Linh Võ Đế Tôn

Chương 22: Cổ Phong của Cổ gia




Dịch: lilynguyen

Biên: Mựp

Thời gian từng chút trôi qua, ước chừng sau năm canh giờ, sương mù bàng bạc bao quanh người Thần Thiên, phát ra ánh sáng bảo thạch.

Võ Phách, linh hải không ngừng bành trướng, giống như một quả khinh khí cầu, một dòng nước nóng chảy đi khắp thân thể.

- Võ Phách bành trướng, sắp đến lúc đột phá rồi !

Cảm giác được lực lượng bên trong cơ thể biến hóa, Thần Thiên biết rõ mình sắp đột phá.

- Đột phá!

Trong lòng Thần Thiên mừng thầm, tiếp tục tĩnh tâm ngưng khí, duy trì trạng thái tu luyện tốt nhất.

- Võ Đồ tầng một!

Lực lượng mãnh liệt tràn vào trong cơ thể hắn, Thần Thiên cảm giác được thân thể biến hóa thật lớn, lực lượng bên trong linh hải và Võ Phách càng này càng tăng.

Võ Đồ, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Thần Thiên đã từ Võ Sĩ tầng năm đạt đến tu vi Võ Đồ, cho đến bây giờ, cho dù là người cực kỳ có thiên phú trên thế giới cũng khó có thể làm được điều này, nhưng Thần Thiên hắn lại làm được.

Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể trở nên cường đại, trong lòng Thần Thiên hơi rung động, không khỏi nhớ lại ký ức trước kia, khi 10 tuổi, Thần Thiên vốn là thiên tài, nhưng hắn gặp phải sự đố kị của người khác, Linh Hải không tụ, Võ Hồn không mở, ai có thể nghĩ đến hắn sau khi chết được trọng sinh, lại được thiên đạo chiếu cố lần nữa, thiên phú kinh người từ từ bộc lộ.

- Lạc Hà Môn! 3 năm sau, Thần Thiên ta nhất định đạp đổ Lạc Hà Môn ngươi!

Ngày thứ hai sau khi kết thúc Niên hội.

Vương tộc của thành Thục Nam đưa thiếp mời tới, mời các đệ tử thành niên trong các gia tộc của mười trấn, tám quận tề tựu về thành Thục Nam để cộng hưởng thịnh thế, mà phần thưởng mà Vương tộc của thành Thục Nam ban ra chính là Võ Thánh Quả, là linh quả tốt nhất giúp đột phá trở thành Võ Sư!

Mà mọi người đều không biết, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Thần Thiên đã đột phá thành công lên Võ Đồ tầng một.

Trong đại viện của Thần gia, vẫn thanh nhàn như trước.

- Tiểu Thiên.

Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, một giọng nói êm tai, nhã nhặn truyền đến bên tai, trong nháy mắt trước mặt đã hiện ra một bóng người xinh đẹp, làn da như bạch ngọc, thân hình mỹ lệ, hôm nay, Tuyết Lạc Hề mặc một thân váy dài thêu cẩm tú, phác họa nên đường cong thân thể thướt tha mềm mại, thoạt nhìn kiều diễm, thành thục, ít đi một phần ngượng ngùng của nữ tử, nhiều hơn một phần thành thục gợi cảm, càng thêm dụ hoặc so với bộ váy xanh trước đó.

Thần Thiên nhìn đến sững sờ, bất tri bất giác nhớ đến cô gái nhỏ đã từng cùng nhau lớn lên, bây giờ đã trở nên khuynh quốc khuynh thành, làm người động tâm, mỗi động tác đều phát ra khí tức mị hoặc, đặc biệt lúc đi lại mang theo cảm giác mượt mà mềm mại phiêu nhiên, thân thể phát dục vô cùng tốt, nơi đầy đặn kia giống như dãy núi Tuyết Phong tạo thành yêu diễm chí mạng.

- Quả thật là một yêu tinh!

Thật không biết qua mấy năm nữa, cô gái nhỏ này trưởng thành sẽ như thế nào, sợ là sẽ có vô số nam nhân sẽ vì hồng nhan mà khom người, hoàn toàn là một vưu vật tuyệt thế.

- Tiểu Thiên, hai mắt đệ vì sao lại đăm chiêu như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?

Tuyết Lạc Hề tự nhiên duỗi ra cánh tay ngọc ngà, kéo theo chỗ đầy đặn kia hơi run nhẹ, ở gần như vậy, một mùi thơm phả vào mặt khiến cho tâm hoa dập dờn.

- Tiểu gia hiện tại không thoải mái, quả thật là sôi trào lửa nóng.

