Ha ha! Thôi nào cậu em! Chị sẽ không đánh nhau với nhóc đâu cho nên hãy tắt chiến giáp đi nào! Với lại chị cũng không đi trả thù trong hôm nay nữa được chưa? Nhìn mặt em nghiêm túc trông ngầu thật đấy! – Ngọc Lan ôm bụng cười một tràng sảng khoái.
Cường thở dài đầy nhẹ nhõm:
- Em mừng vì cuối cùng chị cũng đã có suy nghĩ đúng đắn đấy! Lỡ mà chị đánh nhau với em thật thì không biết…
Câu nói của cậu còn chưa dứt thì một đấm như thôi sơn đã tống thẳng vào bụng của cậu đầy đau điếng. Chết tiệt! Đội trưởng đã lừa cậu. Cô ta rõ ràng là vẫn còn ý muốn đi trả thù. Vì không muốn phải tốn sức dây dưa với Cường cho nên mới chọn ra tay vào lúc cậu thiếu phòng bị nhất. Cường nén đau đỡ gạt một đấm tiếp theo ngay giữa mặt, miệng lẩm bẩm đầy tức giận:
- Hay lắm đội trưởng. Chị dám đánh lén em à?
- Là do cậu bất cẩn với kẻ địch thôi! Đừng có trách tôi! Ngoan ngoãn đầu hàng đi! – Cô gái trước mặt cậu cười tươi đáp trả.
Hai bên tiếp tục trao đổi quyền cước với nhau thêm mấy hiệp nữa nhưng vẫn bất phân thắng bại. Rõ ràng là vì chiến trường là nhà của Lan nên cả hai đều không dám tránh đòn của nhau mà phải đỡ gạt để các nguồn năng lượng tự triệt tiêu. Cường thầm kêu khổ trong đầu: Thôi chết rồi! Đánh nhau ở đây thì làm sao mà phát huy thế mạnh là sự linh hoạt của bộ giáp mình đang sở hữu kia chứ. Ngược lại, nếu so về mức năng lượng thuần túy thì bộ Kim Giáp của đội trưởng sẽ mạnh hơn cậu rất nhiều. Chưa kể đến vừa rồi Cường còn trúng một đòn chí mạng ngay giữa bụng, giờ cố gắng lắm mới có thể đứng vững được.
Giữa tình thế hung hiểm thế này bất ngờ Cường nảy ra một kế độc, đó là chiêu “ngọc đá cùng tan”. Nếu kế này thành công thì ít nhất nó sẽ khiến cho Ngọc Lan phải chùn chân. Nghĩ là làm, Cường liền để lộ ra ngay một sơ hở phía mạn sườn bên phải của mình. Đội trưởng là một người giàu kinh nghiệm thực chiến nên dễ dàng nhận ra được điểm yếu của cậu. Cô tung liền mười mấy đòn tấn công nhanh như vũ bão vào đấy. Kết quả là chàng trang nãy giờ cố ngăn cản cô cuối cùng cũng đã chịu gục ngã. Cô ôm cậu vào lòng và nói lời xa xăm:
- Tạm biệt cậu nhé nhóc! Sau này chắc chắn cậu sẽ rất mạnh mẽ đấy! Dù mới chỉ làm quen với cậu chưa đến một tháng nhưng người đội trưởng này đã học hỏi được ở cậu rất nhiều thứ. Hi vọng cậu sẽ giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
- Khục! Khục! – Cường khổ sở phun ra một ngụm máu tươi – Em sẽ không để chị phải đi đâu hết. Chị phải sống, sống thật hạnh phúc. Chị là người đầu tiên đã thừa nhận những cố gắng của em. Chị đã cứu em khỏi sự tuyệt vọng của bản thân mình ngày đó nên bây giờ em nhất định sẽ cứu chị.
Ngọc Lan lau đi những vết máu và những giọt nước mắt đang bắt đầu chảy ra trên mắt của Cường, cô mỉm cười:
- Tôi không ngờ là cậu lại để ý chuyện đó đến vậy đấy. Đây là chuyện mà tôi phải làm! Đây là trách nhiệm của tôi. Tôi phải hoàn thành điều mà ba mẹ tôi đã dở dang. Nếu tôi thành công, sẽ không có ai phải chết oan bởi bọn khủng bố nữa.
- Vậy thì hạnh phúc của chị ở đâu trong cái thế giới đó chứ? – Cường bất mãn – Đó không phải là trách nhiệm của một mình chị mà là của tất cả chúng ta. Tại sao chị lại cứ muốn ôm nó vào một mình mình thôi vậy?.
Ngọc Lan thở dài cam chịu:
- Không biết nữa! Từ khi sinh ra tôi đã luôn bị ám ảnh về thứ gọi là công lí tuyệt đối rồi. Tôi không thể bỏ qua cho những kẻ làm chuyện xấu. Cậu hỏi hạnh phúc của tôi là ở đâu ư? Nếu tất cả mọi người, mọi gia đình cùng hạnh phúc và bình an bên nhau thì tôi cũng sẽ lấy đó làm hạnh phúc của mình vậy.
