Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 103




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Dược đút cơm xong thì rời khỏi phòng học. Tâm trạng của chủ nhiệm lớp cũng rất phức tạp.

“Tần… Tần đại sư, anh thật sự làm được chuyện trước kia những người khác không làm được. Nhưng anh dường như không phù hợp với điều kiện nhận nuôi trẻ.”

Tần Dược là trẻ mồ côi nhưng có trí lực siêu quần, ba tuổi đã có thể nhớ mọi chuyện.

Hắn tất nhiên biết điều kiện để nhận nuôi trẻ mồ côi là gì.

Căn cứ theo quy định của nhà nước, gia đình không có con có thể nhận nuôi trẻ mồ côi.

 

Đồng thời, người nhận nuôi nhất định phải hơn ba mươi tuổi, nếu đàn ông độc thân không vợ muốn nuôi bé gái, hai bên cần chênh lệch bốn mươi tuổi.

Tần Dược còn trẻ như vậy, tất nhiên không thể nào nhận được.

“Tôi không phù hợp nhưng có người khác phù hợp.” Tần Dược nhìn về phía Trình Tướng Quốc.

“Ông chủ Trình, ông không ngại có thêm một cháu gái chứ? Tôi thấy ông có duyên với đứa bé này. Sau này, cô bé chính là đồ đệ của tôi.”

Hiển nhiên, Tần Dược muốn Trình Tướng Quốc nhận nuôi cô bé này.

Dù sao, gia đình Trình Tướng Quốc đàng hoàng, bối cảnh mạnh, có thể ngăn cản chuyện tà ma.

Trình Tướng Quốc sửng sốt, sau đó cười ha ha, gương mặt đầy vẻ vui mừng.

“Đương nhiên là được rồi. Vừa khéo cháu tôi cũng trạc tuổi Tiểu Yến. Sau này, Tiểu Yến chính là cháu gái tôi!”

Sau đó, ông ta trao đổi với giáo viên chủ nhiệm, đồng thời gọi điện thoại bảo con gái mình chạy tới càng nhanh càng tốt để làm thủ tục.

Ban đầu, dựa theo quy định của nhà nước, gia đình muốn nhận con nuôi chắc chắn không thể có con.

Nhưng căn cứ vào tình trạng người nhận nuôi là trẻ mồ côi, có thể bỏ qua hạn chế này.

Đó là trẻ mồ côi được nhận nuôi không có ba mẹ hoặc bị tàn tật.

Người nhận nuôi có con cũng không sao.

 

Ba mẹ Tiểu Yến đều mất, cô bé còn bị mù một mắt, tất nhiên hoàn toàn phù hợp với điều kiện đó.

“Tôi sẽ bảo con tôi làm nốt thủ tục còn lại.” “Chúng ta đi ăn cơm trước đã!”

“Có phải mọi người đều đói bụng không?” Trình Tướng Quốc nói.

Mọi người tất nhiên đồng ý.

Lúc này, Tằng Cường và Dương Văn Sơn đã tiếp nhận phỏng vấn xong, một đám người lái xe tới khách sạn Thánh Hào ăn uống no nê.

Dựa theo quá trình ban đầu, thủ tục này tuyệt đối phải mất mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã xong.

Nhưng Trình Tướng Quốc gọi mấy cuộc điện thoại, vấn đề này căn bản không cần xét duyệt đã nhanh chóng được thông qua.

Thậm chí chiều hôm đó, Tiểu Yến đã thu dọn xong đồ của mình, ra khỏi cô nhi viện.

Đối phương giơ hai tay ra giống như có hai người lớn đang nắm tay mình.

Nhưng hai bên người cô bé chẳng có ai. Chủ nhiệm lớp cũng đi theo cùng.

Cô ta add thêm Wechat của Tần Dược để tiện về sau thường xuyên liên lạc, biết rõ tình hình của Tiểu Yến.

“Về sau, nhờ Tần đại sư quan tâm Tiểu Yến nhiều hơn!”

Chủ nhiệm lớp biết chuyện của Tiểu Yến, gia đình bình thường rõ ràng không thể nuôi dưỡng cô bé. Bây giờ cô ta phải giao cô bé cho thầy bói trẻ tuổi này cũng là chuyện bất đắc dĩ.

 

Nhưng mọi chuyện đều có thể biến báo.

Nếu giữ Tiểu Yến ở trong cô nhi viện, chủ nhiệm lớp vừa nghĩ tới ba mẹ đối phương đều ở bên cạnh đã sợ c.h.ế.t khiếp rồi.

“Cô giáo cứ yên tâm, về sau cô bé cũng là đồ đệ của tôi!” Tần Dược cũng không thể tùy tiện nhận đồ đệ.

Tiểu Yến tuyệt đối là thiên tài tu luyện hiếm thấy trên thế giới này.