Nhưng mà, câu nói đó đương nhiên Thần Thiên không nói ra, vội vàng cười láu lỉnh:

- Chỉ là đệ cảm thấy Lạc Hề tỷ càng ngày càng xinh đẹp, sáng rực rỡ đến mức con mắt của đệ không thể mở ra được.

Thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp, lại khiến cho Thần Thiên được tắm rửa trong làn gió mát, cả người đều ngố trệ.

- Tiểu tử thối, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru, đi thôi, nghe nói hai ngày sau sẽ xuất phát đến thành Thục Nam, đây là lần đầu tiên tỷ rời khỏi trấn Tinh Thần, muốn đi khắp nơi thăm thú một chút.

Trong lòng tiểu nha đầu nghĩ gì thì Thần Thiên không biết, nhưng mà nếu Tuyết Lạc Hề muốn đi, vậy thì đi cũng được.

Thần Thiên xuất hiện cùng với Tuyết Lạc Hề, ngay lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người Thần gia, đi đến đâu mọi người đều thể hiện sự cung kính, Thần Thiên trước mắt bọn họ bây giờ đã không còn là phế vật năm đó, mà chính là thiên tài, có thể nói toàn bộ Thần gia bây giờ chính là thiên hạ của Thần Phàm, bọn họ làm sao có thể lãnh đạm.

Sáng sớm ở trấn Tinh Thần xuất hiện một cỗ quang hoa nồng đậm, trấn Tinh Thần chính là cổ trấn lớn nhất ở thành Thục Nam, từ khi hoàng triều thành lập thì trấn Tinh Thần cũng hình thành, nơi này về sau xuất hiện ba gia tộc lớn, một mực sinh sống ở đây, cân bằng cho đến 300 năm trước khi Thần gia xuất hiện mới bị phá vỡ.

Hiện nay ở trấn Tinh Thần có bốn gia tộc lớn, đó là Thần gia, Cổ gia, Văn gia, Thu gia.

Sau khi Thần gia vượt lên, Cổ gia và Văn gia thường xuyên qua lại với nhau, chỉ có Thu gia vẫn luôn thần bí, thậm chí những chuyện liên quan đến Thu gia cũng ít người biết rõ.

Mà khi một nam một nữ Tuyết Lạc Hề và Thần Thiên xuất hiện, ngay lập tức thu hút ánh mắt của những người đi đường, nam tử tuấn tú trong ánh nắng mơ hồ tản ra một cỗ khí thế uy nghiêm, nữ tử khuynh quốc khuynh thành đích thực là vưu vật trời sinh.

Tuyết Lạc Hề giống như một nữ thần, đi đến chỗ nào cũng được chú ý đến.

- Tiểu Thiên, tỷ thấy đệ trở về mấy ngày rồi, quần áo trong nhà quá ít, chi bằng bây giờ chúng ta đi Thông Thiên Các xem có quần áo nào thích hợp cho đệ không a?

Tuyết Lạc Hề cười nhạt một tiếng, tự nhiên lôi kéo tay Thần Thiên .

Thần Thiên cảm nhận được bàn tay ngọc ngà mềm mại, trong lòng khẽ động, gật đầu đồng ý.

Thông Thiên các, Thần Thiên không biết nhiều lắm về nơi này, chỉ biết nó đã tồn tại ở trấn Tinh Thần rất lâu rồi, hơn nữa sản nghiệp của nó còn có Đấu giá hội, luyện đan rèn đúc, dĩ nhiên vẫn còn một số sản nghiệp khác.

- Được, lấy mấy món này a, giúp ta gói lại.

Tuyết Lạc Hề ôn nhu nói, lúc này chưởng quỹ mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Tuyết Lạc Hề tràn đầy tia kỳ dị.

Ra khỏi cửa hàng, Thần Thiên không nhìn được mà trêu ghẹo:

- Lạc Hề tỷ, tỷ vừa rồi không để ý đến biểu hiện của tên chưởng quỹ kia, cái ánh mắt kia chính là hận không thể ăn được tỷ a?

- Có thật không? Tiểu Thiên không thích hắn nhìn tỷ như vậy, thế thì để tỷ giết hắn.

Lời này từ miệng Tuyết Lạc Hề nói ra khiến cho Thần Thiên có chút kinh ngạc, nhưng không hề cảm thấy phản cảm chút nào, ngược lại hắn cảm thấy Tuyết Lạc Hề làm gì cũng đúng, nữ nhân này quá đẹp, đẹp đến mức cho dù nàng làm sai bất cứ điều gì cũng đều có thể tha thứ.

