng phù lục này thật hữu dụng, anh ta cũng xác định Tần Dược là đại sư thật.

Người trước mặt này tuyệt đối có vấn đề, hơn nữa người tới đập bãi đều không phải là người tốt.

Anh ta đương nhiên phải ở chỗ này duy trì trật tự.

Bây giờ, nhìn thấy ví của đối phương rơi ra, anh ta gần như là người đầu tiên xông tới, lấy được chứng cứ.

“Lý Việt Minh, sinh năm 2000, ngày sinh 22 tháng 5.”

“Thẻ căn cước này là của cậu, cả ngày tháng năm sinh đều đúng.”

“Cậu em à, cậu tính làm gì vậy?”

“Cậu sửa cả họ, có xứng đáng với ba cậu không hả?” Câu này vừa nói, Lý Việt Minh nhất thời đỏ mặt.

Mà người bảo vệ còn cầm lấy thẻ căn cước của đối phương lần lượt đưa cho những người khác xem.

Những người đó đều nhìn thấy rõ ràng, đây chính là thẻ căn cước của đối phương.

Người này nói dối.

“Không phải, thật ra tôi chỉ muốn thử Tần đại sư, đùa với anh ta thôi. Tôi định lát nữa sẽ nói cho mọi người biết anh ta nói đều đúng.”

Lý Việt Minh không ngờ cố xoay chuyển việc này.

Chẳng qua kỹ thuật diễn của anh ta vụng về, tuyệt đối có thể nhận được phần thưởng một quả cà chua thối.

Nhưng người ở đây không có ai la ó.

Bởi vì những tiếng la ó kia đều do người của Liễu Chấn dẫn tới phát ra.

Bây giờ, sự thật chứng minh Tần Dược đều tính đúng rồi!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.