- Không đúng! Đó chỉ là những ảo tưởng của chị mà thôi! – Cường vẫn cố cãi lí – Chị luôn nói những thứ lớn lao như vậy trong khi tay lại run cầm cập thế kia sao? Chị phải chấp nhận rằng mình thực sự rất yếu đuối và vô cùng sợ hãi. Em dám đảm bảo chị chắc chắn cũng có những ước mơ và hoài bão cho riêng mình đấy! Làm gì có chuyện mọi người hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc chứ! Chị hãy suy nghĩ kĩ lại đi.
Ngọc Lan nhớ lại được một hình ảnh từ thời xa xưa của nó. Lúc đó cả hai mẹ con cô sắp đi ngủ thì đột nhiên mẹ cô hỏi:
- Này! Mai sau lớn lên con có ước mơ gì không hả Lan?
- Có ạ! Con muốn được làm nàng công chúa trong câu chuyện của mẹ! Con muốn được chàng hoàng tử dũng cảm cứu lấy mình! – Cô bé hồn nhiên trả lời.
- A ha! Con gái của mẹ thật là giàu trí tưởng tượng đấy! – Mẹ của Lan cạ mũi của mình vào má của con gái. Cả hai mẹ con cùng cười đùa với nhau thật là vui vẻ.
- Xì! Thời đại nào rồi mà còn có những ước mơ như thế chứ! Đúng là chuyện viễn tưởng mà! – Ba của Lan từ trên chiếc sofa bất ngờ buông lời châm chọc.
- Oa oa oa! Ba nói hoàng tử không có tồn tại kìa mẹ ơi! Con không chịu, không chịu đâu! Hoàng tử có tồn tại mà phải không mẹ? – Ngọc Lan gào lên khóc nức nở.
- Anh này kì ghê không! Mau nói gì đó đi không con nó khóc òa lên bây giờ! – Mẹ của cô khó chịu ra mặt.
Ba của Lan bất đắc dĩ đành phải ôm cô bé vào lòng mà dỗ dành:
- Ngoan nào con gái yêu của ba. Bây giờ ba sẽ tạm thời làm hoàng tử của con chịu chưa? Đến một ngày nào đó sẽ có một chàng trai xuất hiện và liều mình bảo vệ con, ba tin chắc là như vậy đấy.
Dòng hồi tưởng và nụ cười của đứa trẻ từ từ chìm vào trong quên lãng…
- Cường à! Đúng như cậu nói đấy! Quả thật là chị có một ước mơ từ bé nhưng nó thật là viễn vông làm sao. Chị không còn gì để hối tiếc nữa rồi. Hôm nay dù có chết chị cũng phải giết cho được tên khủng bố này.
Cường thở dài đầy quyết tâm, xem ra cậu chỉ còn cách này mà thôi:
- Vậy thì em đành xin lỗi chị vậy!
Nói xong cậu kích hoạt một khả năng gì đó trong bộ giáp Saint của mình, tức thì mọi thiết bị trong bộ giáp vàng của Ngọc Lan bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Cô kinh ngạc:
- Này! Cậu vừa làm cái quái gì vậy? Mau để nó trở lại bình thường đi chứ.
- Xin lỗi nhé! Đây là chức năng mà em mới sáng tạo ra, chỉ cần máu của em dính lên hệ thống điều khiển Saint của ai thì em sẽ có thể cưỡng chế tắt chúng đi trong vòng 24 giờ tới. Giờ thì chị không thể đột nhập vào Phan thị với chỉ Gift của mình được đâu. Bỏ cuộc đi đội trưởng! Ha ha! – Cường vô cùng đắc chí cười lớn.
Ngọc Lan lắc đầu phản đối lời đề nghị đó, cô tháo bộ điều khiển Saint của mình ra và để xuống bàn. Sau đó cô đột nhiên tịch thu bộ điều khiển của Cường. Một giọng nói quen thuộc từ nó vang lên:
- Bíp! Bíp! Vui lòng nhập mật khẩu.
- 05051998! – Lan trả lời, ngay lập tức mật khẩu đã được chấp thuận và cô đã hoàn toàn điều khiển được bộ giáp bạc tối tân này, cô cười tươi lấy tay vuốt lên mắt của cậu:
- Đây là bài học cuối cùng của chị dành cho nhóc đây: đừng bao giờ đặt password chỉ đơn giản là ngày sinh của mình nhé! Chị sẽ không để nhóc phải chịu đau đớn với những vết thương trên người đâu. Hãy ngủ đi!
Nói rồi cô kích hoạt Gift [Giấc Ngủ] của mình. Loại năng lực này có sức mạnh có thể làm người khác mất đi ý thức chỉ bằng một cứ chạm tay vào mắt mà thôi nên vô cùng bá đạo. Cô đứng dậy chào tạm biệt người đàn em của mình lần cuối:
- Vĩnh biệt nhé cậu em dễ thương. Chị sẽ luôn nhớ đến cậu.
Cường không cam lòng. Chết tiệt! Mắt cậu sắp nhắm lại rồi! Cậu không thể ngủ lúc này được. Cậu không thể để cô gái này đi vào chỗ chết. Cậu nhất định phải bảo vệ cho được cô ấy. Lấy hết sức bình sinh còn lại trong người, môi của Cường mấp máy:
- Đội trưởng! Em nhất định sẽ bảo vệ chị bằng mọi giá.