- Vậy thì không phải là đệ đáng phải chết nghìn lần vạn lần sao?

Thần Thiên không còn gì để nói.

- Làm sao giống nhau được, tỷ chỉ để một mình tiểu Thiên nhìn như vậy thôi…

Tuyết Lạc Hề nhẹ giọng đáp.

Trong lòng Thần Thiên nghe được lời này không hiểu vì sao mà nở hoa, cũng tự nhiên mà lôi kéo tay Tuyết Lạc Hề.

- Lạc Hề tỷ, đi thôi.

- Khanh!

Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng nửa bước, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm khí mãnh liệt đánh tới, Thần Thiên biến sắc, vung kình khí lên xé rách kiếm kích kia, Tuyết Lạc Hề và Thần Thiên cùng nhìn về phía trước, đám người xung quanh cũng nhanh chóng tản ra.

- Có người muốn đánh lén? Sao rồi, có bị thương không?

Nhìn về phía mà kiếm khí phát ra dường như có giọng nói đang cãi nhau, Thần Thiên rất nhanh phản ứng lại.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, vừa rồi thiếu chút nữa làm hắn và Tuyết Lạc Hề bị thương, chuyện này Thần Thiên nhất định sẽ không bỏ qua.

- Lạc Hề tỷ, tỷ đợi đệ một lát.

Thần Thiên tiến về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo.

- Cổ Phong, ngươi đừng có khinh người quá đáng, Thần gia ta không dễ bắt nạt.

Ở trung tâm phố xá sầm uất đang diễn ra một trận đại chiến, vừa hay lại là danh môn vọng tộc ở trấn Tinh Thần!

- Ha ha a, khinh người quá đáng, đoạt đồ vật với ta, hôm nay ta bắt nạt ngươi thì thế nào?

Cổ Phong, là một thanh niên 18 tuổi, trên người mặc một bộ cẩm bào toát lên sự ung dung, cao quý, nhưng cái mà người ta để ý chính là thực lực của hắn.

Mà người bị Cổ Phong áp chế chính là một đệ tử trẻ tuổi của Thần gia —— Thần Chiến.

- Cổ Phong, ngươi cho rằng đệ tử Thần gia ta dễ bắt nạt hay sao, hôm nay cho dù ta có chết cũng phải khiến cho ngươi phải trả giá đắt!

Các đệ tử khác của Thần gia cũng từ một chỗ khác đi ra, những người này đều là những thanh niên tài tuấn trẻ tuổi, nhưng mà bọn họ so với Cổ Phong vẫn có sự chênh lệch rất lớn.

Cổ Phong này sau khi trở về từ Thiên Dương Tông đã đạt được tu vi Võ Đồ tầng ba, hắn chỉ mới 18 tuổi, thiên phú đến nhường này ngay cả trong hoàng triều cũng khó gặp.

- Đáng giận, Văn Nhân Phong, Cổ Phong, các ngươi thật khinh người quá đáng!

Trong đám người này vẫn còn có người đang chiến đấu ở chỗ khác, tiếng quát mắng người này rõ ràng là từ Thần Nam của Thần gia, lúc này hắn đã là Võ Sĩ ở mức cao nhất của tầng chín, lại có thêm thuộc tính Võ Hồn, đối đầu với Văn Nhân Phong có tu vi Võ Đồ tầng hai thì có thể ngang nhau, nhưng muốn đánh bại là điều không thể.

- Hừ, chiến đấu với ta mà ngươi còn có thể quan tâm đến kẻ khác, muốn tìm đường chết.

Văn Nhân Phong có Vũ Khí Võ Hồn, Yển Nguyệt Đao trong tay tràn đầy khí thế, trảm kích hình bán nguyệt ép tới khiến Thần Nam không thở nổi.

- Ha ha a, trả giá đắt? Chỉ bằng một đám ô hợp các ngươi hay sao, Thần Chiến, đi chết đi!

Khi Cổ Phong đối mặt với người của Thần gia sẽ không lưu thủ, oán hận giữa ba nhà Cổ gia, Văn gia, Thần gia chất chứa đã sâu, lúc trước khi Thần gia vào trấn Tinh Thần ở, ba nhà đã không ít lần đối đầu với nhau, 300 năm trước đã gây ra vô số chết chóc, bất quá sau đó, lệ khí đã giảm bớt, nhưng thù hận này lại kéo dài đến tận thế hệ sau.

- Ta chết đi làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!

Thực lực của Cổ Phong thật sự quá mạnh, Thần Chiến hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, một chiêu Lôi Đình kia giống như sấm sét, kiếm ý lạnh lẽo giống như tử thần lao đến.