Tần Dược xoa đầu Tiểu Yến nói: “Gọi chú là sư phụ.”

“Không phải gọi ba là được rồi. Dù sao, cháu đã có ba!” Tiểu Yến nhìn sang bên tay phải của mình, sau đó lại nhìn Tần Dược ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Sư phụ!”

“Ồ! Thật đáng yêu.” Hắn cười nói: “Chúng ta đi thôi, lên xe nào.”

Tần Dược mở cửa xe, bế Tiểu Yến vào ghế ngồi phía sau. Ngay cả Tiểu Tử cũng ở ghế sau chăm sóc cho Tiểu Yến.

“Đây là Tiểu Tử. Sau này cô bé sẽ là người thân của con, con có thể gọi cô bé là chị.”

“Vâng!”

Tiểu Yến nhìn Tiểu Tử với ánh mắt kỳ quái, sau đó không để ý tới nữa.

“Chị à, chị ngồi lên váy mẹ rồi. Mẹ rất tức giận đấy.”

“Không sao, chị không sợ bà ấy. Bà ấy không đánh lại chị.” “Chị à, chị thật lợi hại. Ba em còn chẳng đánh lại được mẹ em.”

 

Hai người nói chuyện rất ngây thơ, nhưng chỉ sợ lời nói ra sẽ làm cho người ngoài phải rùng mình.

Chiếc xe chạy như bay trên đường.

Hai giờ sau, bọn họ cuối cùng đã về tới trong trang viên. Tiểu Tử đi nấu cơm.

Tần Dược bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. Hắn định chế tạo con rối mới.

Chẳng qua con rối này khác với con rối Thiên cơ. Đây là con rối quỷ.

Hắn phong ấn oan hồn ở trong ngọc bài, sau cùng đặt ở trong con rối để quỷ có thể điều khiển con rối, hoạt động trên trần gian.

Hắn đương nhiên có nguyên liệu ngọc bài nên trực tiếp khắc họa, khảm vào Tụ m Trận, Dưỡng Hồn Trận, Tử Mẫu Liên Tâm Trận.

Còn về phần nguyên liệu làm con rối, Tần Dược nhổ luôn cả gốc cây Hòe ở sau vườn trong trang viên, dùng cây Hòe này làm gỗ chế tạo con rối.

Bởi vì cây Hòe có một nửa dẫn quỷ, luôn trêu chọc mấy thứ bẩn thỉu.

Cây Hòe trồng bên bờ sông là điềm rất xấu, dễ sinh ra quỷ nước.

Cái này không phải là tự nhiên sinh ra.

Mà nếu có người c.h.ế.t chìm trong con sông này, hồn phách sẽ tăng thêm nhiều oán hận, sau cùng trở thành lệ quỷ hại người gấp đôi.

 

Cho nên Dương Văn Sơn xây dựng trang viên này, khắp nơi đều đạp lên ranh giới nguy hiểm của đại sư phong thủy.

Nếu không phải bởi vì nhìn thấy cây Hòe lớn này, hắn lại muốn chờ cây Hòe nở hoa, bảo Tiểu Tử làm bánh ngọt, hắn đã chặt từ lâu.

Đương nhiên, bây giờ chặt cũng không muộn! Hai giờ sau.

Hai con rối gỗ đã xuất hiện ở trong tay Tần Dược.

Một nam một nữ, một người cao một mét bảy, một người cao một mét rưỡi.

Tỉ lệ ngang với con người, còn vô cùng đẹp trai, xinh gái. Chẳng qua không có quần áo cũng không có giới tính. “Khụ khụ!”

“Tiểu Tử, em may quần áo cho hai con rối này, một cái váy đỏ và một bộ vest đen là được rồi.”

“Vâng, ông chủ!”

Tần Dược lại vẫy tay với Tiểu Yến, bảo cô bé đi tới. “Đưa tay cho sư phụ!”

Tiểu Yến tin tưởng đưa tay cho Tần Dược. “Sư phụ tặng con hai món quà.”

Tần Dược rạch ngón tay Tiểu Yến và nhỏ m.á.u lên trên ngọc phù.

Ngay lập tức, hai hồn phách bên cạnh Tiểu Yến dường như bị một lực mạnh mẽ nào đó nhanh chóng hút vào trong ngọc phù.

Sau đó, một ngọc phù biến thành màu đen.

 

Một ngọc phù biến thành màu đỏ.

Tần Dược đặt ngọc phù vào trong con rối và mặc trang phục do Tiểu Tử tự may.

Hai con rối này hoàn toàn giống thật. Con rối nam đẹp trai, con rối nữ xinh gái.

Đồng thời hoàn toàn không nhìn ra chúng được làm bằng gỗ.

 

“Ba, mẹ!”

Tiểu Yến vô cùng vui mừng, ôm lấy hai con rối.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.