- Thần Chiến…

Các đệ tử của Thần gia kinh hô, một kiếm kia mà đánh trúng thì Thần Chiến nhất định sẽ chết.

- Khi dễ đệ tử của Thần gia ta, thật sự cho rằng Thần gia ta không còn người nào sao!

Ngay tại lúc sắc mặt các đệ tử Thần gia hoảng sợ, một đạo kiếm khí cuồng bạo đánh tới, đem kiếm khí của Cổ Phong đánh nát.

Nhìn thấy người vừa xuất hiện, toàn bộ đệ tử Thần gia ngay lập tức kinh hô:

- Thần Thiên!

- Là Thần Thiên, còn có Lạc Hề tỷ cũng ở đây.

Thần Thiên đứng ở trước người Thần Chiến, Tân Thủ Lợi Kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mạnh mẽ, thấy Thần Thiên và Tuyết Lạc Hề xuất hiện, người Thần gia liền thấy được hi vọng mãnh liệt.

- Không có việc gì chứ?

Tuy là hắn thống giận với hành vi, tác phong của người Thần gia, nhưng giống như lời mà phụ thân đã nói, trên người hắn cũng chảy dòng máu của Thần gia.

- Tạ ơn, Thần Thiên.

Thần Chiến nhìn chằm chằm bóng lưng của Thần Thiên nói, mặc dù hắn chưa từng gây khó dễ cho Thần Thiên, những đã từng xem thường hắn, bây giờ lại được hắn cứu, không thể không nói cảm thấy có chút châm chọc.

- Ngươi chính là tên phế vật Thần Thiên?

Cổ Phong biến sắc đánh giá Thần Thiên, nhìn thấy không có gì bất phàm, nhưng mà, được nghe lại từ miệng của trưởng lão, nghe nói tên Thần Thiên này đã giêt Thần Võ có tu vi Võ Sĩ tầng tám.

- Có phải phế vật hay không thì liên quan gì đến ngươi, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, ngay cả phế vật cũng không bắng!

Thần Thiên nhìn thoáng qua Cổ Phong, là Võ Đồ tầng ba, nếu là trước đó, sợ là không thể đánh bại, nhưng mà bây giờ thì…

- Tự tìm đường chết…

- Nhất Dương Chỉ Thiên…

- Địa Cấp Võ Kỹ…

Cổ Phong xuất ra Võ Kỹ mang uy lực địa cấp, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn về phía Thần Thiên.

Nhưng ngay lúc này, một chiêu Nguyệt Ngâm Vũ Bộ hiện lên, một giây sau hiện ra một bóng hình xinh đẹp:

- Hàn Băng Chưởng…

Chỉ với sự va chạm của hai chưởng lực này, bóng hình xinh đẹp kia và Cổ Phong đều bị bức lui về sau mấy bước, bất phân thắng bại, nhưng Tuyết Lạc Hề lại thừa thắng truy kích, khẽ kêu một tiếng:

- Nhất Vũ Nguyệt Bộ…

- Bán Nguyệt Sát…

- Đây là nửa bộ khẩu quyết của Thần gia ta! Không ngờ Lạc hề tỷ đã tu luyện thành công, trời ạ, khi Tộc Chiến cũng không thấy nàng sử dụng a.

- Kình Thiên Tí!

- Là Võ Kỹ gia truyền của Cổ gia, Kình Thiên Tí…

“Ầm vang!”

Bán Nguyệt Sát va chạm với Kình Thiên Tí, toàn bộ trung tâm phố xá Cổ Trấn sầm uất bụi bay mù mịt, những người xung quanh đều trợn mắt, mồm há hốc.

- Ha ha, không hổ danh là nữ thần Tuyết Lạc Hề, đạt được lực lượng lớn đến mức này, nhưng mà, Lạc Hề tiểu thư, ta khuyên ngươi một câu, nếu tiếp tục còn ở lại Thần gia thì sẽ không có tiền đồ gì đâu, nếu như Lạc Hề tiểu thư không ngại, có thể tới Cổ gia ta, Cổ gia ta so với Thần gia không hề kém.

- Cổ gia ngươi là thứ gì, cũng muốn có được Lạc Hề tỷ của ta, đầu ngươi bị cửa kẹp rồi à!

Thần Thiên bỗng nhiên nói một câu.

Ánh mắt Cổ Phong bắn ra một tia sát khí lạnh lẽo:

- Tên phế vật nhà ngươi, ngươi thì tính là thứ gì, chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân, ngươi chính là rác rưởi!

- Ha ha ha ha, nếu Cổ thiếu gia tự tin như vậy, ngươi có dám đánh cược một trận với ta hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.